Ông ta dứt lời, mọi người vốn yên tĩnh bỗng hoàn toàn xôn xao.
Lúc này xã viên của “hộ dư lương” trách mắng: “Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà muốn chia đều? Nhà tôi lao động nhiều, một năm nay tích lũy được rất nhiều công điểm, nếu chia đều lương thực, như vậy không phải là vô ích sao? Dựa vào đâu công sức của chúng tôi đều vô ích?”
“Hộ thiếu lương” nghe Vương Phúc nói xong thì lại quá đỗi vui mừng, dù sao hàng năm ăn không đủ no còn phải vay mượn lương thực, năm nay thiếu lương thực lại được chia đều, tính như vậy là bọn họ được lợi, bọn họ cuống quýt khen: “Bí thư chi bộ, quyết định này sẽ giữ được mạng cho cả đội, rất chính xác! Công xã mặc kệ chúng ta, nhưng có đại đội quan tâm, chúng tôi đồng ý!”
Đám người chia ra làm hai phe, bắt đầu tranh chấp quyết liệt.
Vẻ mặt Vương Phúc bình tĩnh, ông ta không bị làm khó bởi tình thế này, dù sao khi ông ta đưa ra quyết định này đã nghĩ đến kết quả như vậy, bây giờ mọi người không đánh nhau xem như đã vượt qua mong chờ của ông ta.
Mọi người cãi nhau một lúc, Vương Phúc dơ tay gõ chuông.
“Reng – Reng – Reng-“
Tiếng chuông vang vọng bên tai mọi người, trong chớp mắt tất cả đều yên tĩnh lại.
Vương Phúc gõ tẩu thuốc trong tay, ông ta ngồi xuống tảng đá dưới chiếc chuông.
Ông ta nói: “Đội đã quyết định, mọi người phản đối thế nào cũng vô dụng, với tình hình bây giờ, chúng ta chỉ có thể cam đoan giữ được mạng sống, những thứ khác đều không quan trọng. Tôi hy vọng các đồng chí có thể suy nghĩ lý trí, chờ sang năm tình hình khá hơn, thì sẽ bồi thường.”
Vuơng Bồi Sinh ở bên cạnh lên tiếng bổ sung: “Bây giờ việc mọi người cần làm không phải là nhìn chằm chằm vào số lương thực ít ỏi của đại đội, chúng ta cần phải nghĩ cách làm thế nào để sống tốt! Chúng ta sống dựa vào núi, dựa vào sông, có thể mò cá đánh tôm, bẫy thỏ, lợn rừng, dù sao cũng không thiếu cái ăn, nhưng mọi người phải biết rằng, bây giờ không chỉ đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta thiếu lương thực!”
“Nếu chúng ta không tính toán cho tương lai, chẳng lẽ chờ xã viên đại đội khác cướp đoạt hết đồ ăn, lúc đó chúng ta mới hối hận! Đến lúc đó thì đã muộn rồi, đói bụng chỉ có thể ăn cỏ! Gặm vỏ cây!”
“Được rồi, tôi đã nói hết những lời nên nói rồi, mọi người trở về thu dọn một chút, mang sọt, chúng ta lên núi!”
Hai cán bộ thôn nói như vậy, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền.
Rõ ràng lời của Vương Bồi Sinh đâm trúng tim tất cả xã viên, núi to như vậy, sông thì sâu, bọn họ không đi tìm đồ ăn, thì có người khác đi tìm, đến lúc đại đội sản xuất Đại Lao Tử của bọn họ còn cái gì?
Nhóm xã viên đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng dưới trường hợp này, bọn họ không tiếp tục cãi nhau nữa, đều về nhà lấy sọt.
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng trở về, Cố Tiểu Tây đi về phía Vương Phúc, cô hỏi: “Bí thư chi bộ, các thanh niên tri thức cần phải lên núi không? Chỗ chăn nuôi cũng không có nhiều việc, bọn họ có thể cùng đi tìm thức ăn cũng tốt.”
Vương Phúc rít một điếu thuốc, ông ta cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, lúc này có thể tìm được nhiều đồ ăn càng tốt. Tiểu Cố, cô đi thông báo với nhóm thanh niên tri thức, để mọi người cùng nhau lên núi, đội gặp khó khăn…”
Nghe Vương Phúc thở dài, Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát rồi nói: “Bí thư chi bộ, tôi biết trên núi có một mảnh ruộng sắn dại, bây giờ đang là mùa, chúng ta đi trước đại đội khác, chắc là sẽ có thu hoạch.”
Củ sắn, rễ củ mập mạp, sắn trắng nõn, giòn nhiều nước, nhiều đường và giàu chất đạm, có thể ăn sống hoặc ăn chín.