Tim Bạch Thải Vi đập như trống, vốn dĩ còn muốn lên tiếng, nhưng chợt nhìn thấy đáy mắt Yến Thiếu Ngu đột nhiên xuất hiện vẻ dịu dàng, cô ta bỗng nhiên cảm thấy dường như mọi chuyện đã phát triển khác với phương hướng mà cô ta nghĩ, có cái gì không giống.
Cô ta cắn cắn môi, quay đầu nhìn theo tầm mắt của Yến Thiếu Ngu thì thấy Cố Tiểu Tây đang đứng ở dưới hoàng hôn.
Bạch Thải Vi còn không kịp phản ứng, Yến Thiếu Ngu đã nhấc chân đi tới chỗ Cố Tiểu Tây, bóng lưng anh cao ngất như cây tùng, bước chân vững vàng không hề chùn bước, hoàn toàn bỏ qua cô ta, trong tầm mắt của anh chỉ có mình Cố Tiểu Tây mà thôi.
Yến Thiếu Ngu đến gần, ngón tay thon dài hơi cong, búng lên vầng trán trơn bóng của cô: “Nhìn cái gì đấy?”
Động tác của anh rất thân mật, giọng nói có chút mất hứng.
Đuôi mắt của Cố Tiểu Tây giương lên, chế nhạo nói: “Chẳng phải là em sợ làm hỏng chuyện tốt của anh ao?”
Yến Thiếu Ngu suýt nữa đã bị chọc cười, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: “Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?”
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại, sau đó mặt không đổi sắc mà nói: “Ờ ờ, là em nói sai, do em chưa kịp sang thì đã bị anh nhìn thấy rồi. Đi thôi, qua đó ôn chuyện đã chứ?”
Nói xong, cô nắm lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu, đi về phía Bạch Thải Vi.
Lúc đến gần, cô có thể nhìn thấy rất rõ vẻ khiếp sợ và bài xích trong đáy mắt của Bạch Thải Vi, ngoài ra còn có vẻ thù địch nhàn nhạt. Trong lòng cô thở dài một tiếng, Yến Thiếu Ngu quả nhiên là một đóa hoa tươi đẹp, đi tới chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cố Tiểu Tây thầm nghĩ trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra, vô cùng tự nhiên nói: “Đồng chí Bạch, chào cô, lại gặp nhau rồi.”
“Cô, sao cô lại…” Ánh mắt Bạch Thải Vi quanh quẩn giữa Cố Tiểu Tây và cánh tay đang khoác lấy Yến Thiếu Ngu, trình diễn cái gọi là “Con ngươi chấn động” một cách chân thật. Cô ta hoàn toàn không ngờ tại sao hai người này lại có thể cùng xuất hiện, vả lại trông còn khá tình cảm!
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Hai người từng gặp nhau rồi?”
Cố Tiểu Tây cong cong khóe môi, giọng điệu không có mấy cảm xúc: “Ngày hôm qua từng có duyên gặp mặt một lần, không quen.”
Lúc này Bạch Thải Vi cũng đã lấy lại tinh thần, cô ta mím môi rất chặt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu. Lúc trước còn tưởng rằng anh đã suy nghĩ thông suốt, mới rời khỏi nông thôn mà tòng quân, chuẩn bị xây dựng sự nghiệp, một lần nữa trở lại trung tâm quyền lực của thủ đô.
Nào biết, anh vẫn đắm mình trong sa đọa, chìm đắm trong sắc đẹp của một người đàn bà hèn mọn.
Nếu hôm qua người này đã đến cửa hàng ký gửi để bán vòng tay gia truyền, cũng đủ để nói rõ điều kiện trong nhà cực kém, mà có thể lấy ra được bảo bối như vậy, đã gián tiếp chứng tỏ thành phần gia đình của đối phương có thể là địa chủ. Người như vậy, Yến Thiếu Ngu cũng cam lòng hạ mình sao?
Trong lòng Bạch Thải Vi thấy rất thất vọng, cũng đã thu lại vẻ vui mừng trên mặt, dần dần hóa thành vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Cô ta khẽ lắc đầu, cũng không muốn nói gì nữa, bèn nói: “Xin lỗi không tiếp.”
Nói xong, Bạch Thải Vi thẳng lưng, bước đi trên giày cao gót tiến vào hội trường, từ đầu tới đuôi đều không có biểu hiện là muốn tranh giành đàn ông, giống như như vậy sẽ hạ thấp giá trị của bản thân, bôi nhọ thân phận thiên kim tiểu thư của cô ta.
Trong mắt Cố Tiểu Tây thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhìn bóng lưng Bạch Thải Vi, đôi mắt xinh đẹp híp lại.
Ngày hôm qua cô còn tưởng đám tiểu thư con ông cháu cha này thật là ngu xuẩn, nhưng giờ đây xem ra không hẳn như vậy. Ít nhất Bạch Thải Vi cũng không phải hoàn toàn là không có chỗ đáng khen, vốn dĩ cô còn tưởng sẽ phải đối mặt với một cuộc khẩu chiến giữa hai người phụ nữ, ngược lại là cô có bụng dạ tiểu nhân rồi.