Trình Lăng lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Cố Tiểu Tây, anh ta chỉ nói mấy chủ đề thông thường: “Đồng chí Cố, đồng chí làm việc ở đâu thế? Sao đột nhiên lại muốn đến lớp học ban đêm?”
Cố Tiểu Tây uống một ngụm nước, nói: “Nhật Báo Quần Chúng, tôi là biên tập viên mỹ thuật của Nhật Báo Quần Chúng, mấy ngày trước nghe nói sau năm mới có lớp học ban đêm, thấy học thêm ít kiến thức cũng tốt, thế là tôi đi, không ngờ lại gặp được anh.”
“Đồng chí Trình, sao đột nhiên anh lại đến huyện Thanh An làm thầy giáo lớp học ban đêm thế?”
Cố Tiểu Tây cũng có chút tò mò, tương lai vị này là ông chủ ngành may mặc, không hiểu sao lại trở thành giáo viên, sau này còn có thể đi con đường kia sao? Nếu vậy, chẳng phải cô sẽ là người gián tiếp thay đổi tương lai của Trình Lăng sao?
Trình Lăng dừng một chút, cũng không giấu diếm, kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian Cố Tiểu Tây vắng mặt.
Khi đó người đòi nợ ngày nào cũng đến cửa, Trình Lăng không còn cách nào khác, đành phải dẫn em trai em gái chuyển đi, nhưng anh ta sợ nếu chuyển đến quá gần sẽ bị phát hiện, suy nghĩ một lúc, anh ta đã đến Hương Giang, định bụng kiếm được tiền rồi sẽ quay lại trả nợ sau.
Món nợ nhà họ thiếu vốn không liên quan gì đến họ, cha mẹ anh ta đã phải trả giá bằng cả mạng sống, người đòi nợ suốt ngày đi qua đi lại giữa nhà máy dệt và nhà họ Trình, ngoài quản đốc nhà máy dệt Trình Tiên Húc, còn có rất nhiều cán bộ cấp cao.
Thực chất người đòi nợ chỉ tập trung vào các cán bộ cấp cao, còn Trình Lăng, con quản đốc nhà máy, họ cũng không chú trọng lắm.
Cho nên, lúc Trình Lăng dẫn em trai em gái đến Hương Giang, cũng không dẫn nhiều chú ý lắm.
Sau khi đến Hương Giang, anh ta định cư ở một nông trường, cuộc sống hàng ngày là chăn gà, vịt, dê, bò. Tình cờ gặp được Lý Hướng Tiền và Chung Linh, hai người họ là đồng nghiệp, cùng làm việc trong một công ty nông sản, đến nông trại để thị sát mua hàng.
Trò chuyện một lúc, mới biết là đồng hương, đều là người thành phố Chu Lan, hơn nữa Lý Hướng Tiền còn là người huyện Thanh An.
Trình Lăng có ký ức rất sâu về huyện Thanh An, anh ta vẫn nhớ Cố Tiểu Tây từng nói, nếu gặp phải vấn đề gì khó giải quyết thì có thể đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử tìm cô. Đối với anh ta mà nói, Cố Tiểu Tây là một người bạn sẵn sàng ra tay giúp đỡ anh ta, đây là sự ấm áp hiếm có sau khi nhà họ Trình sụp đổ, anh ta sẽ không bao giờ quên.
“Sau đó, Lý Hướng Tiền nói muốn trở về huyện Thanh An, hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy không.”
Trình Lăng im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, cười nói: “Lúc đó tôi đang nghĩ, nhất định phải trở về, nhưng lại không biết đi nơi nào. Lý Hướng Tiền cho tôi lựa chọn, tôi đã không ngần ngại.”
Anh ta cầm cốc nước lên, thấp giọng nói: “Chuyện về sau em biết rồi đấy, công xã mở lớp học ban đêm, cần giáo viên, Lý Hướng Tiền tiến cử tôi, nên tôi đã nhận lời, cũng xem như là một công việc vẻ vang.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, đúng là trùng hợp.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng món ăn lên bàn, những món ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm.
“Sau này anh định làm giáo viên dạy lớp học ban đêm luôn à?” Cố Tiểu Tây đưa cho anh ta một đôi đũa, có chút tò mò.
Trình Lăng không che giấu suy nghĩ của mình, cầm đũa nói: “Tạm thời vậy đã, nếu có cơ hội mới, tôi vẫn muốn kiếm tiền, dù sao ở nhà tôi còn có mấy đứa em phải nuôi, vả lại… chúng chưa quen với cuộc sống bây giờ.”
Nói đến đây, khuôn mặt Trình Lăng phủ một tầng u ám, chứng tỏ anh ta đã khổ não vì chuyện này từ lâu.
Cố Tiểu Tây cũng không an ủi anh ta, cổ vũ nói: “Không muốn sống vất vả cũng không có gì sai, anh phải cố gắng lên, một ngày nào đó anh có thể đưa chúng trở lại cuộc sống tốt đẹp mà chúng từng có thôi.”
Cô nói lời này không chút hối hận, dù sao đây cũng là sự thật, chỉ cần Trình Lăng không thay đổi ý định, anh ta sẽ trở thành ông chủ giàu có giống như kiếp trước thôi.