“Tôi… Cứu…” Điền Tĩnh nghe Cố Tiểu Tây nói, cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.
Cô ta xuyên vào trong sách, còn chưa kịp thi triển quyền cước, thực hiện khát vọng trong lòng, sao có thể chết được?
Cố Tiểu Tây thản nhiên nhìn Điền Tĩnh đang giãy giụa trong tay mình, cô ta hèn mọn cầu xin giống một con sâu kiến, mà cái cổ mảnh khảnh ở trong tay lại mang đến cho cô một loại xúc động khát máu, như thể cô chỉ cần thêm một chút sức lực…
“Bé à! Con đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đuổi tới, hai người nhìn thấy Cố Tiểu Tây đang bóp cổ Điền Tĩnh thì đều quá sợ hãi, sau đó nhìn xung quanh, chỉ sợ cảnh tượng đáng sợ này sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
thân thể Cố Chí Phượng như bị bệnh sốt rét, suýt nữa nước mắt tuôn đầy mặt.
Ông ấy vừa mới trải qua nỗi đau con trai muốn giết con gái, không ngờ lại phải đứng trước thảm kịch con gái mình trở thành tội phạm giết người.
Nếu cô giết người thì còn có thể sống sao?
Cố Đình Hoài chạy nhanh tới muốn ngăn cản, nhưng còn không đợi anh ấy tới gần, Cố Tiểu Tây đã buông lỏng tay ra. Bởi vì thiếu dưỡng khi mà Điền Tĩnh ngồi sập xuống đất, che cổ há to miệng thở phì phò.
Có lẽ là nghe được động tĩnh nên Điền Điềm từ trong nhà chạy ra.
Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Tiểu Tây và chị mình,sững sờ tại chỗ một lúc lâu rồi mới l chạy vụt vào phòng, còn thuận tay đóng sầm cửa lại, giống như là sợ Cố Tiểu Tây sẽ đuổi theo vào.
Cố Đình Hoài đi đến bên canh Cố Tiểu Tây, đưa tay kéo cô một cái, thấy Điền Tĩnh không có gì đáng ngại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tiểu Tây giật giật khóe môi, mí mắt hơi nâng lên, mở miệng nói: “Điền Tĩnh, Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, sau này anh ta sẽ không còn là người nhà họ Cố nữa, về sau nếu cô muốn dựa dẫm vào anh ta, vậy thì tôi khuyên cô nên đi cứu vớt anh ta đi.”
“Cô, cô…” Điền Tĩnh yên lặng, ngước mắt lên nhìn vẻ bình tĩnh mang theo vẻ thong dong thấy rõ của Cố Tiểu Tây, lại có loại cảm giác bất an khi bị nhìn thấu, làn da bên trên gò má cô ta nhẹ nhàng run rẩy một chút, che cổ rồi cúi thấp đầu xuống.
Cố Tiểu Tây nửa ngồi xổm xuống, Điền Tĩnh co rúm người lại.
“Hôm nay chỉ là một bài học nho nhỏ, Cố Duệ Hoài thì bỏ qua, còn cô, nếu cô muốn duỗi móng vuốt về phía người nhà của tôi, thì tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Tin tôi đi, tôi có một trăm ngàn phương pháp có thể khiến cô chết trong im hơi lặng tiếng.”
Cô nói lời này cũng không phải là khoác lác.
Cô đã đọc lướt qua về chất độc, nếu không thì sẽ không nhận ra Sevoflurane.
Giữa việc để Điền Tĩnh thống khoái chết đi và khiến cô ta sống không bằng chết, cô lựa chọn cái sau, đêm nay chỉ là một chút trả thù nho nhỏ, nợ của Cố Duệ Hoài cũng nên có người trả, bảo cô bình tĩnh chấp nhận chuyện suýt nữa bị bóp chết là không thể nào.
Cho dù cô thật sự muốn chơi chết Điền Tĩnh thì cũng sẽ không đích thân ra trận.
Nếu giết Điền Tĩnh thì cô phải đền mạng, không đáng.
“Cô không sợ tôi đến đại đội báo cáo cho bí thư chi bộ sao?” Điền Tĩnh ho khan một cái, giương mắt nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.
Cố Tiểu Tây cười cười, không giấu được sự giễu cợt: “Cô cứ việc đi, xem bí thư tin cô hay là tin tôi.”
“Cố Duệ Hoài nằm viện, Điền Tĩnh dốc lòng chăm sóc, tình nghĩa giữa hai người không ít, đáng tiếc trong nhà không bỏ ra nổi một trăm đồng lễ hỏi, nhưng Cố Duệ Hoài lại khăng khăng muốn cưới Điền Tĩnh, cuối cùng bị trục xuất khỏi gia môn, chậc, chuyện tình yêu cảm động cỡ nào nha.”
“Cô nói xem, nếu Trần Nguyệt Thăng biết cô đến huyện Thanh An không phải là để thăm chị gái kết hôn, mà là vì Cố Duệ Hoài, thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào không? Trước có Nhậm Thiên Tường, sau có Cố Duệ Hoài, cô còn có thể trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong tim anh ta không?”
“Ồ, có thể cô sẽ không để ý, dù sao cô cũng không muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng mà.”
“Nhưng, phụ nữ mà, một khi để thanh danh xấu thì đã muộn rồi, cô cứ nói đi?”
Cố Tiểu Tây mỉm cười nói, trong giọng điệu còn có chút đùa cợt.