Nếu như Cố Tiểu Tây không bôi thuốc bột trước, có lẽ giờ máu đã chảy đầm đìa, cô tức giận nhìn Từ Xuyên Cốc, giọng nói nghiêm túc như bác sĩ: “Thủ trưởng, bình tĩnh, chú không đau à?”
Tuy nhiên, vì Từ Xuyên Cốc như vậy nên cô mới thả lỏng một chút.
Nhìn dáng vẻ, xem ra ông ấy thật sự quan tâm đ ến Yến Thiếu Ngu, chuyện nhà họ Yến có nội tình.
Có lẽ để thỏa mãn sự tò mò của Cố Tiểu Tây, Từ Xuyên Cốc ngừng cười, khẽ thở dài, nói: “Chú là cấp dưới của cha Yến Thiếu Ngu, cũng là bạn thân của mẹ thằng bé, xem như là nhìn thằng bé lớn lên. Hiện tại cha mẹ thằng bé không cách nào đến gặp cháu, chú chỉ có thể thay bọn họ hỏi nhiều mấy câu, xem như là một loại an ủi, cô bé, may mà có cháu.”
Nói xong câu cuối, giọng ông ấy còn có chút nghẹn ngào và biết ơn.
Cố Tiểu Tây thoáng khựng lại, chóp mũi có hơi cay cay, mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Từ Xuyên Cốc, nhưng cô vẫn hiểu được ý ông ấy muốn biểu đạt, ông ấy cảm kích vì cô đã ở bên Yến Thiếu Ngu, cho anh thêm dũng khí.
Ngực cô như bị thứ gì đó chặn lại, im lặng một lúc, cô vẫn hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất: “Thủ trưởng, cha mẹ của Thiếu Ngu còn trở về được không?”
Cô không biết chuyện của nhà họ Yến nghiêm trọng đến mức nào, chuyện ở thủ đô, cô cũng không rõ, rất nhiều chuyện chỉ là dựa vào trực giác để suy đoán, rất mơ hồ, ít nhất ở kiếp trước, cho đến khi cô chết, cha mẹ của Yến Thiếu Ngu cũng chưa trở về.
Có điều, cô cũng không biết, cha mẹ anh đã chết ở trong tù, hay chỉ đơn giản là không thể ra.
Trong hai cái, cô nghiêng về cái trước hơn.
Năng lực của Yến Thiếu Ngu là điều không thể bàn cãi, kiếp trước anh nắm giữ quyền lực, gần như có thể đối chọi với Điền Tĩnh bàn tay vàng, phải biết, khi đó Điền Tĩnh đứng trên tầng cao nhất của giới thượng lưu, ai dám không nể mặt cô ta?
Nhưng dù vậy, Yến Thiếu Ngu vẫn không đưa được cha mẹ về, có thể tưởng tượng ra kết cục.
Kiếp này cô sống lại, sánh vai bên Yến Thiếu Ngu, điều cô muốn làm nhất không phải là khôi phục lại ánh hào quang trước đây của nhà họ Yến, mà là muốn nhà họ Yến được đoàn tụ, đương nhiên, nếu cha mẹ của Yến Thiếu Ngu thật sự có thể trở lại, vực dậy nhà họ Yến cũng không có gì khó.
Cô đã nghe rất nhiều chuyện về Yến Thú Chi và Kỷ Thanh, năng lực của vợ chồng bọn họ thì không phải nghi ngờ.
Từ Xuyên Cốc nghe thấy lời nói của Cố Tiểu Tây, trầm mặc một lúc, lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Có thể.”
Giọng nói ông ấy rất nhỏ, giống như bản thân cũng không xác định, lại giống như đang an ủi mình và Cố Tiểu Tây.
Hai người cũng không nói gì nữa, một lúc sau, Yến Thiếu Ngu trở lại, trong tay cầm diêm và nến, thắp sáng rồi đặt sang một bên, nhìn Cố Tiểu Tây giơ nhíp lên ngọn nến, khử trùng.
Anh có chút lo lắng, nhưng lúc này lại không nói được gì, nên chỉ im lặng.
Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, nói: “Thủ trưởng, chú chịu đựng một chút.”
“Đừng căng thẳng, cứ làm đi.” Từ Xuyên Cốc mỉm cười, vẻ mặt vô cùng ung dung, ông ấy từng bị thương không ít, ăn khổ cũng nhiều, trên chiến trường tranh thủ từng giây từng phút, có lúc còn tự mình rút đạn, như giờ thì có gì phải sợ?