Cố Chí Phượng thấy Cố Tiểu Tây đã ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, ông ấy đứng dậy, liếc nhìn Lâm Cẩm Thư và người nhà họ Quản, ông ấy trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này coi như kết thúc, nếu thật sự muốn ồn ào, cũng không tốt cho thanh danh của con gái ông.”
Quản Nhị Binh không nói chuyện, ông ta chỉ nhìn Quản Đồng đang run rẩy cúi đầu.
Ông ta là người rõ nhất con gái mình có tính cách gì, nếu thật sự bị người khác đổ oan, con bé đã sớm nhảy dựng ồn ào cãi lại, nhưng bây giờ lại để mặc cho người ta nói vậy, không dám nói nửa câu, có thể thấy được thật sự cô ta đã làm chuyện gì đó!
Quản Nhị Binh đau đầu, nếu Cố Duệ Hoài không muốn kết hôn, cố ý làm nhục nhã người ta thì không sao, nhưng nếu con gái ông ta sai, vậy bọn họ phải giải thích thế nào với nhà họ Tần? Thật sự cho rằng bí thư Tần hiền lành như vẻ bề ngoài sao?
Cố Chí Phượng cũng không quan tâm đ ến sự im lặng của Quản Nhị Binh, ông ấy nói: “Thằng cả, thằng ba, đi thôi.”
Cố Duệ Hoài trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, tay anh ta để trên đùi siết chặt, vẻ mặt còn tái nhợt hơn so với Quản Đồng, anh ta ước gì vừa rồi cha mình cũng gọi anh ta đi.
Người nhà họ Cố vừa đi, tiệm cơm Quốc Doanh rơi vào im lặng.
Không biết có phải bầu không khí quá áp lực hay không, thế nhưng Quản Đồng lại nằm xuống bàn khóc toáng lên.
Vương Xuân Yến đau lòng ôm vai con gái mình, bà ta nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩm Thư, mắt đỏ au: “Cẩm Thư, bà nhìn xem bọn họ đều là người thế nào! Đây là chướng mắt nhà chúng tôi!”
Vẻ mặt Quản Nhị Binh u ám, ông ta thấy Vương Xuân Yến còn dám chất vấn Lâm Cẩm Thư, huyệt thái dương giật mạnh, ông ta quát to: “Được rồi, không cần nói nữa, còn con! Khóc khóc cái gì, còn có mặt mũi mà khóc sao?”
Vương Xuân Yến không phục ngẩng đầu lên, bà ta còn định nói gì đó, nhưng bắt gặp khuôn mặt âm u của chồng, bà ta không dám nói nữa.
Quản Nhị Binh hít sâu một hơi, ông ta xốc lại tinh thần, cười nói với Lâm Cẩm Thư: “Đồng chí Lâm, chuyện này coi như kết thúc, cho dù không làm thông gia, sau này cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Cẩm Thư bình thản, không cười, cũng không trả lời, nhìn có hơi lạnh lùng.
Trong lòng Quản Nhị Binh lộp bộp, biết chuyện này khiến Lâm Cẩm Thư có thành kiến với nhà họ Quản, bà ta chỉ là một người phụ nữ, thật sự không quan trọng, nhưng ai mà chẳng biết bí thư Tần yêu vợ như mạng, vô cùng nuông chiều vợ? Nếu bà ta thổi gió bên tai thì sao?
“Đồng chí Lâm, nếu hai đứa nhỏ không nguyện ý, vậy chúng ta làm phụ huynh cũng không thể ép bọn họ kết hôn, đúng không? Chuyện này coi như nhà họ Quản chúng tôi sai, chúng tôi sẽ đến nhà nhận lỗi, hy vọng đồng chí Lâm đại nhân không chấp tiểu nhân.”
Quản Nhị Binh hạ mình rất thấp, nếu hai bên vẫn là thông gia, vậy Lâm Cẩm Thư vì đứa con trai què chân nên thái độ cũng tự nhiên hơn, nhưng bây giờ nhược điểm trong tay người ta, bọn họ còn làm bộ làm tịch cái gì?
Ông ta biết rõ con gái mình ở bên ngoài hành động lung tung, không chừng thật sự có chuyện gì đó với Lý Vĩ Quang, nếu thật sự muốn điều tra ra, vậy cũng có bằng chứng rõ rành rành trước mắt, đến lúc đó không nói sẽ chọc giận nhà họ Tần, mà quan trọng sau này Quản Đồng có thể lập gia đình thế nào được?
Không biết có phải Lâm Cẩm Thư bị tư thế hèn mọn của Quản Nhị Binh thuyết phục không, bà ta xốc mí mắt nói: “Lão Quản, sau này phải quản con gái mình cẩn thận, nếu không làm sai chuyện gì ở bên ngoài, người nhà còn phải dọn dẹp hậu quả cho.”
Từ “chủ nhiệm Quản” đến “Lão Quản” cũng chỉ mất vài phút.
Quản Nhị Binh cười khổ, ông ta như già đi mười tuổi, nhanh chóng dẫn theo Vương Xuân Yến và Quản Đồng xám xịt rời đi.