Không biết qua bao lâu, Vạn Thanh Lam nhàn nhã tỉnh lại, vươn vai, nhìn thấy chăn rơi xuống đất, cô ấy khựng lại một chút, sau đó điềm nhiên như không đưa cho Hoàng Bân Bân, khách sáo nói: “Cám ơn.”
Sắc mặt Hoàng Bân Bân càng thêm ảm đạm, anh ấy im lặng gật đầu, bắt đầu làm việc.
Thất bại trong tình yêu, thì cũng phải tiến về phía trước.
Vạn Thanh Lam cười hì hì dời ghế đến bên cạnh Cố Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tây! Tôi làm chủ, đăng giấy chứng nhận rồi, hôm nay sẽ phát hành, sáng sớm đến đây, coi như là một thành tựu nhỏ, nè, cô xem đi.”
Cô đưa tờ báo sáng hôm nay cho Cố Tiểu Tây, vẻ mặt đầy đắc ý, trên đó là giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ chiếm tới một phần tư trang.
Chỉ cần nhìn vào độ dài của bài viết, cũng biết Vạn Thanh Lam đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào đó.
Dù sao, giấy chứng nhận như vậy chỉ ở vị trí tầm thường, không thể nào chiếm một phần tư trang.
Cố Tiểu Tây cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Thanh Lam, cảm ơn cô.”
“Hầy, cô và tôi thì khách sáo cái gì? Chúng ta là bạn thân mà!” Nói xong, Vạn Thanh Lam nhìn cô, mập mờ nói: “Khụ, đương nhiên, nếu cô có thể giới thiệu thầy Trình Lăng cho tôi…Tôi chắc chắn sẽ rất vui.”
Cố Tiểu Tây ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chỉ là một người bạn cũ trước đây thôi, không tính là thân lắm.”
Lời cô nói cũng không phải là giả, cô quả thật không thân với Trình Lăng cho lắm, ban đầu cũng là bởi vì anh ta rút dao tương trợ, nên cô mới bày tỏ chút lòng biết ơn, còn có ý định lợi dụng, có thể có quan hệ gì chứ?
Vạn Thanh Lam xoa xoa tay: “Không phải anh ấy nói mời cô ăn cơm trưa sao? Hì hì, tôi có thể…”
Cố Tiểu Tây cầm bút lên, thẳng thừng nói: “Không thể.”
Đã nói là cô không thân với Trình Lăng rồi, anh ta mời khách, cô còn dẫn thêm người theo, vậy là sao chứ?
Vạn Thanh Lam trề môi, nhỏ giọng nói: “Hẹp hòi, không đi thì không đi.”
Cố Tiểu Tây vẽ một lúc, nghĩ đến Từ Đông Mai và Bạch Sơn, nói: “Đúng rồi, buổi chiều tôi xin nghỉ không đến, chuyện đăng báo chứng minh nói không chừng sẽ có người tìm đến hỏi, đến lúc đó cô cứ nói sự thật là được.”
Vạn Thanh Lam trợn tròn mắt, hét lớn: “Buổi chiều cô không đến á??”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ, Vạn Thanh Lam ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đen mặt đến gần Cố Tiểu Tây: “Cô xin nghỉ như uống nước ấy, cứ như vậy thì làm sao có thể làm tổ trưởng được? Phải cố gắng, không thể để thua Lưu Tường!”
Cố Tiểu Tây cười nói: “Người ta cũng đi rồi, thắng với thua gì nữa? Vả lại, tôi cũng không có hứng thú với chức vị đó, cô tự mình cố gắng đi, đến lúc đó cô lên chức tổng biên tập, cũng có thể bảo vệ tôi, đúng không?”
Vạn Thanh Lam có tài, nhân cách cũng tốt, nếu thật sự chăm chỉ, nói không chừng thật sự có thể tiếp quản vị trí của Ngụy Lạc.
Về phần cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng.
“Tôi?” Vạn Thanh Lam không dám tin chỉ vào mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô ấy cảm thấy cũng có lý.
Lúc lâu sau, khi Cố Tiểu Tây đang đắm chìm trong hội họa, Vạn Thanh Lam đột nhiên vỗ tay nói: “Đúng! Cô nói đúng! Tôi phải làm việc chăm chỉ, nói không chừng sau này có thể làm tổng biên tập, đến lúc đó tôi có thể bảo vệ cô thật!”
Cố Tiểu Tây sửng sốt một chút, bật cười, làm người có mục tiêu là chuyện tốt, cô rất có tự tin vào Vạn Thanh Lam.