Trong sân của điểm thanh niên trí thức.
Trán Tống Kim An nổi lên gân xanh, giọng nói đè nén: “Phan Nhược Nhân, sao em lại đi tìm Chu Phong? Rốt cuộc em đã nói gì?”
Phan Nhược Nhân rụt cổ lại, ngập ngừng nói: “Em không nói gì cả, chỉ là… Chỉ là nói nơi này ăn không ngon, ở không tốt, không phải ông ta đã nói rồi sao? Anh làm gì mà cứ tra hỏi em vậy? Rốt cuộc anh có phải là anh họ của em không?”
Tống Kim An nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Phan Nhược Nhân, em còn là trẻ con sao? Cha mẹ em bảo anh chăm sóc tốt cho em, nhưng em thì sao? Không chịu nghe lời dạy, cả đêm không về, nếu chuyện này truyền về thủ đô, em cảm thấy em có bị mắng không?”
“Suốt đê cả đại đội, bao gồm điểm thanh niên trí thức của chúng ta đều đi tìm em suốt một đêm! Nhưng em thì sao? Em hoàn toàn không cảm kích, còn tỏ vẻ đương nhiên nữa. Phan Nhược Nhân, em làm việc có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác một chút không?”
“Em đã trưởng thành, sau này nếu còn làm ra chuyện như vậy, anh sẽ viết thư trở về, điều em trở về thủ đô.”
Nghe Tống Kim An nói xong, sắc mặt Phan Nhược Nhân trắng bệch.
Không, cô ta không muốn quay về! Cô ta muốn ở lại đây, cô ta muốn ở bên Yến Thiếu Ngu!
Nghĩ như vậy, Phan Nhược Nhân lập tức nhìn về phía ký túc xá của nam thanh niên trí thức. Từ khi cô ta trở về, đã bị Tống Kim An đưa tới đây giáo huấn, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy mặt Yến Thiếu Ngu, không biết có phải anh cũng đi tìm cô ta hay không?
Phan Nhược Nhân cắn thịt trong miệng, cúi đầu nói: “Xin… Xin lỗi, em sai rồi anh họ.”
Dù sao Tống Kim An vẫn tốt tính, chỉ liếc Phan Nhược Nhân một cái, rồi hạ thấp giọng nói: “Nhược Nhân, về sau làm việc gì em cũng phải cân nhắc hậu quả, mặc dù muốn ra ngoài, cũng phải nói với anh một tiếng, biết không?”
Phan Nhược Nhân yên lặng gật đầu, thấy Tống Kim An bớt giận, trong lòng cũng hơi thả lỏng.
Cảnh tượng náo nhiệt cứ như vậy kết thúc.
Cố Tiểu Tây về nhà làm bữa sáng, lúc mang cơm trở lại điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng bắt đầu ăn cơm.
Nhưng Yến Thiếu Ngu không ở có ở đây, đồng thời “Kẻ gây họa” Phan Nhược Nhân cũng không có ở đây.
Tống Kim An vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây thì lập tức đứng lên, trong con ngươi màu nâu tràn đầy ý cười dịu dàng: “Biên tập Cố, đêm qua cảm ơn cô, nếu không nhờ cô đi tìm bí thư chi bộ hỗ trợ, tôi cũng không biết nên làm sao nữa.”
Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Cũng không giúp được gì, chỉ là vất vả cho các xã viên.”
Tống Kim An gật đầu: “Phải, may mà có các vị đồng chí trong đại đội, tôi sẽ đích thân đến cảm ơn.”
Cố Tiểu Tây gật đầu từ chối cho ý kiến, xách theo hộp cơm chuẩn bị rời đi.
Tống Kim An nhìn bóng lưng cô, chần chờ một chút, hỏi: “Cô tìm Thiếu Ngu sao?”
Cố Tiểu Tây ngoái đầu nhìn Tống Kim An: “Anh biết anh ấy ở đâu không?”
Tống Kim An yên lặng một lát, nói: “Nhược Nhân vừa mới gọi anh ấy ra ngoài, nói là có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Cố Tiểu Tây yên lặng lắng nghe, trong mắt lướt qua một tia suy tư.
Phan Nhược Nhân?
Cô nói tiếng cảm ơn với Tống Kim An rồi xoay người đi ra ngoài, ra khỏi điểm thanh niên trí thức, đi dạo xung quanh thì thấy có hai bóng dáng trong rừng, một cao một thấp, chính là Phan Nhược Nhân và Yến Thiếu Ngu. Bọn họ mặt đối mặt, không biết đang nói cái gì.
Từ góc độ của Cố Tiểu Tây, vừa vặn có thể nhìn thấy biểu cảm của Phan Nhược Nhân.
Hàm dưới của cô ta khẽ nhếch lên, hơi ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, trong mắt lại lộ ra sự ái mộ mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
“Anh cân nhắc suy nghĩ thật kỹ đi, chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể cùng nhau điều đến đại đội Liễu Chi, như vậy anh có thể ở chung với Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly rồi. Đây không phải là tâm nguyện của anh sao?”
“Yến Thiếu Ngu, anh ba, anh hẳn là hiểu được tình cảm của em đúng chứ?”
“Trước đây em đã nghĩ sai, anh chính là anh, dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng là anh ba của em, chưa bao giờ thay đổi! Em vì anh mà tới nơi này, còn chịu rất nhiều uất ức, chẳng lẽ anh không hề quan tâm sao?”
“Anh ba, anh hẹn hò với em đi? Em sẽ đối tốt với anh, thật đấy! Em đảm bảo!”