Cố Tiểu Tây đưa tay kéo ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, mỉm cười chỉ chỉ con đường phía trước: “Chúng ta dọc theo con đường này, chắc chắn có thể tìm được đại đội. Chỉ cần xác định hiện tại ở đâu, là có thể tìm đường trở về!”
Mặt Yến Thiếu Ngu không chút thay đổi gật đầu, cụp mắt nhìn thoáng qua tay áo của mình, môi mỏng mím chặt.
“Đi thôi!” Cố Tiểu Tây cũng biết bây giờ trong lòng anh thấy không được tự nhiên, buông tay áo ra rồi đi về phía trước.
Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, cố gắng lộ vẻ hờ hững như mây nhạt gió nhẹ mà đi lên.
Hai người một trước một sau, đi trên đường bùn lầy gồ ghề, cho đến khi bóng đêm lên cao, mới mơ hồ nhìn thấy đèn đuốc.
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy lòng bàn chân đã đau đến chết lặng, vài ngày không nhìn thấy người, bỗng nhiên lúc nhìn thấy ngọn đèn trong khe núi, chớp mắt còn có cảm giác như ảo ảnh gì đó.
Yến Thiếu Ngu đi ở phía sau, cuối cùng cũng phát hiện tư thế đi đường kỳ lạ của Cố Tiểu Tây, cau mày nói: “Cô làm sao vậy?”
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn về phía anh, lông mi run rẩy, giọng điệu đáng thương nói: “Chân đau, bị phồng rộp rồi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô, trong lòng âm thầm ảo não, cô gái này đúng là không biết “rụt rè” viết như thế nào.
Anh quay đầu, nắm tay đặt lên môi, khẽ ho vài tiếng: “Tôi cõng cô đi.”
Yến Thiếu Ngu vừa dứt lời, Cố Tiểu Tây đã thoải mái trả lời: “Được!”
Cô nói xong, còn thuận thế giang tay ra, ý bảo Yến Thiếu Ngu nhanh chóng ngồi xổm xuống, dáng vẻ thản nhiên vô tư.
Mí mắt Yến Thiếu Ngu giật giật, gân xanh nổi lên, anh cảm thấy Cố Tiểu Tây đã chờ câu nói này rất lâu rồi.
Anh ngồi xổm xuống, mặc cho Cố Tiểu Tây ôm cổ anh, nằm trên lưng anh.
Hơi thở của cô rất nóng, thổi sau cổ anh, mang theo một cảm giác tê dại kỳ lạ, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy nếu nói ra sẽ tăng thêm phần mập mờ và xấu hổ, bèn kéo căng khóe miệng, gương mặt trở nên lạnh lùng.
Cố Tiểu Tây không bỏ qua cơ hội để làm thân với Yến Thiếu Ngu, hỏi: “Tôi có nặng không?”
Yến Thiếu Ngu không lên tiếng, chỉ lấy tinh thần đi về phía ngọn đèn.
“Buổi tối gió lạnh, ít nhất anh cõng tôi cũng chắn được chút gió, anh nói có phải hay không?”
“Thiếu Ngu, anh nói sau khi trở về sẽ giúp tôi, không được trở quẻ đâu nhé?”
“Thiếu Ngu? Sao anh không nói chuyện vậy? Có phải anh không muốn để ý đến tôi không?”
“…”
Một khi thuộc tính nói nhiều của Cố Tiểu Tây đã được thắp sáng, đường núi lập tức tràn ngập giọng nói dễ nghe của cô.
Cô cảm nhận được cơ thể Yến Thiếu Ngu càng ngày càng cứng ngắc, lông mày giãn ra, trên mặt cười tủm tỉm.
Nhóc con, ai bảo anh giả vờ trầm tĩnh, vừa rời khỏi nhà gỗ đã bắt đầu cố gắng phủi sạch quan hệ, ha ha.
Khi đến gần đại đội với ánh đèn lác đác, cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh, Yến Thiếu Ngu thở phào nhẹ nhõm. Anh sải bước vào thôn, thời gian đã khuya nên phần lớn mọi người đã ngủ.
Cố Tiểu Tây nhìn quanh một vòng, cũng không biết nơi này rốt cuộc là đại đội nào.
Tuy nhiên, bình thường đại đội ở vùng núi xa xôi như thế này đều khá là nghèo, điều kiện sinh hoạt cũng rất bình thường.
Cô nói: “Nhìn xem nhà nào còn đốt đèn dầu thì chúng ta gõ cửa, trước tiên ở lại đây một đêm, chờ ngày mai rồi tính.”
Mặt mày Yến Thiếu Ngu lành lạnh ngoái đầu nhìn cô một cái, hiện tại nói chuyện lại rất bình thường, logic cũng rõ ràng, vì sao vừa rồi lại dán vào lỗ tai anh mà nói nhảm vậy?
Cố Tiểu Tây coi như không nhìn thấy ánh mắt u oán của anh, hất cằm ý bảo anh nhanh chóng gõ cửa.
Yến Thiếu Ngu nhắm mắt lại, quay đầu làm ngơ.
Anh tìm một nhà ở hơi lớn một chút, còn sáng đèn, gõ gõ cửa nhà, nói: “Có người không?”
Một tay Cố Tiểu Tây ôm cổ của anh, một tay đặt ở bên miệng, hô: “Đồng hương, chúng ta tôi là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hai ngày trước gặp phải mưa to bị nhốt ở trên núi, khó khăn lắm mới chạy ra ngoài, có thể giúp đỡ chúng tôi không?”
Cô nói tiếng quê nhà lưu loát, không bao lâu, cửa bên trong đã được mở ra.