Đọc truyện Full

Chương 117: Rõ ràng lúc bắt đầu rất tốt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Diệu Diệu nghĩ xong, hít sâu một hơi, cô đột nhiên ngẩng đầu, cực kì nghiêm túc nhìn về phía anh: “Hà An, mình nói chuyện đi…” Hà An nghe thấy liền nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, vừa rồi vẫn còn tốt mà. Hạ Diệu Diệu thấy vậy có chút chột dạ, lời cô đã nói ra giờ rút lại hình như cũng không được, ha ha: “Em cũng không biết sao nữa, có thể anh sẽ cảm thấy em để ý những việc này là không cần thiết, nhưng… em vẫn cảm thấy… em có chút… em cũng không diễn tả được, em chỉ là cảm thấy không thích cảm giác như hiện giờ.” Câu cuối cùng Hạ Diệu Diệu nói rất nhanh.

Hà An nghe xong bỏ đũa xuống, nghiêm túc2nhìn cô.

Khi thể của Hạ Diệu Diệu bất giác giảm đi vài phần: “Em không phải… có ý nói hành động của anh có gì không tốt… Em… cũng rất thích việc anh có nhiều tiền, thật đấy. Em cũng thích đồ anh chuẩn bị vì em.” Khoảng thời gian đó có rất vui, bạn trai nhà mình có tiền riêng thật là tốt, nhưng: “Lúc anh thay bất cứ món đồ nào ở đây hoặc có gì thay đổi có thể nói với em một câu được không? Nói một câu để em có thể chuẩn bị tâm lý, chứ không phải đột nhiên em cảm thấy xung quanh trở nên xa lạ… anh nói đúng không?”

Hà An nghe vậy, trong lòng bất giác thở phào một hơi nhưng ngoài mặt lại chẳng thể8hiện gì: “Được.” Không thể không thừa nhận vừa rồi vẻ mặt của Diệu Diệu khiến anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Hạ Diệu Diệu thở phào một hơi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: “Em rất thích những gì anh đặc biệt chuẩn bị cho em ngày hôm nay, thực sự rất thích. Nhưng em cũng thích ăn một bát mỳ sợi, đơn giản chỉ có hai người chứ không phải ăn những cái… Em nói cái này không phải vì làm anh mất hứng… em…”

“Sẽ không…” Vậy thì tốt, Hạ Diệu Diệu cười nói: “Những món đồ bình thường anh tặng em em cũng rất thích, dây buộc tóc, khăn quàng gì đó. Mặc dù rất nhỏ nhưng thiết thực, đó là tấm lòng của anh, em rất thích…”

“Ừm.”

Hạ Diệu Diệu thấy6anh không vui vẻ lắm cũng có chút áy náy. Cô cảm thấy mình đã phụ lại tấm lòng ngày hôm nay của anh. Một người hào hứng chuẩn bị tất cả vì mình, mình lại nói những điều này với anh, dù là ai cũng không vui nội.

Hạ Diệu Diệu vươn tay ra nắm lấy tay anh: “Không phải em không thích hoa hồng, có lẽ sau này lương em mười nghìn tệ một tháng, có khi em còn bày đầy hoa trong nhà, mua các loại hoa quý sau đó xây một căn phòng để hoa, mời cả người về chăm sóc. Nếu hoa không còn đẹp nữa hoặc hết mùa rồi sẽ vứt đi đổi mới luôn. Lúc đó em còn yêu cầu anh mỗi tuần mời em ăn một bữa cơm3dưới ánh nến, yêu cầu phải đắt nhất, lãng mạn nhất, không cần phải ngon; lúc đó em còn yêu cầu mỗi tuần đều phải đi du lịch nước ngoài, không cần phong cảnh đẹp, chỉ cần xa nhất, tên nghe độc đáo nhất là được. Đến lúc đó có khi anh còn chế em là tiêu tiền lung tung ý, ha ha. Nhưng mà… bây giờ thì…” Cô hình như có chút không tiêu hóa nổi.

Hà An nhìn cô, thầy cô cố gắng giải thích, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô để cô yên tâm, nhưng trái tim vừa bị cô làm cho kinh sợ nhất thời vẫn còn chưa ổn định lại, vì vậy anh không biết nên nói điều gì.

