Nhiếp Bội Lan nghe thấy sự uy hiếp trong lời nói của Cố Tiểu Tây, lời trong ý ngoài đều lộ vẻ: Nếu cô không cho chúng cháu đi vào thì cháu phải lớn tiếng rêu rao thân phận làm con gái nuôi địa chủ của cô rồi.
Bà ta có chút đau đầu, bèn oán hận sang Cố Thiên Phượng, ai bảo ông ta mời hai cha con này tới đây?
Nhiếp Bội Lan xoa xoa thái dương, nhìn chung quanh một chút, hạ giọng nói: “Đi vào đừng có nói lung tung!”
Cố Tiểu Tây làm như không nghe thấy, kéo Cố Chí Phượng vào tiệm cơm quốc doanh.
Tiêm cơm giờ đây trông có chút tiêu điều so với ngày xưa, khách không nhiều lắm, nhưng ai ai cũng mặc áo khoác quân đội, giày da, vừa nhìn đã biết không phải dân chúng bình thường. Có thể thấy Nhiếp Bội Lan đã bỏ nhiều công sức đối với bữa tiệc này.
Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng đã đến.
Vừa nhìn thấy Cố Chí Phượng và Cố Tiểu Tây, Cố Ngân Phượng hoảng hốt: “Sao bọn họ lại tới đây?”
Cố Thiên Phượng ngược lại đã sớm đoán trước, còn vẫy vẫy tay với Cố Chí Phượng: “Chí Phượng, bé, qua bên này!”
Không biết có phải ngày hôm qua mượn được tiền hay không, Cố Thiên Phượng đã thay đổi thái độ im lìm ít nói ngày xưa, đối với Cố Chí Phượng cũng nhiệt tình hơn vài phần. Đợi ông ấy ngồi xuống, còn không quên rót nước vào ly của Cố Chí Phượng.
Cố Ngân Phượng nhìn thấy thì lấy làm ngạc nhiên, ngoài miệng cắn hạt dưa, nhỏ giọng nói với Cố Tiểu Tây: “Sao cháu lại tới với cha cháu vậy?”
Cố Tiểu Tây cầm ly, nhấp nhẹ một ngụm nước ấm: “Đã lâu không gặp cô cả, cha cháu muốn ôn chuyện với cô ấy.”
“Phốc… Ôn chuyện? Thôi đi, chị cả vốn dĩ không muốn gặp hai người, đến đây cũng chỉ tự rước thêm nhục.” Ngược lại Cố Ngân Phượng nhận thấy rõ ràng, cười ha ha, rồi trợn mắt.
Cố Tiểu Tây mỉm cười không nói, Nhiếp Bội Lan đã từng được ông nội cô dưỡng dục chăm sóc, tốn không ít tiền đưa bà ta đi học, nếu không bà ta cũng sẽ không có được giàu có như ngày hôm nay. Một khi có quyền có thế là lại muốn đá văng người ta đi, nào có chuyện tốt như vậy?
Đời này, những gì nợ nhà bọn họ đều phải trả lại, một phân một ly cũng không thể thiếu!
Không đợi quá lâu, Nhiếp Bội Lan đã lôi kéo hai cô gái trạc tuổi Cố Tiểu Tây vào tiệm cơm quốc doanh.
Cố Tiểu Tây lạnh lùng liếc nhìn, hai cô gái của Nhiếp Bội Lan hoàn hảo kế thừa khuôn mặt đoan chính nhưng không xuất chúng của bà ta, cũng kế thừa dáng người không cao của người chồng Đỗ Kim, có thể nói là một chút ưu điểm cũng không có. Tuy nhiên dáng vẻ hống hách của người thành phố thì lại rất quen thuộc.
Đỗ Yên Vân năm nay mười tám tuổi, buộc hai bím tóc, cằm hất lên cao, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Cô ta nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Tiểu Tây ngồi ở bên cạnh Cố Ngân Phượng, lông mày không khỏi nhíu lại, chỉ thẳng vào cô mà nói: “Cô là ai? Mẹ tôi vốn dĩ không có mời cô tới!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều rối rít nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trố mắt nhìn nhau.
Cố Chí Phượng mấp máy môi, vừa muốn đứng lên, chợt nghe Cố Tiểu Tây nói: “Tôi sao? Cũng xem như em họ của cô đấy?”
Tay cô chống cằm, hứng thú nhìn mặt Đỗ Yên Vân đỏ bừng, cô ta hắng giọng nói: “Em họ? Tôi không có em họ như cô đâu, cô nói bậy! Mẹ, cô ta rốt cuộc là ai? Sao mẹ lại để người lạ vào thế?”
Nhiếp Bội Lan bị cô ta làm cho đau đầu nhức óc, lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây, nói: “Được rồi, đều ngồi xuống đi.”
Đỗ Yên Nhiên cũng kéo Đỗ Yên Vân xuống, nhìn lướt qua gương mặt của Cố Tiểu Tây, rồi ngồi bên cạnh Cố Chí Phượng, trong lòng đã hiểu rõ.
Côta lớn hơn em gái Đỗ Yên Vân hai tuổi, cũng biết nhiều về chuyện của nhà họ Cố. Tuy rằng cũng không ưa gì đám họ hàng nghèo nhà họ Cố, nhưng trường hợp hôm nay không thích hợp gây chuyện, bọn họ tới đây là để lấy tiền.
Con gái của phó Bí thư ủy ban cách mạng huyện xuống nông thôn nhập đội, những chú bác họ hàng này có thể không bày tỏ thành ý sao?
Mẹ cô ta đã nói, ít nhất mỗi người cũng phải cho năm mươi đồng! Thêm một thân thích cô ta cũng không chê nhiều, dù sao có thể lấy được tiền là được. Có tiền, cho dù xuống nông thôn cũng không chịu khổ.