Cố Tiểu Tây cũng không hỏi người Mặt Sẹo đắc tội là ai, sau khi nghe gã ta nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Nghề nghiệp tàn nhẫn? Chẳng lẽ anh lừa bán người không tàn nhẫn à? Những người bị anh lừa đến đây đã làm sai điều gì? Cả một đời của các cô đều bị anh hủy hoại!”
Thấy Cố Tiểu Tây nổi giận, Hình Kiện cảm thấy bụng đau, tay cũng đau.
Gã ta vội nói: “Thế thì cô hiểu lầm tôi rồi, những người đó không phải do tôi lừa đến. Mặc dù Mặt Sẹo không còn, nhưng con của gã vẫn còn đó mà, hơn nữa còn trở thành con rể của giám đốc nhà máy Lưu Ly ở thành phố Phong, thế lực trong tay không hề nhỏ.”
“Tên kia biết lợi nhuận buôn bán người tương đối khá, không từ bỏ được nên đã hợp tác với tôi.”
“Tôi đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng cho dù tôi từ chối thì cũng sẽ có người khác nhận là, chẳng phải đến lúc đó lại giẫm lên vết xe đổ sao? Cho nên tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm tiếp, nhưng tôi chưa bao giờ buôn bán người cả, chỉ… Tống tiền.”
Khi Hình Kiện nói hai từ cuối cùng, gã ta cố gắng hạ giọng, có vẻ bối rối và xấu hổ khi nhắc đến nó.
Cố Tiểu Tây cau mày, cao giọng nói: “Hả?”
Khóe miệng Hình Kiện giật giật: “Tống tiền! Là tống tiền!”
Lông mày Cố Tiểu Tây nhíu lại, cô có chút không hiểu: “Tống tiền, phương pháp tống tiền thế nào?”
“Có lẽ bọn họ nhìn gương Mặt Sẹo, sợ đắc tội với người ta, cho nên chỉ bắt cóc phụ nữ trẻ em của những gia đình nghèo. Sau khi đưa người tới đây, thừa dịp bọn họ chưa tỉnh, tôi đều lén đưa người về nên chưa xảy ra việc gì bao giờ.”
“Nhưng con trai của Mặt Sẹo không lấy được tiền, nên bắt đầu nghi ngờ tôi.”
“Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành chịu trách nhiệm hoàn toàn những việc này. Nhưng những người bị bắt cóc đều xuất thân từ những gia đình giàu có, chỉ cần định kỳ đưa tiền qua cho con trai Mặt Sẹo thì gã cũng không quan tâm tôi ở bên này bắt cóc ai, tóm lại, có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới gã.”
“Tôi không bán người, chỉ cho bọn họ viết thư về đòi tiền, tiền tới tay thì thả người.”
Hình Kiện gian nan nói lời này, khi lọt vào tai Cố Tiểu Tây cũng chỉ là cưỡng ép tẩy trắng mà thôi. Tóm lại đều là thủ đoạn kiếm tiền lai lịch bất chính, chỉ là mức độ xấu xa khác nhau, nhưng không thể nói Hình Kiện là người tốt được.
Hôm nay gã ta hành hung Tống Kim An, mặc dù cô nhìn mà hả giận, nhưng hành động này cũng có thể nói rõ một vài vấn đề.
Dường như Hình Kiện đã nhìn ra suy nghĩ của Cố Tiểu Tây, gã ta cười khổ nói: “Tôi biết mình không phải người tốt lành gì, nhưng tôi làm những chuyện này không chỉ là vì ngăn chặn con trai Mặt Sẹo làm chuyện xấu khác, mà cũng là vì những người ở nơi này.”
“Những người ở lại đây đều là những người đáng thương không có kỹ năng và bản lĩnh gì cả, bọn họ không nhà để về, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Mọi người tới nơi này đều do duyên phận, tôi đã làm đại ca thì cũng nên cho bọn họ một miếng cơm ăn.”
“Đúng là tôi không phải người tốt lành gì, nhưng người sống cũng là vì một miếng cơm. Bây giờ thời thế khó khăn, thậm chí những người bình thường không có nơi ăn chốn ở như bọn họ còn không có cả cơ hội làm ruộng kiếm công điểm, nhưng dù sao cũng phải sống đúng không?”
“Hổ Tử, Hân Nhi, thân thể của những đứa nhỏ này đều không tốt, hàng năm đều bị bệnh nặng một trận, đây đều là những chuyện cần tiền!”
“Nếu tôi muốn lương tri* thì sẽ không có tiền, sẽ chết đói!”
*Lương tri: Khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tế cuộc sống.
*Lương tri: Khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tế cuộc sống.
Đầu ngón tay Hình Kiện run rẩy, khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Tây, gã ta có cảm giác nhục nhã lóe lên trong đầu.
Nếu như có thể, gã ta cũng không muốn làm những chuyện này, nhưng nếu không làm thì tất cả mọi người đều phải chết!