Cố Tiểu Tây nhíu mày, tâm sự nặng nề trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Khi cô và Yến Thiếu Ly đến cổng thôn, những xã viên ra ngoài tìm người đã lục tục trở về, họ không oán than như tưởng tượng, ngược lại còn tràn ngập tiếng cười, giống như có chuyện gì tốt xảy ra vậy.
Lúc Cố Tiểu Tây đi bộ về nhà, tình cờ gặp bí thư chi bộ Vương Phúc, vẻ mặt ông ta đầy buồn bã.
Ông ta vốn không nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cúi đầu, chắp tay đi về phía điểm thanh niên tri thức.
Cố Tiểu Tây gọi hai lần, ông ta cũng không có phản ứng gì, đến khi đứng trước mặt ông ta, Vương Phúc mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tiểu Tây, ông ta có chút không dám tin, dụi dụi mắt nói: “Tiểu Cố? Là Tiểu Cố ư?”
“Là tôi, bí thư chi bộ.” Cố Tiểu Tây nhìn thấy vẻ mặt kích động của ông ta, trong lòng có chút ấm áp.
Trên đời này có bí thư chi bộ độc ác, hống hách lộng hành như Lý Vệ Đông, cũng có bí thư chi bộ hết lòng vì dân như Vương Phúc, có lẽ khoảng thời gian này mãi không tìm được cô và Yến Thiếu Ngu, bí thư chi bộ cũng rất lo lắng.
Vương Phúc nhìn Cố Tiểu Tây đứng ở trước mặt, không nhịn được vỗ đùi một cái: “Trời ạ, cháu về rồi! Thế nào rồi? Cháu không bị thương chứ? Thanh niên tri thức Yến đâu? Cậu ta đi đâu rồi? Trở về chưa?”
Cố Tiểu Tây nói: “Trở lại rồi ạ, đều không sao, bí thư chi bộ yên tâm. Hôm nay chúng cháu vừa trở về, trên đường còn gặp dẫn đường Thôi, nhờ anh ta báo cho chú một tiếng, không phải cha cháu nằm viện sao? Cháu vừa từ bệnh viện huyện trở về.”
Vương Phúc khó hiểu nhíu mày: “Dẫn đường Thôi? Cậu ta không nói gì với chú hết.”
Ông ta lắc đầu, xua tay nói: “Bỏ đi, cũng không có gì to tát, hai người khỏe mạnh trở về là tốt rồi! Chú cũng yên tâm! Phải đi thăm cha cháu mới được, may mà có ông ấy lần này đại đội chúng ta mới bình an vô sự!”
Cố Tiểu Tây cong môi nói: “Bọn cháu đều đã trở về, phiền bí thư chi bộ nói với mọi người một tiếng, để bọn họ không lên núi tìm người nữa, trên núi nguy hiểm, vừa có chó sói vừa có gấu.”
Vương Phúc hít một hơi khí lạnh: “Trời ạ….Hai cháu còn gặp phải gấu mù à?”
Nghe Tống Kim An nói, ông ta biết bọn họ gặp phải bầy chó sói, nhưng không biết còn gặp phải gấu, có thể nguy hiểm đến tính mạng, bốn người có thể sống trở về từ khe núi, đúng là mạng lớn mà!
Cố Tiểu Tây cười khổ gật đầu, nói đến, cô và Yến Thiếu Ngu đúng là sinh ra đã mệnh không tốt.
Kiếp trước, Tống Kim An và Điền Tĩnh thân thể khỏe mạnh trở về, đến một con rắn cũng không gặp phải, chứ đừng nói là bầy sói và con gấu, vả lại kiếp này hai người bọn họ tay trói gà không chặt không nói, còn bị thương, nhưng vẫn bình an trở về.
So sánh với hai người họ, xem ra cô và Yến Thiếu Ngu đúng là xui xẻo.
Sắc mặt Yến Thiếu Ly tái nhợt, có chút sợ hãi, tuy biết chuyện hai người bị mắc kẹt trên núi, nhưng cô ấy không biết có nhiều tình tiết ly kỳ như vậy, chó sói và gấu, cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng may là hai người họ không có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiểu Tây nói: “Bí thư chi bộ thông báo cho mọi người nhé, cháu đi về trước.”
Vương Phúc im lặng gật đầu, lúc Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ly quay người, ông ta lại vội vàng ngăn cô lại, nói: “Đúng rồi, có chuyện này chú muốn nói với cháu, lúc mọi người lên núi tìm cháu, đã nhìn thấy bãi củ sắn mà cháu nói kia, mưa lại to, củ đậu trên sườn núi bị lộ ra, mãi không tìm được bọn cháu, lại sợ bị người khác phát hiện, nên đã đào trở về.”
“Cháu xem, chuyện này còn chưa nói với cháu đã… cháu đừng tức giận.” Gương mặt bể dâu của Vương Phúc tràn đầy áy náy.
Bọn họ vốn là lên núi tìm người, nhưng cuối cùng phần lớn đều chọn đi đào củ sắn, không để tâm tìm người.