Đọc truyện Full

Chương 887

Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ chuyện của Hoàng Thịnh vẫn còn đang tiếp tục lên men.

Mấy ngày này, hôm nào cũng có vô số người đến công xã và trong huyện để biểu tình, chửi bới.

Tuy nhiên, bên trên vẫn không tiến hành thực hiện hoạt động thực tế nào, ngược lại Nhật Báo Quần Chúng đã sắp xếp phóng viên thực hiện các cuộc phỏng vấn sâu với cha mẹ của Lý Nhĩ Tân và Trương Nguyệt Nhi, những người vẫn đang nằm trong bệnh viện, đồng thời lần nữa công bố thông tin chi tiết trong đó cho công chúng.

Còn Cố Tiểu Tây thì lại rất nhàn nhã, mỗi ngày ba điểm một đường qua lại giữa nhà, Nhật Báo Quần Chúng và lớp học buổi tối.

Nhà mới xây đã bắt đầu thành hình, tính theo thời gian thì đại khái trong khoảng một tháng nữa sẽ hoàn công.

Hôm nay, Cố Tiểu Tây vừa đến đơn vị đã bị Ngụy Lạc gọi vào văn phòng.

Cô vừa đẩy cửa vào đã thấy một người đàn ông trung niên xa lạ mặc vest thắt cà vạt trong văn phòng, ngồi bên cạnh đang không giấu được nụ cười là phó tổng biên tập Lưu Nhất Chu, cũng chính là cha của Lưu Tường.

Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày, ngước mắt nhìn vào mắt Ngụy Lạc, nhận được tín hiệu bà ấy truyền tới, cô còn nghĩ sao trì hoãn nhiều ngày như vậy, cuối cùng xem như cũng đã đến. Nhưng để Lưu Nhất Chu tiếp nhận vị trí tổng biên tập à, nghĩ gì vậy?

“Cô là Cố Tiểu Tây?” Người đàn ông ngồi trên sô pha cầm ly nước, nhìn Cố Tiểu Tây đánh giá một chút.

Cố Tiểu Tây gật đầu, thái độ không khẩn trương cũng không tâng bốc, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

Người đàn ông cũng không thèm để ý mà nói: “Tôi là Tề Thành, tổng biên tập Nhật Báo Quần Chúng thành phố Chu Lan, nhận được chỉ đạo từ trụ sở Bắc Kinh, đặc biệt đến đây một chuyến để dọn dẹp mớ lộn xộn mà cô và Ngụy Lạc đã gây ra.”

Giọng điệu của ông ta tuy bình tĩnh nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.

Cố Tiểu Tây đi tới bên cạnh Ngụy Lạc nói: “Lộn xộn ư? Tôi không hiểu ông đang nói gì, không bằng tổng biên tập Tề giải thích một chút xem thế nào?”

Tề Thành cau mày nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ông ta nhìn Cố Tiểu Tây và Ngụy Lạc đầy ẩn ý, trước khi tới ông ta đã biết cách làm việc nói chuyện của tổng biên tập Cố này.

Đương nhiên ông ta không thể lôi chuyện Hoàng Thịnh ra mà nói, mặc kệ bên trong có như thế nào thì bề ngoài người này đã vô dụng rồi.

“Không có gì cụ thể để nói cả, nhưng cấp trên đã quyết định sa thải các cô, tôi cũng không có biện pháp nói gì. Cho các cô thời gian một ngày, thu dọn đồ đạc và rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng càng sớm càng tốt. Tiền lương trong thời gian này sẽ được tổng kết và trả cho các cô trước khi rời đi.”

Cố Tiểu Tây thở dài than vãn: “Ài, thất nghiệp, thất nghiệp rồi, tổng biên tập à, trước khi rời đi chúng ta nên đến công xã thông báo cho dân chúng biểu tình một câu. Từ giờ trở đi, bà không còn là Tổng biên tập nữa, sẽ không thể giúp bọn họ làm việc thực tế nữa đâu.”

Giết người diệt tâm là gì? Là đây.

Tề Thành và Liễu Nhất Chu ngồi trên sô pha đều nhếch miệng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Cố Tiểu Tây.

Nếu cô thực sự dám làm vậy, rất có thể ngày mai những người biểu tình đó sẽ tập trung trước cửa Nhật Báo Quần Chúng bắt đầu biểu tình, cứ như vậy uy tín và danh tiếng của Nhật Báo Quần Chúng sẽ tụt dốc không phanh!

Tề Thành cau mày, không định tìm kiếm chỗ đột phá từ Cố Tiểu Tây nữa.

Ông ta nhìn Ngụy Lạc, định dùng lời nói làm lay động tình cảm: “Tổng biên tập Ngụy, đây không phải lần đầu tiên chúng ta giao thiệp với nhau. Tôi biết bà đã trả giá rất nhiều vì Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta. Đối với bà mà nói đây như là đứa con tinh thần, theo lý thì nên bảo vệ. Tôi biết cấp trên sa thải bà là rất không công bằng, nhưng trên đời này có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, bà hiểu không?”

Ngụy Lạc nheo mắt không trả lời, không biết bà ấy đang suy nghĩ gì.

Tề Thành thở dài: “Tôi sẽ không nói vòng vèo nữa. Trụ sở chính ở Bắc Kinh đã nói lần này là các người chịu oan ức, nhưng chúng tôi không thể làm gì trước áp lực từ Bộ trưởng Hoàng. Trụ sở chính đã nói sẽ bồi thường cho các người hai ba tháng lương.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full