Ngụ ý của Cố Tiểu Tây rất rõ ràng: Cảm ơn bà đã nói cho tôi biết những chuyện này, nhưng tôi không nghe.
Khi Cố Tiểu Tây mở cửa đi ra ngoài, cô cười tự giễu, lúc vừa sống lại cô còn cảm thấy Lâm Cẩm Thư bị mẹ chồng làm khó, hai đứa con ruột của bà ta cũng được mẹ chồng bà ta nuôi nấng, không thân với bà ta, cô lo lắng có nên thay đổi cuộc sống của bà ta, cứu bà ta khỏi “nước sôi lửa bỏng”.
Bây giờ xem ra là cô lo lắng không đâu, Lâm Cẩm Thư cần người khác giúp đỡ sao?
“Bé…” Đầu Lâm Cẩm Thư ong ong, sợi dây căng chặt từ khi bà ta biết Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu bên nhau bỗng đứt phựt, bà ta không biết Cố Tiểu Tây vẫn một mực cố chấp điều gì.
Cố Tiểu Tây vừa nhấc chân đi ra ngoài, suýt giẫm vào chân một người khác.
Mặt cô lạnh nhạt, ngước mắt nhìn người kia, ông ta mặc âu phục được cắt may vừa vặn, tóc chải gọn gàng sau đầu, trên sống mũi còn có một gọng kính, cách ăn mặc vô cùng trí thức và quan liêu.
Tần Vạn Giang, ông ta trở về rất nhanh.
Ông ta cười xin lỗi Cố Tiểu Tây: “Thật xin lỗi, tôi vừa đến, còn chưa kịp gõ cửa.”
Mặc dù Tần Vạn Giang nói xin lỗi, nhưng giọng không hề có cảm xúc, rõ ràng chỉ thuận miệng nói vậy.
Cố Tiểu Tây lạnh nhạt nhìn ông ta, cô lắc đầu nói: “Không có gì, tôi đang định rời đi.”
Tần Vạn Giang im lặng, ông ta mời ở lại: “Ở lại ăn cơm đi, mẹ cô rất hy vọng hôm nay có thể đón sinh nhật với cô.”
Cố Tiểu Tây rũ mắt, cô bình tĩnh từ chối: “Xin lỗi, tôi còn phải trở về làm việc.”
Cô đã không phải là Cố Tiểu Tây ngu xuẩn không biết gì đời trước, cũng sẽ không vì Tần Vạn Giang nói mấy câu mà cảm thấy ông ta và Lâm Cẩm Thư thật lòng muốn chăm sóc, giúp đỡ cô.
Bọn họ có con cái ruột của mình, tại sao lại đối xử khác biệt với cô?
Tình cảm của Tần Vạn Giang với Lâm Cẩm Thư không thua kém Cố Chí Phượng, thế nhưng có lẽ bởi vì có địa vị cao, tình yêu của ông ta là sự bá đạo và chiếm hữu, vậy nên cũng không có nhiều ấn tượng tốt với con “chồng trước” của Lâm Cẩm Thư là cô.
Lâm Cẩm Thư nghe được động tĩnh, bà ta tiện tay lau đi đáy mắt ướt át, đứng dậy đi đến: “Lão Tần đã về rồi.”
Tần Vạn Giang vừa thấy Lâm Cẩm Thư, con ngươi sau lớp kính trở nên dịu dàng hẳn đi: “Đi thôi, xuống dưới ăn cơm.”
Lâm Cẩm Thư gật đầu, bà ta nhìn Cố Tiểu Tây: “Bé, chúng ta…”
Cố Tiểu Tây gật đầu với hai người: “Sẽ không làm phiền mấy người.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây dẫn đầu đi xuống dưới tầng, thế nhưng khi nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bên dưới, vẻ mặt cô càng lạnh lùng hơn, cho dù cô đã biết đến nhà họ Tần sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng khi nó thật sự xảy ra, vẫn không nhịn được muốn mắng chửi.
Sự yên tĩnh khi cô bước vào đã biến mất, phòng khách rộng lớn nhà họ Tần đã bị người nhà họ Tần lấp đầy.
Nghiêm khắc mà nói người nhà họ Tần rất nhiều, ở bên trên có một bà lão, chính là mẹ của Tần Vạn Giang, có bốn người con, hai nam hai nữ, xem như là hoàn hảo khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Tần Vạn Giang và Lâm Cẩm Thư đều là kết hôn lần hai, vợ trước của ông ta mất vì khó sinh khi sinh đứa con thứ hai, để lại cho Tần Vạn Giang một nam một nữ, anh cả chính là đối tượng suýt kết hôn với Diêu Mỹ Lệ, Tần Mục.
Tần Mục có vẻ bề ngoài tương tự Tần Vạn Giang, cũng đeo kính mắt, đang ngồi ở sô pha đọc sách như một ông già.
Tính cách anh ta ung dung tự tại, làm việc chậm chạp, trên người không hề có sự sắc bén của con trai quan lớn, nhìn rất dễ ở chung.
Cô và Tần Mục từng ở chung một khoảng thời gian, cô biết anh ta trước sau như một, là một người không có tính sát thương. Khi kết hôn cũng cưới một cô gái bình thường không có lực sát thương, cũng bởi vậy, không được Tần Vạn Giang và bà cụ Tần thích.
Cô hai tên là Tần Dung, ngồi bên cạnh Tần Mục, cô ấy cầm một ly sữa, hứng thú nhìn cô.