“Anh cả, hay là anh đi gọi bí thư chi bộ…”
Cố Đình Hoài sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Cố Chí Phượng, ngược lại hai người không quan tâm đến chuyện Cố Tiểu Tây đùa giỡn Điền Tĩnh. Tuy nhiên nếu cô thật muốn buông tha cho Điền Tĩnh, bọn họ cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Cố Tiểu Tây còn chưa dứt câu, đã bị Điền Tĩnh cắt ngang.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi dập đầu!”
Cô ta hạ quyết tâm, lập tức dập đầu ba cái rầm rầm trên mặt đất, trên mặt đất phát ra tiếng vang, có thể thấy là đã dừng lực mạnh đến mức nào. Khi Điền Tĩnh đứng thẳng lên, cơ thể đã lắc lư.
Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Tôi bỏ qua cho cô.”
Trong lòng Điền Tĩnh vui vẻ, đứng lên chuẩn bị rời đi, nghĩ lần này cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, bỗng nhiên lại nghe được tiếng bước chân ồn ào từ xa đến gần, kèm với ánh sáng của đèn pin!
Điền Tĩnh ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giọng nói mang theo sự oán hận, gằn từng chữ: “Cô vốn dĩ không muốn tha cho tôi!”
Cố Tiểu Tây trào phúng nhìn cô ta, cười nhạo một tiếng: “Sao có thể, tôi đã tha cho cô rồi mà. Chẳng qua vườn rau này là do anh cả tôi trồng, nên có tha cho cô hay không, tôi nói… Không tính.”
Điền Tĩnh nhìn ánh mắt lạnh lẽo trêu chọc của cio, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trên trán toát ra mồ hôi hột.
Trộm cắp, phá hoại vườn rau của người khác, vào thập niên 70 sẽ bị kết tội gì? Chắc không phải ngồi tù chứ? Nếu cô ta…
Trong lòng Điền Tĩnh đang suy nghĩ đủ đường thì Cố Tích Hoài đã mang theo bí thư chi bộ Vương Phúc, cùng với một đám xã viên từ trong giấc ngủ say bị đánh thức, vẻ mặt không vui chạy tới. Khi ánh đèn pin chiếu vào vườn rau hỗn độn, tất cả đều rõ ràng.
Vương Phúc nhíu mày nhìn Điền Tĩnh đang ngồi dưới đất: “Điền Tĩnh, lại là cô?”
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần trong đại đội xảy ra chuyện gì, toàn là có liên quan đến cô gái này. Trước kia còn cảm thấy cô gái nhà họ Điền này dịu dàng giỏi giang, trong đại đội cũng có không ít chàng trai trẻ tuổi thích. Nếu không phải Trần Nguyệt Thăng vội vàng tới trước, e rằng đã rất được ưa thích.
Nhưng hôm nay ông ta lại thay đổi ý nghĩ.
Cô gái nhà họ Điền này đúng là thích diễn trò, chẳng hề chân thật, nên mới làm cho mọi người không thể thấy rõ tính cách chân thật của cô ta.
Giờ đây vừa nhìn đã hiểu, Điền Tĩnh làm việc không tích cực, thích lười biếng còn không nói, hôm nay còn làm ra chuyện trộm gà trộm chó này. Nhìn xem đã biến vườn rau của nhà họ Cố thành bộ dạng gì, rau này còn có thể ăn được sao?
Vương Phúc lộ mặt vẻ thở dài nhìn vườn rau bị giẫm đạp tan nát, có chút đau lòng.
Nông dân mỗi ngày mặt trời mọc là lại làm việc cho đến khi mặt trời lặn, cũng chỉ mong có được miếng ăn. Lãng phí, đúng là không phải thứ tốt lành!
“Tôi… tôi không có…” Điền Tĩnh hoảng sợ, liên tục xua tay.
Bây giờ cô ta chỉ có thể liên tục phủ nhận không phải cô ta làm, nếu không…
Cố Chí Phượng cười khẩy một tiếng, dứt khoát vạch trần lời nói dối của cô ta: “Không phải cô thì còn có thể là ai? Ông đây cầm gậy gộc tới thì thấy cô đang xới đất. Này, mọi người xem, cái cuốc trong đất kia là của nhà ai?”
Nghĩ đến cuốc, Điền Tĩnh thầm buồn bực, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Bỏ đi bỏ đi, ngay cả cửa ải khó khăn trước mắt mà cô ta còn chưa qua được, dù có giấu chuyện đồ cổ vàng bạc thì có được gì?
Nói không chừng, cô ta còn có thể dựa vào việc nhà họ Cố giấu kho báu mà chiếu tướng. Chuyện này vừa lớn lại vừa nhỏ, chỉ cần cô ta vu khống là cô ta tận mắt nhìn thấy nhà họ Cố chôn cất kho báu, cho dù không thể nhận được lợi lộc từ đó, cũng có thể khiến cho cả nhà Cố Tiểu Tây không được dễ dàng!
Năm đó địa chủ bị áp chế, tịch thu tài sản, mà nhà họ Cố lại cất giấu kho báu, có ý đồ bóc lột của người dân lao động…
Không biết với danh tiếng thế này, Cố Tiểu Tây tính trở mình như thế nào?