Tay Bạch Mân đang nắm mép bát bỗng run rẩy, đáy mắt lại tuôn trào nước mắt: “Tiểu Tây…”
“Bây giờ em phải đi làm, cũng không rảnh để an ủi chị, để em gọi anh cả dậy lau nước mắt cho chị.” Cố Tiểu Tây uống xong cháo gạo tẻ, chớp chớp mắt, giọng nói giễu cợt, chợt đi gõ cửa phòng trong.
Giọng cô cao vút, mang theo lực xuyên thấu rất mạnh: “Dậy đi! Bữa sáng sắp nguội rồi!”
“Làm sao? Làm sao vậy?” Yến Thiếu Ly đang ngủ ở trên giường đất, hoảng sợ ngồi bật dậy.
Bạch Mân dở khóc dở cười, tiến lên đưa quần áo cho cô ấy, nói: “Không sao không sao, em muốn ngủ thì có thể ngủ tiếp.”
Yến Thiếu Ly thở phào nhẹ nhõm, rồi ném mình vào trong chăn một cái rầm, quấn quanh bả vai rồi ngủ tiếp.
Phòng trong cũng là một trận nhốn nháo hoảng loạn, quả nhiên Cố Đình Hoài là người đầu tiên tới mở cửa, anh ấy dụi dụi khóe mắt, cười khổ nói: “Bé à, suýt chút nữa là em khiến anh sợ đến rớt tim ra ngoài đấy, có chuyện gì vậy?”
Cố Tiểu Tây xua xua tay: “Không, chỉ là định đi làm, muốn dặn dò anh cả một câu. Hôm nay đừng quên đến huyện hỏi chuyện xây nhà, buổi tối em trở về sẽ mang bản vẽ về.
Cố Đình Hoài thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được, em yên tâm, hôm nay anh sẽ đi đặt vật liệu.”
Cố Tiểu Tây nói xong thì đi ra cửa, Bạch Mân tháo tạp dề xuống, cầm lấy túi đeo trên vai, nói với Cố Đình Hoài: “Em và Tiểu Tây đi làm, cơm ở trong nồi còn nóng, lát nữa cha dậy thì anh hâm lại nhé.”
Dứt lời, Bạch Mân đuổi theo Cố Tiểu Tây đã chạy đi xa.
Cố Đình Hoài mỉm cười lắc đầu, một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay còn phải đi lo chuyện xây nhà. Cả nhà đều bận rộn, cẩn thận ngẫm lại thì dường như cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt thật.
*
“Tiểu Tây, chờ chị một chút!” Bạch Mân đuổi theo gọi mấy tiếng.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn cô ấy, hơi ngạc nhiên: “Bệnh viện cho làm việc lại rồi sao?”
Bạch Mân gật đầu: “Bệnh viện rất bận rộn, sao có thể đóng cửa lâu như vậy chứ? Chỉ tội cho Trương Nguyệt Nhi, kết quả cuối cùng được phát quyết là tự sát, không phải là giết người vì tình cảm gì đó. Một cô gái đang sống tốt như thế, lại chết không được rõ ràng.”
Cố Tiểu Tây yên lặng không nói, kiếp trước người chết không rõ ràng lại là Bạch Mân.
Hoàng Thịnh bị bắt, có đương sự Lý Nhĩ Tân ở đây, chuyện anh ta giết người đã chắc như đinh đóng cột. Tuy nhiên, sau khi Lý Nhĩ Tân được cô cứu về, nhà họ Hoàng chỉ cần ra tay một chút thì có thể biến thành giết người không thành, giảm nhẹ đi vì năm, thậm chí có thể tìm một thế thân.
Đây chính là đặc quyền của người có quyền thế, chuyện này vào mười năm hai mươi năm sau còn có thể xảy ra, huống chi luật pháp còn chưa hoàn thiện như bây giờ? Đương nhiên, cho dù Hoàng Thịnh có thể trốn, hẳn cũng sẽ không đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử nữa.
Một khối u ác tính như vậy, còn giữ lại thì thật sự khiến người ta thấy lo sợ trong lòng.
Cố Tiểu Tây híp mắt lại, Hoàng Thịnh bị bắt đi, cũng khiến cô không thể nào tiếp xúc với anh ta nữa, thật đáng tiếc.
Hai người rất nhanh đã đến công xã Hoàng Oanh, lúc này mới tách nhau ra.
Tuy rằng mới qua vài ngày, nhưng trở lại Quần Chúng Nhật Báo vẫn có cảm giác xa lạ. Tuy nhiên sự nhiệt liệt như lửa của Vạn Thanh Lam đã nhanh chóng dập tắt cảm giác xa lạ của cô: “Tiểu Tây, Tiểu Tây, cuối cùng cô cũng tới rồi! Tôi nhớ cô chết đi mất!”
Vạn Thanh Lam ôm chặt lấy Cố Tiểu Tây, mặt kích động đến đỏ bừng.
Cố Tiểu Tây vỗ nhẹ lưng cô ấy: “Không phải tôi đã về rồi sao, còn mang quà cho cô đây.”
“Quà ư?” Đôi mắt Vạn Thanh Lam lóe sáng cực kỳ.