Đọc truyện Full

Chương 5: Chương 5:

Từ Ngọc Bảo Các đi ra, Mộc Tình Tiêu đi một chuyến đến Thủy Vân Gian.
 
Thủy Vân Gian là một trong những sản nghiệp trọng yếu nhất của Mộc Tình Tiêu, cũng là một mảnh vườn phong nhã nhất Ninh Châu, đình đài thủy tạ có thể thưởng thức hoa sen mùa hạ, lầu các cao chót vót có thể ngắm tinh vân, phong cảnh hữu tình có thêm mỹ thực là tuyệt nhất.
 
Mộc Tình Tiêu cố ý mang theo mấy hộp điểm tâm, lúc hồi phủ đã gần hoàng hôn.

 
Trên đường trở về Thư Thấm Đường, Mộc Tình Tiêu bắt gặp Tần Văn Sách từ xa, theo bản năng nàng muốn tránh đi, nhưng Tần Văn Sách đã nhìn thấy nàng, vội vàng bước tới.
 
Mộc Tình Tiêu không thể làm gì khác hơn là dừng lại tại chỗ, ý bảo Lục La cầm đồ về trước.
 
“Biểu muội, ta đang muốn rời khỏi phủ về nhà, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được muội, thật sự là trùng hợp.”
 
Thái độ của Tần Văn Sách rõ ràng thân thiện hơn lúc mới gặp vài phần, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
 
Mộc Tình Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày, nói: “Nếu biểu ca sắp xuất phủ, đi thong thả không tiễn.”
 
Nàng nói xong định vòng qua người trước mắt, Tần Văn Sách vội vàng ngăn cản, nhẹ nhàng thở dài nói: “Biểu muội là tính tình trời sinh lãnh đạm, hay chỉ đối với Tần mỗ như thế?”
 
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, nàng không thích người khác phỏng đoán nàng như vậy, còn thẳng thắn hỏi ra như thế, tựa như bọn họ rất hiểu nhau vậy.
 

Đáy mắt thoáng hiện lên một tia không kiên nhẫn, nàng hỏi ngược lại: “Buổi trưa mới gặp biểu ca, huynh cực kỳ chừng mực, sao chỉ một buổi chiều không gặp, đã thay đổi rồi?”
 
Tần Văn Sách chợt lộ ra vài phần bối rối, dường như đang che giấu chột dạ của mình, nói: “Là ý của di mẫu, di mẫu có ý gả muội cho ta, mà ta cũng… khá vừa lòng với muội, tự nhiên muốn thân cận cùng muội nhiều hơn một chút.”
 
“Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, Nhị thẩm làm sao có thể làm chủ cho ta.” Mộc Tình Tiêu lạnh nhạt nói.
*Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối. Câu tục ngữ ý chỉ việc cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và do bà mối giới thiệu.
 
Tần Văn Sách nhíu mày nói: “Nhưng di mẫu nói, phụ mẫu của muội đã mất từ lâu, mấy năm nay di mẫu đối xử với muội như con ruột, nếu di mẫu không thể làm chủ, chẳng lẽ muội muốn tự mình làm chủ sao?”
 
“Có gì không thể.” Mộc Tình Tiêu bình tĩnh nói, nhìn về phía tần Văn Sách, lại có chút trêu tức không rõ ràng.

 
Tần Văn Sách giống như bị nghẹn lại, trầm mặc một lát, suýt nữa đã nói một câu “Ly kinh phản đạo*” ra khỏi miệng, chậm lại mới do dự nói: “Muội như thế… Cũng không sợ làm di mẫu chạnh lòng sao, di mẫu lúc nào cũng suy nghĩ cho muội, hiện địa vị của muội không được cao, nếu có thể gả cho ta, ngày sau chính là Quan phu nhân.”
*Ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
 
Mộc Tình Tiêu nghe vậy, khắc chế chính mình không được bật cười, vì Tần Văn Sách tự cho bản thân là đúng.
 
Nàng ra vẻ nghiêm nghị nói: “Nhị thẩm đối với ta không tệ, biểu ca cũng không tệ, nhưng đầu tiên ta phải xứng đáng với phụ mẫu đã qua đời của ta, bọn họ để lại cho ta gia nghiệp khổng lồ, Nhị thẩm chắc đã nói qua với biểu ca, ta không huynh không đệ, muốn thay bọn họ bảo vệ phần gia nghiệp này, theo lý, ta không nên lập gia đình, mà là nên, kén rể.”
 
