Giáo viên lên lớp hôm nay là Trình Lăng, cậu ấy sẽ dạy những chữ Hán đơn giản nhất, sau khi học chữ một thời gian sẽ chuyển sang chương trình chuyên sâu hơn, có điều, mỗi học sinh có trình độ khác nhau, muốn dạy tốt không phải là việc dễ dàng.
Bài học ngày đầu tiên có độ khó không cao, đối với Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam mà nói là như dạy trẻ con.
Vạn Thanh Lam không nhịn được gật gà gật gù, giống như gà mổ thóc, trái lại Cố Tiểu Tây không ngủ, nhưng cũng cảm thấy buồn chán, cô móc cuốn sách y học trong túi ra, vùi đầu đọc, mượn ánh sáng của Thư viện Kỷ Niệm, tiết kiệm được chút dầu ở nhà.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng buổi học cũng kết thúc.
Trong lớp vang lên từng đợt tiếng kêu than, có người cho rằng khó, có người cho rằng dễ, mỗi người một ý kiến, nhưng tất cả mọi người đều có thiện cảm và tôn trọng Trình Lăng, người đã dạy họ buổi học đầu tiên.
“Buổi học hôm nay kết thúc, chúng ta đã biết các chữ như “núi”, “lửa”, “nước”, “lớn” và “nhỏ”, học thêm sợ mọi người không tiếp thu kịp, về nhà ôn tập cho tốt, ngày mai tôi sẽ chọn ngẫu nhiên người lên viết chữ.”
Trình Lăng nói xong câu này, tức khắc có tiếng thở dốc.
Mọi người đều rơi vào sợ hãi, bị lời này của giáo viên chi phối, Trình Lăng tuyên bố tan học một cái, các học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, có mấy đồng chí nữ thắt đuôi sam đi về phía Trình Lăng.
“Cuối cùng cũng kết thúc, giống như ru ngủ ý.” Vạn Thanh Lam ngáp to một cái, cầm lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cố Tiểu Tây cất sách y học, nhìn Vạn Thanh Lam, nói: “Chúng ta không thuận đường, cô về nhà trước đi.”
Nhà của Vạn Thanh Lam cách Thư viện Kỷ Niệm không xa, cô đang định đi tìm Trình Lăng để nói chuyện.
“Cô đi đâu thế? Chúng ta cùng đi đi!” Vạn Thanh Lam thấy Cố Tiểu Tây thu dọn đồ xong, đi thẳng lên bục giảng, trợn to hai mắt, sau đó lại nhìn khuôn mặt lịch sự của Trình Lăng, mặt đầy không dám tin.
Lẽ nào chỉ sau một buổi học, Cố Tiểu Tây đã bị phong thái lịch thiệp của Trình Lăng chinh phục? Di tình biệt luyến rồi sao?
Nghĩ đến đây cô ấy không khỏi hít một hơi khí lạnh, không về nhà ngay, mà vội vàng đuổi theo, chuẩn bị khuyên nhủ người bạn tốt của mình, biết kìm cương trước bờ vực thẳm, quay đầu là bờ, đừng để một lần sảy chân rồi ân hận mãi mãi!
Cố Tiểu Tây đứng cách đó không xa, nhìn mấy đồng chí nữ ngượng ngùng hỏi Trình Lăng về buổi học ngày hôm nay.
Tính cách Trình Lăng rất tốt, giọng nói nhỏ nhẹ, có điều, từ đầu đến cuối đều giữ khách sáo với mấy người đó.
“Tiểu Tây! Cô tìm thầy Trình làm gì thế? Không biết đó có ý nghĩa gì sao? Tôi nhắc nhở cô, cô có người yêu rồi đó, không thể làm loại chuyện này được, cô nghĩ đến đồng chí Yến Thiếu Ngu đi, nghĩ đến khuôn mặt đó của anh ấy ý, đừng có ngu ngốc!”
Vạn Thanh Lam lo lắng, vừa khuyên nhủ vừa kéo tay Cố Tiểu Tây, chỉ lo cô bị mê hoặc.
Khóe miệng Cố Tiểu Tây giật giật, nhìn từ trên xuống dưới Vạn Thanh Lam, bật cười ha ha.
Vạn Thanh Lam khó hiểu: “Ha ha? Ha ha là có ý gì?”
Lúc này, mấy đồng chí nữ kia đã rời đi, Trình Lăng cất sách vở, ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam, người sau không khiến cậu ấy có cảm xúc gì, nhưng nhìn người phía trước, cậu ấy sửng sốt một lúc, có hơi không dám nhận.
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, đến gần Trình Lăng: “Sao thế, mấy tháng không gặp đã không nhận ra tôi rồi à?”
Trình Lăng ngớ ra hai giây, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Cậu ấy lo lắng nhìn xung quanh, ho nhẹ nói: “Đồng chí Cố, sao đồng chí lại ở đây?”
Vậy là cô đến lớp học ban đêm? Còn vừa nghe cậu ấy giảng ư?