Thư cô viết hẳn vẫn chưa đến tỉnh H, nếu như năm sau xuất phát, tính toán thời gian thư được gửi đến, cô cũng có thể đến tỉnh H rồi, khi Tết đến, tạo cho Yến Thiếu Ngu một bất ngờ lớn, cô cũng rất lo lắng cho anh.
Ngay cả Lâm Cẩm Thư cũng biết Yến Thiếu Ngu đang ở trong hoàn cảnh đáng lo ngại ở quân khu thứ tám, có thể tưởng tượng được cuộc sống của anh thế nào.
Tính cách Yến Thiếu Ngu cũng là người chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho dù bị thương hay là gặp phải chuyện khó giải quyết, cũng tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết, thay vì ở chỗ này lo lắng đề phòng, không bằng đi qua chính mắt nhìn một cái, còn có thể thuận tiện để lại cho anh thêm một chút nước giếng trong không gian.
Hơn nữa cô đã đi qua chỗ ký gửi ở Chu Lan Thị, nếu như đến đó nữa, khó tránh khỏi sẽ khiến người có tâm chú ý.
Cô có thể mang theo đồ của mình đến Hoài Hải Thị, sau khi đổi thành tiền lại trở về, không hề có một chút chậm trễ.
Cố Tiểu Tây càng nghĩ tâm trạng càng mênh mông, môi đỏ cong lên, hận không thể mọc thêm đôi cánh lập tức bay đến quân khu thứ tám.
Kim Xán đứng bên cạnh Tiểu Tây, nhìn nụ cười trên môi cô, chớp chớp mắt, không kiềm được tò mò hỏi: “Tiểu Tây, sao chị vui vẻ thế? Có phải là vì chị Bạch Mân sắp sửa có thể kết hôn với anh cả không?”
Cố Tiểu Tây cười cười không nói gì, nói với Bạch Mân: “Năm sau để anh cả đưa chị đi đến nhà bác sĩ Tạ một chuyến, mang theo một chút đồ vật, nếu ông ấy ăn Tết một mình nhàm chán, cũng có thể đón đại đội sản xuất Đại Lao Tử đến, cả Thạch Đầu nữa, người đêm nay góp công lớn nhất chính là cậu ấy, em nhớ tới hoàn cảnh gia đình anh ấy không tốt lắm, các anh chị cũng nhớ mang theo đồ thuận đường đến đó thăm một chuyến.”
Bạch Mân ngẩn ra một lát, chợt cắn môi nói: “Tiểu Tây, thật sự cảm ơn em.”
Cảm ơn em một lòng suy nghĩ cho chị, sau này cho dù không thể trở thành chị dâu của em, cũng nhất định sẽ làm bạn tri kỷ cả đời của em.
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng liếc cô ấy một cái: “Đều là người một nhà mà, nói cái gì mà hai nhà chứ?”
Bạch Mân không nhịn được cười khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Được rồi, chị không nói nữa.”
Trong lúc mấy người nói chuyện, đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã đến gần trong gang tấc, có một người đứng dưới gốc đại thụ ở cổng thôn, vừa trông thấy các cô đã vẫy tay chạy tới: “Bé ơi, các em về…”
Hô hấp của Cố Đình Hoài có chút dồn dập, nhìn Bạch Mân đi một vòng lại trở về, anh ấy im lặng.
Cổ họng anh ấy lăn lộn hai cái, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, ngày mai anh sẽ cùng về với em, bọn họ nhất định sẽ thông cảm thôi, đừng sợ, đêm nay em cứ ngủ cùng con bé đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Cố Đình Hoài nói rồi, duỗi tay sờ sờ đầu Bạch Mân, sự ấm áp làm say lòng người.
Anh ấy chỉ nghĩ chuyện xảy ra đêm nay đã khiến Từ Đông Mai và Bạch Sơn tức giận, thậm chí còn không cho Bạch Mân về nhà và đuổi cô ấy ra ngoài, nhất thời trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy, nếu không phải bởi vì anh ấy, cô ấy cũng sẽ không bị như vậy.
Bạch Mân mím môi, im lặng đưa tờ giấy chứng minh cầm trong tay cho anh.
Cố Đình Hoài sửng sốt một chút: “Đây là cái gì?”
Vừa nói chuyện, anh ấy đã mở ra, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ “Giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ” được viết bằng bút máy trên đó, ngón tay run lên, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, lập tức xem hết từng câu từng chữ trên đó.
Sau khi xem xong, Cố Đình Hoài không giấu được sự khẩn trương lo lắng, dại ra một hồi rồi anh ấy vội duỗi tay nắm lấy cổ tay Bạch Mân, vội vàng nói: “Tại sao lại như vậy? Đây chỉ là một chuyện nhỏ, đi, anh cùng em đi về nói xin lỗi với bọn họ, nhận sai với bọn họ!”
Anh ấy tưởng rằng vì đêm nay anh ấy đưa Bạch Mân đi nên mới có tờ giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ này.
Bạch Mân nhẹ nhàng gỡ tay Cố Đình Hoài ra, chợt trở tay nắm lấy.
Cố Tiểu Tây liếc sang hai người một cái rồi nói với Uông Tử Yên và Kim Xán: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
Chuyện xảy ra đêm nay đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói cũng là một chuyện khổ sở lớn, cô ấy có ý định tự mình nói ra, bọn cô cũng nên chừa cho bọn họ một không gian riêng tư với nhau, dù sao thì nói đi nói lại, chuyện này thật sự có chút khó có thể mở miệng.
Chẳng qua, bọn họ vừa mới đi được hai bước, trên đường nhỏ lại truyền đến một trận bước chân ồn ào và kéo dài.
Ngoài điều này ra, còn vang lên giọng nói hùng hùng hổ hổ của Hoàng Thịnh: “Buông ông mày ra! Có phải bọn mày muốn chết không? Lưu Kiến Quốc không nói cho bọn mày biết thân phận của tao là gì à? Thằng chó nhà mày, ông mày nhớ kỹ mày!”