Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: “Không hối hận sao?”
Nghe vậy, Uông Tử Yên và Kim Xán cũng lần lượt nhìn về phía Bạch Mân, lần này nhìn thấy, bọn họ luôn cảm thấy có chút khác thường.
Trước đây, Bạch Mân lúc nào cũng e lệ ngượng ngùng, có loại khí chất nhu nhược sạch sẽ khiến người ta chú ý, hiện giờ dường như đã trưởng thành, mặt mày cô ấy trở nên kiên nghị, lại mang theo chút bi thương khiến người ta đau xót, khí chất mâu thuẫn trộn lẫn bên nhau, cực kỳ đặc biệt.
Nghe Cố Tiểu Tây nói xong, Bạch Mân đột nhiên cười: “Hối hận ở đâu ra? Chỉ biết may mắn thôi.”
Nếu thật sự có gì để hối hận thì đó chính là hối hận vì bản thân đã tỉnh ngộ quá muộn, mới dẫn đến việc đêm nay bị Hoàng Thịnh làm nhục, mặc dù vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, cô ấy cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi với Cố Đình Hoài.
Đoàn người nhanh chóng đã đến chỗ chăn nuôi của đại đội Phàn Căn, cũng là nơi các cán bộ của đại đội làm việc.
Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều ngủ rất muộn, Thạch Đầu đi gọi người cũng không gặp trở ngại gì cả, lúc bọn họ đi đến chỗ chăn nuôi, đã có hai cán bộ đang chờ ở cửa, một trong số họ ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm điếu thuốc hút.
Anh ta hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô nàng Bạch Mân này muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Sơn và Từ Đông Mai?”
Chuyện này thật sự rất hiếm có, mỗi một hộ gia đình trong đại đội Phàn Căn ai mà không biết Bạch Mãn ngoan ngoãn lễ phép, Bạch Sơn và Từ Đông Mai bảo cô ấy đi hướng đông, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi hướng tây? Tại sao lại chọn đúng ngày hôm nay để xin cấp giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ với gia đình?
Lưu Kiến Quốc lắc đầu, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Tuy rằng chuyện này không có chỗ nào tốt cho Bạch Mân, nhưng nếu không nói ra chuyện tốt mà Bạch Sơn và Từ Đông Mai đã làm, nói không chừng những người này sẽ quay đầu lại khuyên bảo Bạch Mân, còn chưa kể loại người như Hoàng Thịnh, che giấu cho anh ta làm cái gì?
Nghe những lời này, hai cán bộ đại đội tức khắc hai mặt nhìn nhau, đồng thời giật mình.
Bọn họ biết một chút việc xấu của nhà họ Bạch, nhưng không ngờ rằng Bạch Sơn và Từ Đông Mai lại nhẫn tâm đ ến vậy, cho dù Bạch Mân không phải con ruột, cô ấy cũng là đứa nhỏ đã nhìn từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nhẫn tâm tìm một người đàn ông tới hãm hại cô ấy?
Loại chuyện này hiển nhiên đã phá vỡ tam quan của mọi người, Bạch Mân muốn cắt đứt quan hệ là hoàn toàn có lý!
Mấy người vừa mới vào chỗ chăn nuôi, Tạ Nhàn cũng tới.
Ông ấy đã có tuổi, đầu tóc hoa râm, nhưng sống lưng vẫn đứng rất thẳng, thần sắc trên mặt ngay thẳng, quanh thân còn thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là một ông cụ cương trực công chính.
Tạ Nhàn vừa vào cửa liền nhìn về phía Bạch Mân đang đứng ở một bên, trên mặt ông ấy tràn đầy đau xót: “Tiểu Mân, con…”
Trên đường tới đây, ông ấy đã nghe Thạch Đầu kể lại những gì đã xảy ra, lẽ ra ông ấy phải ra quyết định sớm hơn, để Tiểu Mân rời khỏi Bạch Sơn và Từ Đông Mai càng sớm càng tốt, như vậy cũng không đến mức xảy ra chuyện như ngày hôm nay, là ông ấy đã hại cô ấy.
Gương mặt vốn chết lặng của Bạch Mân dịu đi một chút khi nhìn thấy Tạ Nhàn: “Ông nội Tạ, con không sao đâu.”
Cô ấy gồng mình lên tinh thần, sợ Tạ Nhàn lo lắng, còn nặn ra một gương mặt tươi cười.
“Ông nội đã biết rồi, cắt đứt! Cắt đứt! Chuyện này không thể trì hoãn được nữa, hôm nay ông già này sẽ buông bỏ thể diện cùng cầu tình với mấy đứa các con, xin cấp giấy chứng nhận cho Tiểu Mân, để con bé có thể thoát khỏi biển khổ!” Khi nói chuyện, ông ấy nhìn về phía Lưu Kiến Quốc và những người khác.