“Thế nào rồi, chị Cố? Bây giờ, chúng ta cũng được xem là kẻ có tiền rồi, đúng không?” Trong giọng điệu của Hình Kiện khó nén được sự đắc ý.
Trong nhà của gã ta lúc còn nghèo khó chưa từng trông thấy qua nhiều tiền như vậy. Chỉ cần có nguồn cung cấp lương thực liên tục không ngừng, phố lương thực có thể tiếp tục được thành lập và kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa. Rốt cuộc gã ta và các anh em dưới trướng không cần phải quay lại cuộc sống trước kia nữa rồi.
Cố Tiểu Tây cong môi nói: “Như vậy là thành kẻ có tiền rồi sao? Còn hơi sớm đấy.”
Lúc này, các thương nhân giàu có ở Hương Giang đã đầy đất rồi, trong nhà ai mà không có tài sản mấy trăm ngàn đâu chứ?
Khuôn mặt của Hình Kiện xụ xuống, gã ta còn tưởng rằng mình có thể nhận được lời khen đến từ cô gái này nữa.
“Đương nhiên là anh vẫn làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.” Cố Tiểu Tây cong môi cười một tiếng. Cô đếm rồi lấy từ mấy chồng tiền ra năm ngàn đồng. Lúc ấy, bọn họ đã thương lượng xong là chia 4:6. Hình Kiện và anh em dưới tay gã ta đã tận tâm tận lực nên cũng không thể để người ta làm việc không công được.
Cố Tiểu Tây đẩy tiền ở trên bàn qua, nói: “Đây là phần của mọi người. Về phần của mọi người muốn chia như thế nào, tôi sẽ không hỏi tới.”
Ngược lại, cô cất phần của mình đi, trông như cô đang cất tiền vào trong túi nhưng thực tế là cô cất tiền vào trong không gian Tu Di. Một khoản tiền lớn như vậy, cô thật sự đúng là không yên lòng khi mang tiền ở trên người. Đến lúc đó, e rằng cô còn chưa kịp quay lại huyện Thanh An thì tiền đã bị người khác trộm mất rồi.
Ánh mắt của Hình Kiện sáng lên, gã ta nhận lấy khoản tiền lớn năm ngàn đồng rồi nhếch miệng cười.
Cố Tiểu Tây híp mắt lại nói: “Được rồi, bây giờ khoan vui mừng như thế. Anh gọi người đến nông thôn để vận chuyển lương thực về đây đã, phá hủy toàn bộ nhà ở cũ. Không thể để cho Thái Lan tiếp tục làm những việc xấu xa này nữa.”
Hình Kiện gãi đầu nói: “Trong tay của Thái Lan có tiền cũng có người. Cho dù chúng ta có phá hủy chỗ của anh ta thì anh ta còn có thể tiếp tục tìm nơi khác. Chúng ta muốn ngăn cản anh ta mãi mãi là chuyện không thể nào diễn ra được, trừ phi lúc này có người đến đàn áp anh ta.”
Đôi môi của Cố Tiểu Tây mấp máy. Lần trước rời khỏi thành phố Hoài Hải đã hơn nửa tháng rồi, Tống Kim An vẫn còn chưa quay lại nữa, cũng tức là anh ta vẫn đang ở lại thành phố Hoài Hải. Cô cũng không biết chuyện đã được xử lý thế nào nữa. Có phải là Tống Lâm có thể rảnh tay để chấn chỉnh thành phố Phong rồi hay chăng?
Cô ngước mắt nói: “Thái Lan phí hết tâm tư cũng không muốn từ bỏ, chẳng qua cũng chỉ vì tiền mà thôi. Anh ta có thể sẽ tìm đến anh.”
Hình Kiện nhíu mày, nói: “Khoảng thời gian trước đây, anh ta thường xuyên đến đây để gây phiền phức. Ngược lại, anh ta không nói tới chuyện đòi tiền. Nhưng nghe chị nói như thế, em lại cảm thấy rất có thể, dù sao việc kinh doanh của phố lương thực lớn như thế, chắc chắn là anh ta sẽ ghen tỵ.”
“Cho nên, anh phải suy nghĩ một chút xem anh ta sẽ ra tay từ đâu để thu nạp anh về dưới trướng một lần nữa.” Cố Tiểu Tây nói xong, lông mày cũng nhíu chặt lại. Muốn nói tên vô lại Hình Kiện này có nhược điểm gì, đơn giản chính là các anh em của gã ta mà thôi.
Nhưng hầu hết các anh em dưới tay của gã ta đều mang mùi máu, lại còn biết một chút công phu mèo quào nên khó khuất phục. Muốn không đánh mà có thể uy hiếp được Hình Kiện cũng chỉ có những đứa bé khốn khổ chẳng có sức phản kháng như Hổ Tử và Hân Nhi thôi.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây nhân tiện hỏi: “Hổ Tử và Hân Nhi đâu? Vì sao không thấy bọn họ?”
Bỗng nhiên, Hình Kiện đứng dậy, sắc mặt gã ta tái mét, giọng điệu có chút không xác định mà nói: “Em đăng ký cho Hổ Tử và Hân Nhi đi học ở một trường cách phố lương thực không tính là xa. Mỗi lần tan học, em cũng đều gọi người đi đón bọn trẻ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”