Cố Tiểu Tây thấp giọng nói: “Có chuyện gì thế? Nghe được tin gì hữu ích à?”
Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy, nghĩ đến những lời nhóm người Tống Lâm vừa nói, đáy mắt anh đặc biệt lạnh lùng, có điều, anh không nói ra khỏi miệng, chỉ nói: “Khách nước ngoài từ nước M đột nhiên đến thăm, bọn họ đến đón tiếp.”
Cố Tiểu Tây nhíu mày: “Khách nước ngoài từ nước M đến? Tới đây làm gì?”
Ngày nay, lương thực trong nước khan hiếm, thời thế hỗn loạn, những người nước ngoài này đến thì có gì tốt chứ?
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Dù sao thì việc này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Khương Hệ cấu kết với người nước ngoài, không cần nghĩ cũng biết là có âm mưu gì, có điều, từ dáng vẻ hèn mọn của nhóm người Tống Lâm có thể nhìn ra mối quan hệ không bình đẳng giữa hai bên, nói không chừng còn cắn lại mình, nếu vậy thì anh rất vui.
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, anh có chút không đúng, có lẽ là vừa rồi đã nghe được gì đó.
Đang lúc suy nghĩ thì từ xa có một chiếc ô tô chậm rãi lái tới, dừng ở bên trong khuôn viên thành ủy, sau đó tài xế xuống xe, mở cửa xe ô tô, một người nước ngoài trung niên, thân hình cao lớn có râu bước xuống xe.
Tóc ông ta hơi xoăn, có đôi mắt màu xanh, âu phục giày da, trông rất oai phong.
Tống Lâm tiến lên, bắt tay người đàn ông, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo: “Ngài Charles, chúng tôi thực sự rất vinh dự khi ngài có thể đích thân đến thành phố Hoài Hải.”
Charles mỉm cười, bắ n ra một chuỗi tiếng Anh.
Tống Lâm hơi sửng sốt, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì, xấu hổ ngây người tại chỗ, quay đầu đưa mắt ra hiệu với Thạch Bác.
Tiếc là, Thạch Bác chỉ biết tiếng nước E và nước Y, chứ không nghe hiểu tiếng Anh, người xung quanh trố mắt nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí cổ quái, Charles khẽ nhếch khóe miệng, trong mặt lộ ra một tia khinh thường khó nhận ra.
Ông ta đã sớm biết nhóm người nước Z này chẳng có bản lĩnh gì, phía trên cũng căn dặn, phải ra oai phủ đầu họ trước, muốn làm ăn với nước M bọn họ, nhưng ngay cả họ nói gì cũng nghe không hiểu, còn muốn nói chuyện hợp tác? Đúng là chọc người ta cười chết mà.
Charles nhún vai, lại bắn một câu tiếng Anh, tiếc là người đứng đó không ai hiểu cả, bầu không khí càng trở nên ngưng tụ, người đi phía sau Charles, hình như là một thư ký, không chút khách sáo toét miệng cười nhạo.
“Ngài… Ngài Charles, tôi…” Cơ mặt Tống Lâm giật giật.
Sắc mặt Bạch Kính tối sầm xuống, Charles này vốn là Tống Lâm mời đến, không liên quan gì đến ông ta, người nước ngoài gì mà mở miệng đã khiến người khác bẽ mặt, người như vậy, cần gì phải cho ông ta sắc mặt hòa nhã?
Từ Xuyên Cốc thì cười ha ha, như thể chuyện này không liên quan gì đến ông ấy.
Hứa Ân đứng chung một chỗ với Bạch Thải Vi, trong lòng cô ta đã hạ quyết định, muốn ở bên nhau với Tống Kim An, bây giờ nhìn thấy “cha chồng” tương lai Tống Lâm bị gây khó, không khỏi cảm không vui: “Người này là ai vậy? Thật sự tưởng mình là nhân vật lớn chắc?”
Sắc mặt Bạch Thải Vi hơi thay đổi, cô ta nhìn Charles như có điều suy nghĩ.
Mặc dù cô ta không tham gia giới quan trường, nhưng từng trải nhiều, tự nhiên biết người có thể khiến Tống Lâm khách sáo như vậy, nhất định không phải là người bình thường, nước Z có việc phải cầu cạnh người ta, tức giận đến đâu đi nữa, thì cũng có thể làm gì?
Lúc này, Tống Kim An đã bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn Charles với vẻ mặt không vui.
Đột nhiên, anh ta nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, vẻ mặt lạnh lùng đứng chung một chỗ với Cố Tiểu Tây, lặng lẽ nhìn màn đón tiếp có chút buồn cười ở phía xa, không có ý định tới giải vây.
Tống Kim An mím môi, nắm chặt tay thành quyền.