Cố Tiểu Tây cũng không tức giận, cô nói: “Chào dì, cháu từng là đồng nghiệp của Thanh Lam, bây giờ cháu cũng không làm việc ở Quần Chúng Nhật Báo nữa, chắc hẳn cô ấy có nói về cháu với dì, Cố Tiểu Tây, trước kia cô ấy thường đến nhà cháu ăn cơm.”
Người phụ nữ ngẩn người, nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt chứa nước mắt, bà ấy gật đầu nói: “Dì biết, biết cháu.”
Cố Tiểu Tây mím môi nói: “Hôm nay cháu đến đây để thăm Thanh Lam, dì có thể hỏi cô ấy giúp cháu xem có nguyện ý gặp cháu không.”
Người phụ nữ im lặng, quay vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, cũng không nói có chuyển lời giúp cô hay không.
“Chị Ngụy, chị không sao chứ?” Cố Tiểu Tây nhân cơ hội quay đầu nhìn Ngụy Lạc, bà ấy vẫn cúi đầu không hé răng, nghe thấy tiếng Cố Tiểu Tây thì như sống lại, cười khổ lắc đầu: “Không sao, đã quen rồi.”
Cố Tiểu Tây không nói gì, cô không biết nên an ủi Ngụy Lạc thế nào, ngược lại nghĩ đến nguyên nhân gây ra sự việc, cô hỏi: “Lý Hướng Tiền đâu? Sau khi xảy ra chuyện, cậu ấy có tới không? Hay là đã rời khỏi huyện Thanh An, trở về Hương Giang?”
Ngụy Lạc nói: “Không, không về, thằng bé đã quyết định không trở về Hương Giang, sau này sẽ ở lại huyện Thanh An.”
Nói xong, bà ấy nhìn cửa nhà họ Vạn đóng chặt, bà ấy nhẹ giọng nói: “Suy cho cùng Thanh Lam gặp chuyện này không thoát được khỏi có liên quan đến Hướng Tiền, Hướng Tiền cũng rất áy náy, muốn bồi thường, thằng bé thường xuyên đến đây, nhưng Thanh Lam không muốn gặp người.”
Cố Tiểu Tây đáp, cũng được, may mà không phải là một người vô lương tâm.
Khi hai người nói chuyện, hàng xóm cùng tầng đều mở cửa nhìn qua, bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này, biết sau khi nhà họ Vạn xảy ra chuyện, Ngụy Lạc thường xuyên đến đây, còn luôn mang theo quà tặng đắt tiền.
“Hôm nay lại bị mắng, thật sự không hiểu sao bà ta cứ đến đây làm gì, tìm mắng sao?”
“À, nghe nói con bé nhà họ Vạn xảy ra chuyện có liên quan đến con trai bà ta, nhà họ Vạn gặp phải chuyện đó, vợ chồng lão Vạn cũng khó chịu, không tìm người trút giận sao được? Thế nhưng hình như nhà họ Vạn cũng nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn, nửa đời sau không cần lo nghĩ.”
“Suỵt! Chuyện này bồi thường mà có tác dụng sao? Tư tưởng của bà sao vậy?”
“…”
Hàng xóm nói được vài câu thì bắt đầu cãi nhau, cả hành lang có vẻ vô cùng ồn ào.
Lúc này, cửa nhà họ Vạn mở ra, mặc dù trên mặt mẹ Vạn Thanh Lam vẫn còn nước mắt, nhưng lúc này bà ấy đã có chút hy vọng, bà ấy tiến lên kéo Cố Tiểu Tây: “Thanh Lam muốn gặp cháu!”
Dứt lời, mẹ Vạn Thanh Lam gần như vui đến bật khóc, từ khi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên con gái bà ấy bày tỏ mong muốn.
Cố Tiểu Tây và Ngụy Lạc nhìn nhau, đồng thời thở phào.
Hàng xóm đều có dáng vẻ xem náo nhiệt, mặt mẹ Vạn Thanh Lam sầm xuống, bất chấp sự chán ghét Ngụy Lạc, bà ấy nói: “Bà vào phòng khách chờ, không được làm phiền con gái tôi.”
Ngụy Lạc gật đầu, sau khi vào nhà thì bà ấy chỉ dám đứng trước cửa, không dám đặt chân vào trong nhà.
Mẹ Vạn Thanh Lam biết Yến Thiếu Ngu là bạn trai của Cố Tiểu Tây, bà ấy thể hiện sự khách sáo, mời anh ngồi xuống sô pha, còn rót nước cho anh, chỉ cần không đề cập đến chuyện của con gái, thì bà ấy biểu hiện vô cùng hiền lành, là một người mẹ tốt.
Cố Tiểu Tây đi vào phòng của Vạn Thanh Lam, trong phòng tối đen như mực, còn có một mùi khó ngửi, nhưng giác quan của Cố Tiểu Tây vẫn rất mạnh, cô có thể nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, bức rèm được kéo kín mít, một người gầy yếu ngồi trên giường.
Nửa năm không gặp, Vạn Thanh Lam vô cùng tiều tụy, nếu không phải có lồng ngực hơi phập phồng, thì sẽ khiến người ta tưởng rằng cô ấy là một cái xác khô.