Tần Văn Sách nhất thời ngạc nhiên ngẩn người, khi Mộc Tình Tiêu nhắc tới gia nghiệp gần như làm cho hắn lầm tưởng tâm tư của di mẫu và hắn đã bị vạch trần, mà hai chữ “kén rể” nghe trịnh trọng mà không thể nghi ngờ kia, càng chặn lại mưu kế bí mật của bọn họ.
 
Thấy Tần Văn Sách trầm mặc không nói gì, vẻ mặt xuất thần, Mộc Tình Tiêu bình tĩnh nhếch khóe môi, lên tiếng nhắc nhở: “Sắc trời đã tối, biểu ca còn muốn xuất phủ về nhà, ta cũng không trì hoãn.”
 
Tần Văn Sách nhìn nàng một cái, lập tức im lặng đi ra ngoài.
 
Mộc Tình Tiêu thì tiếp tục trở về Thư Thấm Đường, nhưng mà vừa mới đi vài bước vòng qua núi giả, đã bị bóng người phía sau núi giả dọa đến giật mình.
 
Nhìn kỹ, người này dáng người cao lớn, sắc mặt hơi xanh, đôi mắt bị quấn băng, an tĩnh đứng ở sau lưng núi giả, dáng vẻ hồn nhiên như không để ý tới xung quanh, không phải Cố Diễn thì có thể là ai?
 
Nơi này chỉ cách chỗ nàng và Tần Văn Sách nói chuyện vài bước chân, nếu Cố Diễn vẫn ngây ngốc ở đây, những lời này tất nhiên đã bị hắn nghe được.
 
Mộc Tình Tiêu không lập tức lên tiếng mà đứng thẳng suy nghĩ một lát, mới làm như vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: “Sao Cố công tử lại ở chỗ này một mình vậy, Niệm Cửu đây?”
 
“Mộc cô nương,” Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Cố Diễn lộ ra dáng vẻ hơi kinh hãi, “Niệm Cửu dẫn ta ra ngoài tản bộ, đột nhiên có việc gấp cần phải giải quyết ngay nên mới tạm thời để ta ở chỗ này.”
 
“Vậy vừa rồi ta có nói chuyện với người khác ở đây, Cố công tử đã nghe thấy rồi sao?”
 
Cố Diễn nhất thời lộ ra một chút xấu hổ, dịu dàng nói: “Mộc cô nương, ta không cố ý nghe lén…”
 
“Ta cũng không có ý trách cứ Cố công tử, chỉ là…” Mộc Tình Tiêu giả vờ phiền não, “Hiện tại trong lòng ta có chút buồn bực vì chuyện vừa rồi, nếu Cố công tử có nghe được, có thể giải thích hộ ta chút nghi hoặc được không?”
 
“Mộc cô nương cứ nói.”

 
“Nói vậy Cố công tử cũng nghe ra việc ta muốn kén rể, nhưng lại cực kỳ khó được thúc thẩm ủng hộ, cũng không có người thân bên cạnh giúp ta sắp xếp, hơn nữa, nghe nói nam tử bình thường không muốn ở rể, có thể rất khó như ý nguyện hay không?” Mộc Tình Tiêu nói với giọng điệu lo lắng.
 
Cố Diễn hồi tưởng lại vừa rồi trốn sau núi giả nghe thấy nàng đưa ra lời kén rể kiên định như vậy, thì ra trong lòng lại thấp thỏm như thế sao?
 
Hắn nói: “Tiền triều ở rể địa vị thấp kém lưu lại không ít thành kiến, nhưng Đại Thành phồn thịnh đã mấy trăm năm nay, con rể sớm đã không khác gì người bình thường, sĩ nông công thương cái gì cũng có thể làm, hơn nữa tình cảnh Mộc cô nương như vậy, kén rể là hợp tình hợp lý, theo ý kiến của ta, không cần quá lo lắng.”
 
“Nói như vậy nhưng ta cũng chưa từng gặp qua nhiều nam nhân nên vẫn có chút chưa chắc chắn, Cố công tử có thể nói một chút về cái nhìn của công tử đối với việc ở rể không?”
 
Cố Diễn hơi ngẩn ra, dường như nhớ tới cái gì đó, suy nghĩ kỹ lại, mới thành khẩn nói: “Ta cho rằng chuyện thành thân phải dựa vào tình cảm, nếu tình đầu ý hợp, toàn tâm toàn ý, ai gả ai cưới, có gì khác nhau?”
 
Tuy rằng Cố Diễn chưa từng yêu, tiếp cận Mộc Tình Tiêu cũng có mục đích khác, những lời này lại khó có thể là thật.
 
