Đến sập tối, Cố Đình Hoài mới cõng Cố Chí Phượng say khướt trở về, Cố Tích Hoài xách đồ theo sau, sắc mặt ba cha con đều rất khó coi, may là Cố Chí Phượng không phải là người say rồi giở trò này kia, sự im lặng có chút đáng sợ.
Yến Thiếu Ly là người rất có mắt nhìn, thấy thế, vội vàng rót nước nóng: “Chú Cố, chú uống một ngụm nước nóng đi.”
Cố Tích Hoài nhìn cô ấy, cô ấy ngượng ngùng cười một tiếng, hai người chưa tiếp xúc nhiều, không thân nhau lắm, nên có chút lúng túng.
“Có chuyện gì thế? Sao cha uống nhiều vậy?” Cố Tiểu Tây nhíu mày, đổ một chậu nước nóng lau mặt cho Cố Chí Phượng.
Cố Chí Phượng nghe thấy giọng nói của cô, mí mắt giật giật, im lặng một lúc, ông ấy bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, trông rất thương tâm, đối một người luôn cứng rắn như Cố Chí Phượng mà nói là rất hiếm.
Ông ấy nuôi mấy đứa con lớn lên, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối, cũng không nuôi họ được đến bây giờ, lúc này lại vô cùng đau buồn.
Lông mày Cố Tiểu Tây càng nhíu chặt, mím môi nói: “Hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng đi?”
Lâm Cẩm Thư là “vợ cũ” của Cố Chí Phượng, hẳn không thích hợp để đến, nhưng do Nhiếp Bội Lan, Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng làm cầu nối, chắc là hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng sẽ qua.
Dựa theo tính cách của Cố Chí Phượng, người có thể ảnh hưởng đến ông ấy, khiến tâm trạng ông ấy thay đổi lớn như vậy, trừ cô ra, chỉ có Lâm Cẩm Thư.
Nhớ tới lời lần trước Lâm Cẩm Thư nói, sắc mặt Cố Tiểu Tây sầm xuống.
Cô lạnh lùng nói: “Lâm Cẩm Thư lại nói muốn dẫn con đi, đúng không?”
Cố Đình Hoài nhìn cô, lại nhìn Cố Tích Hoài không nói gì: “Lúc anh đến cha chúng ta đã uống say, không nói gì, cũng không khóc, có gặp bà ta, nhưng khi đó tiệc rượu đã kết thúc, không biết bà ta đã nói gì.”
Cố Tích Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Không biết cha còn nhớ nhung gì đến bà ta, người ta cũng sinh hai đứa con rồi, không liên quan gì đến chúng ta nữa, vẫn bị ảnh hưởng đến mức này.”
Ngay sau đó, Cố Tích Hoài kể lại chuyện ngày hôm nay.
Anh ấy còn nghĩ hôm nay có nhiều người đến, nói không chừng sẽ bị gây khó, nhưng không ngờ hôm nay lại hòa hợp đến bất ngờ, thậm chí ngay cả Nhiếp Bội Lan vốn luôn xa cách cũng đi tới trò chuyện với bọn họ mấy câu.
Cả Lâm Cẩm Thư, cũng dẫn cả Cố Duệ Hoài đến một chuyến.
Có điều, bà ta không phải tới ôn chuyện cũ với Cố Chí Phượng, mà đi thẳng vào vấn đề, nói muốn Cố Tiểu Tây đi cùng bà ta, cô đã mười tám tuổi, không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở nông thôn nữa, bà ta có thể cho Cố Tiểu Tây một tương lai tươi sáng.
Cố Tích Hoài nhún vai, cười lạnh nói: “Anh còn nói mặt trời mọc ở đằng tây, đám người này cũng nhận ra lương tâm, nhớ đến mấy người thân nghèo khó chúng ta, ha ha, không ngờ cuối cùng là nhớ đến em, đúng là chồn cáo chúc tết gà.”
Vừa nói Cố Tích Hoài vừa kìm nén cơn giận.
Anh ấy nhìn Cố Tiểu Tây, cắn răng, khó trách những người đó nhớ đến em gái của mình, trong mắt gia đình bọn họ, cô là cây cải trắng đã trưởng thành, xinh đẹp mặn mà, trong mắt mấy người đó, cô lại là người bán được giá cao.
Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ, ý đồ xấu xa, còn phải nói vì tương lai của Cố Tiểu Tây.