Cố Chí Phượng vui mừng một thời gian vì sắp được làm ông nội, nhưng lúc này phải tiễn con gái đi xa, lại không nhịn được bắt đầu trở nên dong dài, cho dù đây không phải lần đầu tiên Cố Tiểu Tây xa nhà, nhưng ông ấy biết, lần này cô đi, có thể rất lâu nữa sẽ không trở về, quân khu không phải một nơi nói đi là có thể đi, huống chi nếu ra tiền tuyến tham gia nhiệm vụ, sẽ rất nguy hiểm.
Trái tim người cha già của ông ấy vừa chua vừa xót, đôi mắt cay cay không nhịn được ngấn nước.
Yến Thiếu Ngu trịnh trọng gật đầu: “Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tây, có thời gian rảnh sẽ đưa cô ấy về nhà thăm người thân.”
“Được, được, vậy thì cha yên tâm rồi.” Cố Chí Phượng xua tay với giọng nghẹn ngào: “Được rồi, không nói nữa, đi nhanh đi, đừng để lỡ chuyến xe lửa, khi đến nơi nhớ viết cho cha một phong thơ, bình thường không có việc gì cũng phải viết thư cho cha, biết chưa?”
Cố Tiểu Tây không thể nhìn ông ấy như vậy, trong cổ họng như nghẹn lại.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Cha, cha đừng lo lắng, con và Thiếu Ngu đều đã là người lớn rồi, có thể chăm sóc cho bản thân. Ngược lại là cha đó, lớn tuổi rồi, ngày thường ít xuống ruộng làm việc đi, nếu thấy mệt thì ở nhà nghỉ ngơi, chú ý thân thể.”
“Ôi chao, cha biết rồi, đi nhanh đi, đi đi.” Cố Chí Phượng quay đầu, lại dùng sức vẫy tay.
Cố Tiểu Tây không nói thêm gì nữa, rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử cùng với Yến Thiếu Ngu.
Cô không có ngoảnh mặt lại, sợ nếu quay đầu nhìn lại, sẽ khiến Cố Chí Phượng thêm bi thương.
Mãi đến khi bóng người khuất lối, Cố Đình Hoài mới nói với Cố Chí Phượng: “Cha, trở về thôi.”
Cố Chí Phượng chắp tay sau lưng, không nói gì, khi quay người lại, mới phát hiện Cố Tích Hoài nãy giờ đang giả làm người câm cũng không thấy đâu, ông ấy sửng sốt một lát, nhìn về phía Cố Đình Hoài và Bạch Mân: “Có chuyện gì thế? Thằng ba đâu rồi?”
*
Khi Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đến công xã Hoàng Oanh, Vạn Thanh Lam đã đeo một cái túi lớn đi qua đi lại trên con đường nhất định phải qua nếu muốn đến huyện thành, một mình cô ấy, cha mẹ cũng không đi theo, tuy rằng nhìn gầy ốm, nhưng nụ cười đã lâu không thấy đang nở rộ trên môi.
Vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, cô ấy liền đứng dậy vẫy tay: “Tiểu Tây! Đồng chí Yến!”
Cố Tiểu Tây cong môi cười cười: “Bộ dạng thế này vẫn dễ nhìn hơn.”
Tâm trạng của Vạn Thanh Lam rất tốt, gật đầu phụ họa: “Hì, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Làm thế nào cô thuyết phục được cha mẹ mình? Không phải lén lút chạy ra đây đó chứ? Tôi nói cho cô biết, không nói rõ ràng không thể đi, tôi không muốn cõng trên lưng tội danh lừa bán dân thường đâu.” Cố Tiểu Tây Thật sự không nhìn thấy cha mẹ nhà họ Vạn, nhất thời nhướng mày, có chút nghi ngờ.
Vạn Thanh Lam hắng giọng, đứng đắn nói: “Cô nghĩ đi đâu đấy? Tôi nói rồi!”
“Bọn họ cũng biết gần đây tâm trạng của tôi không tốt, vừa nghe nói ra ngoài cùng cô, hoàn toàn không nói lời từ chối nào, là tôi không cho bọn họ đến tiễn, lược bớt thời gian khóc lóc sướt mướt, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!”
Cố Tiểu Tây liếc nhìn cô ấy một cái, đang định nói thì phía sau truyền đến giọng nói của Cố Tích Hoài: “Tiểu Tây! Thiếu Ngu!”
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây thở dài, có chút đau đầu, quay đầu lại nhìn Cố Tích Hoài đang đeo ba lô trên lưng, chạy nhanh về phía này.