Yến Thiếu Ngu vẫn đứng bên cạnh Cố Tiểu Tây, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Điền Tĩnh, anh nói: “Người đến không có ý tốt.”
Ngược lại Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, cũng không bởi vì sự khiêu khích kia mà có thay đổi, cô nói: “Điền Tĩnh vẫn là một người rất có phúc, mục đích của cô ta quá rõ ràng, nếu đã lựa chọn trở về, vậy thì chắc chắn đã có cách để ngăn được em.”
Yến Thiếu Ngu nhíu chặt mày lại, lần đầu anh gặp Điền Tĩnh không có lấy nửa phần xem trọng, cũng chưa từng nghĩ người này lại khó giải quyết đến thế.
“Không phải cô ta đã từng kết hôn với Tống Kim An ư, tại sao lại…” Đối với điểm này, Yến Thiếu Ngu cũng có chút hoài nghi.
Cố Tiểu Tây mím môi, lắc đầu nói: “Mọi chuyện vẫn sẽ thay đổi, giống như nhà họ Cố. Về phần Điền Tĩnh, cô ta vẫn luôn là một dị loại, đột nhiên nhập vào cơ thể của Điền Tĩnh thật sự, nên em nghi ngờ cô ta là cô hồn dã quỷ. Tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán, về phần cô ta rốt cuộc là cái gì, che là không thể có được đáp án. Đương nhiên, những thứ này cũng không quan trọng.”
Cố Tiểu Tây thấp giọng nói, năng lực chữa trị tràn vào lòng đất, chờ Điền Tĩnh và Phan Ngọc Lương lên xe.
Sau khi trải qua cuộc chiến tranh tiền tuyến, năng lực chữa trị của cô cũng mạnh mẽ hơn, gần như có thể bao trùm toàn bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Dưới tình hình này, Điền Tĩnh muốn bình an rời đi là chuyện không thể nào, cô ta nhất định phải chết.
Nhưng rất nhanh lông mày của Cố Tiểu Tây đã nhíu lại, bởi vì Phan Ngọc Lương lại bắt đầu quét dọn căn nhà bên cạnh.
Yến Thiếu Ngu cũng nhíu mày: “Xem ra tối nay bọn họ sẽ ở lại đây.”
Anh thật sự cảm thấy Điền Tĩnh có chút thủ đoạn, mặc dù anh chưa từng tìm hiểu tính tình Phan Ngọc Lương như thế nào, nhưng bản tính của cậu chủ cô chủ có gia thế hiển hách ở thủ đô như thế nào thì anh vẫn hiểu rõ hơn ai hết
Phan Ngọc Lương có thể vì Điền Tĩnh mà ở nơi này, rõ ràng anh ta là thật lòng.
Cố Tiểu Tây thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi trong nhà truyền đến tiếng gọi: “Anh cả chị dâu! Mọi người mau vào ăn cơm thôi!”
Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát, nắm tay Cố Tiểu Tây nói: “Về trước đi.”
Cố Tiểu Tây cũng không cố chấp, khẽ ừ một tiếng, nhấc chân vào trong nhà. Về phần Cố Tiểu Tây, có lá cỏ xung quanh, cùng với rễ cây chằng chịt dưới lòng đất đang theo dõi, cũng sẽ không để người ta lặng lẽ chạy thoát.
Nếu bọn họ muốn ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, vậy tìm cơ hội thích hợp để diệt trừ cũng không phải là việc khó.
Hai người trở về, cũng không ai hỏi gì nhiều, trên bàn cơm toàn là tiếng khen ngợi của Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần. Một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ, ăn xong, Cố Tiểu Tây thu dọn hai gian phòng, để cho bọn họ ở lại.
Đồ vật trong sân cũng đã được mang vào, Yến Thiếu Ly lôi kéo Bạch Mân đi sắp xếp đồ hết vui phấn khởi.
Yến Thiếu Ngu thì kéo Cố Tiểu Tây trở về phòng, đưa rương mà Kỷ Vĩ Cần đưa cho cô.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”
Đôi mắt của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại: “Nhà họ Yến có vài thứ, giao cho em giữ.”
Nói xong, anh mở cái rương ra, bên trong đặt một xấp giấy tờ, bao gồm mấy phần khế đất, huân chương, cùng với tiền giấy một cách ngay ngắn. Đồ vật trong rương này, có giá trị không nhỏ.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt: “Còn tưởng nhà họ Yến đã sa sút nghèo khó như mọi người nghĩ, không ngờ anh còn giấu tiền riêng.”
Yến Thiếu Ngu bật cười, yên lặng một lát, rồi nói: “Không phải anh giấu, là mẹ của anh để lại.”
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây có chút im lặng, rồi cô định lên tiếng nói một tràng an ủi anh, nhưng Yến Thiếu Ngu lại lên tiếng trước: “Số tiền này là giữ lại cho Thiếu Ương và Thiếu Ly dùng để học tập sinh sống, nếu sau này xảy ra chuyện gì, còn cần phải giao phó cho em.”