Hạ Diệu Diệu nở nụ cười lớn hơn, nhìn bó hoa hồng xinh5đẹp đặt giữa bàn ăn, cô chỉ về phía cánh hoa, trêu đùa để hòa hoãn không khí: “Ngày mai là nó tàn mất…” Rồi…

“Aiya, anh thay đổi sắc mặt gì chứ, em cũng không nói anh không tốt.” Ông trời của tôi ơi, anh không cần phải yếu đuối vậy chứ. Nhưng mà cũng đúng, đứa con mà người ta chiều chuộng nuôi lớn, không phải là để cô không biết tốt xấu nói này nói kia: “… Không tàn, em sẽ cắm nó vào trong lọ nước, sống trăm năm, cũng như tình yêu của chúng ta, được không? Hoa này là ai mua, sao có thể tàn chứ.”

Hà An nhìn cô không nói gì.

Hạ Diệu Diệu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh: “Anh đừng như vậy, em không hề cảm thấy những việc anh làm hôm nay là không tốt. Em cũng biết anh không hề có ý khác, anh chỉ muốn làm em vui, kết quả em lại không biết điều, anh thất vọng cũng phải.”

“Nhưng mà…” Hạ Diệu Diệu không định thỏa hiệp: “Tặng quà không phải là vì muốn người nhận quà được vui hay sao? Vậy bây giờ em cho anh biết, cách anh làm em vui lòng mà em thích có lẽ là anh làm cơm cho em, anh giúp em làm việc nhà, hoặc là giặt giúp em hai bộ quần áo. Sau này anh có điều kiện kinh tế, em cũng sẽ vui vẻ khi anh chuẩn bị điều bất ngờ như ngày hôm nay.”

“Nhưng em hi vọng anh dùng khả năng anh có thể để làm vài việc cho em”, chứ không phải dùng tiền tài của ba mẹ: “Chỉ đơn giản vậy thôi.” Cô thực sự nói hết ra rồi.

Thoải mái quá! Mấy ngày nay cô bức bối chết mất. Hạ Diệu Diệu cười, uống một ngụm nước lớn rồi bỏ xuống. Ở bên nhau thì nên là cô trở thành một nửa của anh, anh trở thành một nửa của cô, chứ không phải coi như không nhìn thấy, càng không phải là giấu giếm không nói ra.

Hà An nhìn cô, đột nhiên anh trầm mặc, có lẽ không chỉ đơn giản là thương lượng, bởi vì cô lại nhắc đến việc bảo anh động tay. Hạ Diệu Diệu cũng nhìn anh, không hề lùi bước. Hai người họ muốn ở bên nhau dài lâu thì bắt buộc phải nói vấn đề này: Anh có tiền, cô không phản đối, nhưng đó cũng không phải thực sự của anh, anh nên dùng tiết kiệm. Sau này anh thực sự có tiền rồi, tùy anh sử dụng, em cũng rất vui lòng cùng hưởng thụ. Anh nói xem.

Hai người trầm mặc một lúc lâu.

Hạ Diệu Diệu không hề có ý định nhượng bộ. Hà An vẻ mặt không thay đổi, đột nhiên mở miệng: “Cơm không hợp khẩu vị của em?”

“Cũng tạm.”

“Em muốn ăn gì?”

“Mỹ nước thanh đạm.”

“Tốt nhất vẫn là anh làm?”

Hạ Diệu Diệu không ngờ anh sẽ hỏi lại, đây không giống tính cách của anh, vẻ mặt cô lập tức nghiêm túc hơn mấy phần: “Không được sao?” “Nếu cơm đã là do anh đưa, không phải nên do anh quyết định?”

Không khí hòa hợp ban nãy lập tức biến mất.

Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn anh: “Nếu người ăn là chúng ta, vì sao lại phải do một bên ra quyết định?”

“Lúc anh không thích ăn, em thấy anh có nói gì không.” “Bình thường anh làm gì?” Ngoài bữa trưa ra, hai bữa còn lại anh đều được thoải mái lựa chọn, anh có lúc nào bạc đãi bản thân không: “Em có nói gì không?”

“Nếu trước đây đã không nói gì, sao bây giờ em lại nhắc, anh từ trước đến nay đều không tra hỏi em bao giờ không phải sao?”

“Sự nhẫn nại của anh tốt, em không nhẫn nại được bằng anh.” Hai người lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Lúc Hạ Diệu Diệu sắp tức điên lên, Hà An bình tĩnh lại trước, anh cầm đũa lên, vẻ mặt thản nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Anh cảm thấy việc này chẳng có gì đáng nói cả, ăn cơm đi.”