Người này khi nói dối không hề có dấu vết, lúc nói sự thật lại phảng phất như đang mê hoặc lòng người.
 
Mộc Tình Tiêu ngẩn người, đột nhiên rất muốn nhìn một chút, người này nếu không có bệnh về mắt, ánh mắt khi nói lời này là dáng vẻ gì.
 
Mặc dù hiếm khi nghe được ý kiến như vậy, nàng theo bản năng đồng ý với nó, nhưng nàng vẫn nghi ngờ: “Bên có thể cưới chung quy vẫn chiếm ưu thế hơn so với bên gả, ví dụ như… Cưới một phương có thể tam thê tứ thiếp, gả lại không có khả năng gả cho mấy người.”
 
“Mộc cô nương,” Giọng điệu Cố Diễn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: “Ta nói là tình đầu ý hợp, toàn tâm toàn ý, nếu thích một người, làm sao có thể lợi dụng ưu thế của bản thân làm ra chuyện không tốt cho bên kia.”
 
Mộc Tình Tiêu đột nhiên hiểu ý của hắn.
 
Từ khi trải qua mọi chuyện của kiếp trước, nàng cảm thấy trái tim mình đã chết, chưa bao giờ nghĩ tới tính cảm chân thành như hắn nói, loại chân tình này mặc dù cũng có ví như phụ thân mẫu thân nàng, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy, ngay cả lâu ngày thấy lòng người cũng không nhất định đáng tin cậy.
 
Huống hồ nàng chỉ còn chưa tới một tháng, xa vời cái gì?
 
Nhưng mà Cố Diễn có thể nói như vậy, mặc kệ sau này người này có thay đổi thế nào, ít nhất giờ phút này cũng là chân thành và trong sáng. Hắn còn đẹp mắt hơn tên Tần Văn Sách trăm nghìn lần, cùng là người thích hợp nhất để kén rể trong số những nam tử nàng từng gặp qua.
 
Mộc Tình Tiêu nghĩ như vậy, không khỏi tiến thêm một bước thăm dò nói: “Vậy nói cách khác, nếu Cố công tử gặp được người tình đầu ý hợp, nếu nàng muốn kén rể, Cố công tử cũng nguyện ý theo sao?”

 
Cố Diễn chưa từng gặp qua người mình yêu, không biết cảm giác như thế nào, nhưng đạo lý vừa rồi hắn nói là người hắn tin tưởng nhất chỉ dạy, cho nên hắn không cần suy nghĩ nói: “Tất nhiên nguyện ý.”
 
Nhận được câu trả lời khẳng định, Mộc Tình Tiêu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra nàng không cần phí tâm nhìn người khác nữa, chỉ cần bắt được người trước mắt là được.
 
Cũng không biết hắn thích cái gì… Nam tử bình thường đều thích cái đẹp.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn Cố Diễn một chút, chợt phát giác, dáng vẻ của mình như thế nào không quan trọng, bởi vì hắn không nhìn thấy.
 
Bệnh về mắt là khuyết điểm duy nhất trên người Cố Diễn, nhưng nàng vốn không để ý nhiều, chỉ là không nhìn thấy gì thôi mà, cũng không phải không có người hầu kẻ hạ, bị mù lại càng ỷ lại vào người khác, dễ khống chế.
 
Nhưng bây giờ, Mộc Tình Tiêu không hiểu sao hy vọng đôi mắt của Cố Diễn tốt lên. Nàng lại nghĩ đến ý niệm lóe lên khi nãy, muốn nhìn xem đôi mắt dưới dải băng của hắn có dáng vẻ như thế nào.
 
“Mộc cô nương?” Có lẽ cảm giác được bị người ta nhìn chằm chằm, Cố Diễn có chút nghi hoặc lên tiếng.
 
Mộc Tình Tiêu thoáng cân nhắc, cuối cùng vẫn trực tiếp hỏi: “Cố công tử, đôi mắt của công tử vì sao lại bị mù vậy?”
 
Trên mặt Cố Diễn không hề tức giận khi bị mạo phạm, làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe hắn hời hợt nói: “Ta trúng độc.”
 
“Vậy còn có thể hồi phục được không?” Mộc Tình Tiêu nói, “Nếu công tử cần thuốc gì, chỉ cần nói với ta.”
 
Cố Diễn nhất thời hơi giật mình, không biết tại sao Mộc Tình Tiêu đột nhiên quan tâm đ ến đôi mắt của hắn, hắn thành thật nói: “Có thể tốt lên, nhưng mà còn cần hơn tháng, nếu có thể tìm đủ mấy vị thuốc thì khả năng sẽ chỉ cần nửa tháng.”
 
