Bà ấy nhìn Cố Tiểu Tây một chút, chú ý đến bản phác thảo đang cầm trên tay cô, bà ấy xoa xoa lông mày: “Vào đi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu rồi đi theo bà ấy vào văn phòng.
Ngụy Lạc ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, rõ ràng là sáng sớm, nhưng trông bà ấy có vẻ mệt mỏi.
“Cô tới khi nào?” Ngụy Lạc uống một hớp nước, giọng nói bình tĩnh.
Cố Tiểu Tây tự nhiên nghe ra ẩn ý của Ngụy Lạc, bà ấy muốn biết cô đã nghe được bao nhiêu, sau khi suy nghĩ, cô quyết định nói thật: “Đến không đúng lúc, những gì nên nghe đều nghe được.”
Ngụy Lạc cười khổ một tiếng, bà ấy lắc đầu, cũng không muốn nói thêm về chuyện Lý Nguyên nữa: “Cô tới đưa bản thảo à?”
Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, đưa bản thảo trong tay cho Ngụy Lạc: “Bản thảo của sách tranh thơ cổ đã hoàn thành, tổng biên tập thẩm định xem, nếu có chỗ nào không thích hợp thì nói với tôi, thừa dịp trong hai ngày tôi có thời gian rảnh rỗi để sửa lại.”
Ngụy Lạc chau mày, nghi ngờ nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Hai ngày?”
Nói đến xin nghỉ, Cố Tiểu Tây mỉm cười: “Chuyện này còn phải nói riêng, tổng biên tập, tôi muốn nghỉ vài ngày.”
Nghe cô nói vậy, Ngụy Lạc tức giận trừng cô một cái: “Mới đầu năm mới mà cô lại muốn xin phép nghỉ?”
Nói xong, bà ấy có chút hơi khó nói: “Cũng không phải là tôi không cho cô nghỉ, chỉ là Lưu Tường chuyển đến thành phố Chu Lan, hiện tại toà báo chúng ta chỉ có một biên tập mỹ thuật là cô, có một số việc chỉ có cô làm được, nếu cô xin nghỉ thì công việc phải làm sao bây giờ?”
Cố Tiểu Tây thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Tổng biên tập, ngài cũng biết chuyện tôi có đối tượng mà. Anh ấy tham gia quân ngũ, trong dịp năm mới này, tôi muốn mang cho anh ấy chút đồ, nếu không có gì thì anh ấy quá đáng thương phải không?”
Khóe miệng Ngụy Lạc giật một cái, bà ấy vừa mới tiễn một “Ôn thần” đi, đương nhiên không hiện giờ không có ấn tượng gì tốt về đàn ông, khi nghe Cố Tiểu Tây nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một chút: “Từ hôm nay trở đi, buổi tối cô phải đến lớp học ban đêm, nếu xin phép nghỉ thì chẳng phải sẽ chậm trễ sao?”
Nói đến chuyện này, Cố Tiểu Tây thật sự có chút thật có lỗi, cô ho nhẹ một tiếng rồi chân thành nói: “Tổng biên tập yên tâm, sau khi trở về, tôi chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ bổ sung chương trình học bị bỏ lỡ, bảo đảm không làm tổng biên tập mất mặt.”
Ngụy Lạc trợn tròn mắt: “Tôi có cái gì mà phải mất mặt, học tập là vì chính cô!”
Cố Tiểu Tây hơi ưỡn ngực, nói như một lẽ đương nhiên: “Làm sao có thể? Nếu không có tổng biên tập đồng ý, làm sao tôi có thể tham gia lớp học ban đêm được? Trong chuyện này, tổng biên tập có công lao lớn nhất, nếu tôi không học tập cho tốt thì chẳng phải là có lỗi với ngài sao?”
Vừa nói, Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt linh động của cô, cuối cùng Ngụy Lạc cũng bật cười.
Bà ấy có chút vui mừng nhìn Cố Tiểu Tây một chút, biết cô nói nhiều như vậy cũng là vì để bà ấy quên chuyện vừa rồi, nhưng mà nỗi đau tích tụ theo năm tháng, một sớm một chiều không lành được.
Ngụy Lạc nói khẽ: “Cô muốn đi thì đi, nhanh chóng trở về.”
Cố Tiểu Tây cười cong mắt, nói: “Tôi biết tổng biên tập là tốt nhất mà.”
Cô rất thích Ngụy Lạc, thật ra với tính cách của cô, sẽ rất ít khi thể hiện mặt mềm mại của mình ra trước mặt người khác, nhưng với Ngụy Lạc cô không hề mất tự nhiên, ngược lại còn thoải mái hơn lúc ở chung với Lâm Cẩm Thư.
Ngụy Lạc cười lắc đầu, gõ nhẹ trán cô.
Sau khi nói xong chính sự, Ngụy Lạc lại nhíu mày, muốn nói lại thôi: “Tiểu Cố, chuyện vừa rồi…”
Cố Tiểu Tây im lặng một lát, nói: “Tổng biên tập yên tâm, tôi sẽ không nói với người bên ngoài.”
Nghe cô nói vậy, Ngụy Lạc cười khổ một tiếng: “Tôi sợ cô nói cho người khác biết chỗ nào? Ai trong nhật báo chúng ta mà không biết tên đần đó? Tôi muốn nói là nếu sau này cô lại đụng phải Lý Nguyên thì phải cách xa ông ta một chút, ông ta…”
Hình như Ngụy Lạc hơi khó mở miệng, bà ấy nhíu mày rất chặt: “Nhân phẩm ông ta rất kém cỏi, từng hãm hại cô gái nhỏ.”