Đọc truyện Full

Chương 1148

Cũng không phải cô mất hứng vì chuyện Yến Thiếu Ngu vẫn chưa trở về, mà là lo lắng.

Mặc dù phe Khương đã hoàn toàn rời khỏi võ đài chính trị của thủ đô, nhưng đảo Bảo bên kia vẫn là một phiền toái. Có phải Lãnh Trung Dịch đã đến thủ đô hay không, cùng với tình hình tiến triển của nhà họ Yến, cô hoàn toàn không có biết.

Khi một người rơi vào trạng thái mờ mịt không biết gì đối với mọi thứ, khó tránh khỏi việc bất an trong lòng.

Nhưng bất an này cũng tiêu tan khi đến chạng vạng tối.

Cố Tiểu Tây ngồi ở trong nhà hơ chậu than, trên tay cầm bảng vẽ, tay kia cầm bút vẽ, lác đác vài nét đã phác họa ra một bóng dáng cao ráo rắn rỏi. Ngũ quan được khắc họa rất tỉ mỉ, một đôi hoa mắt đào hiếm khi không có vẻ sắc bén, mà chỉ còn lại sự dịu dàng.

Cô vừa vẽ, vừa nhẹ giọng nói: “Đây là cha đó, biết không?”

Đứa nhỏ đã hơn năm tháng, Yến Thiếu Ngu vắng mặt quá lâu, cô sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ xa lạ với anh, nên thường xuyên lấy bảng vẽ ra vẽ một số chân dung của Yến Thiếu Ngu. Người ta dưỡng thai đều là học nhạc, cô thì có một phong cách riêng, dạy em bé nhận cha.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây không khỏi cong cong khóe môi nhưng ý cười trên mặt lại có chút chát.

Lúc này, ngoài nhà vang lên tiếng xe tắt máy.

Vẻ mặt của cô nhàn nhạt, trong tay vẫn cầm bút vẽ như cũ không đứng dậy, nghĩ cũng biết lại là mấy người Lâm Cẩm Thư Nhiếp Bội Lan.

Cố Tiểu Tây hết sức chăm chú vào tờ giấy, vẫn nhỏ giọng nói chuyện với đứa bé trong bụng: “Mặc dù không biết khi nào cha trở về nhưng mẹ nghĩ cha sẽ rất vui khi gặp các con đấy.”

Cô vừa dứt lời, ngoài nhà đã vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Phải, rất vui, rất rất vui.”

Cố Tiểu Tây bỗng dưng giương mắt lên, cọ vẽ trong tay rơi xuống đất, lăn ra xa.

Cửa phòng mở ra theo tiếng nói, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, Cố đuôi mắt Tiểu Tây cong cong, đáy mắt lại có chút ửng đỏ. Cô đứng lên, có chút nghẹn ngào nói: “Em còn tưởng là anh không tìm thấy đường về nhà nữa rồi.”

Cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, rơi vào trong mắt Yến Thiếu Ngu, không khác gì nỗi đau bị khoan tim.

Sống lưng của anh kéo căng thẳng tắp, hốc mắt cũng lập tức đỏ lên. Nhìn Cố Tiểu Tây gần trong gang tấc, cùng với bụng dưới cao cao nhô lên của cô, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, có cảm giác càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp.

Cố Tiểu Tây đi về phía trước hai bước, động tác của cô kinh động đến anh, bóng dáng thanh mảnh như vậy, lại mang theo một cái bụng nặng nề đến kinh người. Nhìn thấy cảnh tượng này mà tim anh rung thật mạnh, gần như đầu óc không suy nghĩ được gì, mà đã sải bước trên đôi chân dài.

Yến Thiếu Ngu bước tới, dùng sức ôm cô vào lòng, rồi lại theo bản năng thu eo lại, sợ đụng trúng cô.

Giọng anh khàn khàn, cánh tay ôm cô run nhè nhẹ, trong lòng tràn đầy sự tự trách và đau xót: “Anh xin lỗi.”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, vùi đầu vào ngực anh, giọng nói buồn bực: “Là em không nói cho anh biết, anh xin lỗi gì chứ.”

Cằm Yến Thiếu Ngu căng cứng, đặt lên đ ỉnh tóc cô: “Anh đã về muộn.”

Lúc này Cố Tiểu Tây lại gật đầu thật mạnh: “Ừ, anh thật sự về quá muộn, muộn mất năm tháng.”

Cô muốn chỉ trích, nhưng giây tiếp theo nước mắt nóng hổi đã trượt xuống cổ cô, từng giọt từng giọt, rơi xuống làm cô thấy hơi đau.

Cố Tiểu Tây bỗng nhiên không thấy giận nữa, đưa tay ôm anh, tham lam ngửi lấy hơi thở trên người anh. Anh đã bình an trở về, chứng tỏ chuyện ở thủ đô đã hoàn toàn giải quyết, về sau cuộc sống sẽ luôn yên ổn tĩnh lặng hạnh phúc, có cái gì để mà chỉ trích chứ?

Một lúc lâu, hai người mới bình phục lại.

Yến Thiếu Ngu sợ cô mệt, tay đỡ eo cô ngồi xuống giường, ánh mắt tò mò lại chần chờ nhìn bụng cô.

Anh cũng không biết, bụng của phụ nữ mang thai lại lớn đến vậy, cũng không biết sẽ vất vả đến thế.

Cố Tiểu Tây bị vẻ mặt của anh chọc cười, cầm lấy tay anh đặt ở trên bụng, không mềm, còn có hơi cứng.

Chợt bụng bỗng di chuyển, như là nổi lên sóng lớn, Yến Thiếu Ngu giật mình thu tay lại, vẻ mặt ngây ngẩn nhìn bụng của cô. Giọng nói lắp bắp, trên đầu đã toát mồ hôi: “Động, động đậy!”

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của anh, trong lòng Cố Tiểu Tây hơi chua xót. Thật ra thì anh mới là người vất vả nhất, có lẽ ở thủ đô xa xôi phần lớn trong lòng anh cũng thấy nhớ nhung và cô đơn, mà ít nhất cô vẫn có người nhà bên cạnh.

Giọng cô phát ra rất nhẹ: “Đúng vậy, có lẽ là biết cha đã trở lại, nên thấy vui?”

Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đưa tay sờ bụng cô, lần này anh cẩn thận hơn, cũng có thêm nhiều hồi đáp hơn.

Giờ khắc này, anh mới cảm thấy trái tim có nơi thuộc về.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full