Hạ Diệu Diệu không thích nhất chính là lúc như vậy, khi cô đang cãi đến mức kịch tính nhất anh đột nhiên dừng lại. Dáng vẻ của anh dường như anh chẳng hề nhận ra mình có vấn đề gì: “Anh không cảm thấy gần đây anh làm việc gì cũng không kiêng nể gì sao, muốn làm gì thì làm. Đã một tuần rồi anh không đi thư viện, hay là gần đây anh cảm thấy em chướng mắt, anh bắt buộc phải làm việc gì đó để thể hiện mới được.” “Em nghĩ nhiều rồi.” Hà An hối hận vì vừa nãy nói quá nhiều.

“Ý anh là gì?” Hà An thấy vậy buông đũa xuống, anh không muốn cãi nhau với cô, cũng không muốn chọc cổ tức giận, như vậy sẽ khiến mấy hôm sau anh cảm thấy không thoải mái. Anh thấy có hình như đã bắt đầu tức giận, anh định quay về phòng tránh một lát, đợi cô bình tĩnh lại việc này sẽ qua.

Hạ Diệu Diệu thấy vậy lập tức nhìn về phía anh: “Anh định làm gì?”

“Em ăn trước đi, anh về phòng nghỉ một chút.” Hà An đứng dậy. Hạ Diệu Diệu đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt: “Ý anh là hai người chúng ta cần có thời gian bình tĩnh sao?” Hạ Diệu Diệu đột nhiên ôn hòa nhìn Hà An.

“Không cần thiết.” Chỉ cần em không có việc gì là được. “Vậy được rồi, em ăn một mình.”

Sao lại thành như vậy, Hạ Diệu Diệu cũng không biết, rõ ràng lúc ban đầu không khí vẫn còn rất tốt. Hôm sau, lúc Hạ Diệu Diệu tắm xong, lúc cô ra phòng bếp hâm nóng sữa, bàn ăn vẫn như lúc cô rời đi. Hạ Diệu Diệu cười lạnh một tiếng, cố vòng qua bàn đi hâm sữa, cô cũng không định thu dọn đồ trên bàn, dù sao cũng sẽ có người thu dọn. Hà An mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp nhìn thấy cô, vẻ mặt đầy cưng chiều, dường như tôi qua không hề xảy ra chuyện gì: “Mấy ngày này em không thoải mái, thêm một quả táo đỏ vào đi.”

Hà An thấy cô không trả lời, không nhịn được đứng im một lúc nhìn cô, nghĩ một lúc rồi nói: “Em vẫn còn giận à?”

“Không, anh có muốn uống không?”

Hà An gật đầu: “Cho anh một cốc.”

Hà An thấy cô như vậy, lúc cô đi không nhịn được mở miệng nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Tuyết đã rơi, đã sắp đến dịp Noel, tất cả các môn học của năm tư đã nhẹ nhàng hơn. Nếu như không định thi lên thạc sĩ, những việc họ cần làm chỉ còn luận văn tốt nghiệp và kế hoạch tương lai.

“CV của cậu chỉ làm có như vậy, chỉ có một tờ giấy mỏng manh vậy thôi à.”

Khổng Đồng Đồng nói năng hùng hồn: “Có mỗi một buổi tối, sao tớ kịp làm chứ, tớ từng viết cái gì có giá trị đáng để ghi vào hồ sơ đâu.” Đến lúc cần dùng, tất cả mọi người đều phát hiện, bọn họ không hề có những lĩnh ngộ độc đáo hay những cảm nhận của riêng mình về lĩnh vực chuyên ngành.

Hạ Diệu Diệu lại nhìn một cái: “Viết bừa vài cái vào đi.” Lúc còn năm phút là hết tiết, giáo viên hướng dẫn thông báo với mọi người: “Hôm Noel trường có tổ chức một buổi tuyển dụng, những bạn nào có ý định tìm việc thì chuẩn bị sẵn sàng. Nếu bỏ qua cơ hội này, các bạn sẽ phải đợi đến năm sau, năm sau cũng chưa chắc có vị trí tốt, mọi người nên coi trọng. Chúc mọi người tìm được công việc như mong muốn. Sau khi giáo viên hướng dẫn đi, phòng học lập tức như nổ tung. “Cái gì cơ? Sao gấp thế? Còn có ba ngày.” “Hơn nữa buổi tuyển dụng này là dành cho sinh viên năm bốn toàn trường.”

“Toàn trường thì có gì không tốt, khoa chúng ta tốt nhất, đại chúng hóa, vị trí nào cũng có thể thử.”

“Nói cách khác thì vị trí nào cũng có thể không lựa chọn chúng ta.” “Cạnh tranh thương mại quốc tế càng kịch liệt hơn có hiểu không?” “Bọn họ còn có thể đi bán bảo hiểm.” “Cứ làm như bọn mình không được ý, cậu đi ứng tuyển chắc chắn thành công.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full