Nếu không phải bệnh mắt của hắn chưa khỏi hẳn, hắn cũng không cần kêu Niệm Cửu thay hắn tìm món đồ kia, thằng nhóc kia không đáng tin cậy, hiện giờ còn khiến cho Thư Thấm Đường đề phòng, cũng không biết sẽ kéo dài đến khi nào.
 
Hắn cũng rất hy vọng ánh mắt của mình có thể nhanh lên tốt, nếu Mộc Tình Tiêu có thể hỗ trợ, không thể tốt hơn.
 
“Mấy vị thuốc nào, quên đi, sau khi công tử trở về viết một phương thuốc cho ta đi, ta xem có thể tìm được hay không. Chẳng qua…” Mộc Tình Tiêu thay đổi giọng điệu, “Ta có một điều kiện.”
 
“Điều kiện gì?”
 
Mộc Tình Tiêu đột nhiên đến gần, chỉ còn cách khuôn mặt Cố Diễn một lòng bàn tay, ánh mắt dường như xuyên thấu qua dải băng, nhìn thẳng Cố Diễn, chậm rãi nói: “Ta có thể nhìn vào mắt của công tử một chút được không?”
 
Một hơi thở mang hương hoa Lan thanh nhã hơi ngọt ngào đập vào mặt, tim Cố Diễn đập nhanh hơn rất nhiều, khắc chế ý muốn lùi lại, nhìn thẳng vào khoảng không yên lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Có thể.”
 
Hắn giơ tay cởi dải băng màu xám, lộ ra một đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, lông mi mảnh khảnh thon dài, con ngươi như hai giọt mực dày, cho dù đen sâu không ánh sáng, vẫn có loại mỹ lệ quỷ dị.

 
Làm cho người ta cảm thấy không nên nhìn nhiều, nhưng lại không thể không nhìn vào.
 
Mộc Tình Tiêu nín thở trong giây lát, khuôn mặt không bị thứ gì cản trở trước mắt mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc không thể nhận ra, nhưng nàng không thể nhớ đã nhìn thấy nó ở đâu.
 
Mặt trời lặn ở chân trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ánh hào quang vàng rực vẫn khiến đôi mắt Cố Diễn cảm thấy có chút chói, lông mi khẽ chớp, hắn đưa dải băng cho Mộc Tình Tiêu.
 
“Mộc cô nương có thể giúp ta buộc lại nó một lần nữa được không?”
 
Mộc Tình Tiêu hoàn hồn, nhận lấy dải băng, hơi nhón chân, hai tay vòng qua tai Cố Diễn, tỉ mỉ giúp hắn buộc lại.
 
Hơi thở hương hoa Lan còn thơm hơn lần trước mấy lần, Cố Diễn cẩn thận hô hấp, trong đầu có chút trống rỗng, hắn cũng không biết bản thân làm sao.
 
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo và trẻ con vang lên.
 
“Mộc tỷ tỷ!” Niệm Cửu ở cách đó không xa nhìn thấy Mộc Tình Tiêu, nhất thời hưng phấn chạy tới.
 
Mộc Tình Tiêu vừa mới buộc lại dải băng, chợt nghe được giọng nói của Niệm Cửu, vội vàng buông tay xuống.
 
“Công tử, sao người còn…”
 
“Ở chỗ này” còn chưa nói ra miệng, đã bị Cố Diễn cắt ngang nói: “Nếu ngươi đã trở về, thì ở phía trước dẫn đường đi.”
 
Hắn dời sự chú ý của Mộc Tình Tiêu: “Mộc cô nương, ta và Niệm Cửu trở về trước.”
 
Niệm Cửu đảo mắt, nghĩ đến sáng nay từ chỗ Mộc tỷ tỷ về, công tử đã nói với hắn ——
 
“Hiện giờ ngươi đã đánh rắn động cỏ, ta chỉ có thể giả vờ yếu ớt vô hại ở trước mặt Mộc cô nương, để giảm bớt sự cảnh giác của nàng, thuận tiện cho chúng ta làm việc, ngươi nhớ phối hợp.”
 
Cho nên, công tử rõ ràng có thể tự mình trở về, lại còn phải ở đây chờ.
 
Niệm Cửu âm thầm đồng ý.
 
Thư Thấm Đường và Xuân Hòa Đường gần nhau, ở cùng một hướng, Mộc Tình Tiêu nói: “Vừa lúc ta cũng muốn trở về, cùng nhau đi thôi.”

 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full