*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diệu Diệu lắc đầu ngao ngán, con người này thật là. Nhưng mà, Thúc Tùng Cảnh? Tên này sao nghe quen quá?
Reng reng… Reng reng reng… “Alo, xin chào, bộ phận Biên tập thời trang, Tạp chí Mị Lực nghe đây.” “Khụ khụ! Cho hỏi đại Biên tập Hạ có rảnh cùng bạn già nói chuyện bình thường được không vậy?” Hạ Diệu Diệu cười phá lên. Cái giọng nói trầm trầm, nhỏ nhẹ che giấu sự nghiêm túc bên trong khiến người ta cảm thấy xương tủy cũng mềm ra: “Chị Tân Xảo thương mến, chị tìm tôi có chuyện gì? Mau nói đi, chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân phải tranh đấu vất vả mỗi ngày, không2may mắn như mấy người ngồi không xơi nước cũng nhận được lượng đâu.” “Sao lại nói thế? Chị đây cũng rất vất vả nhé.” Trương Tấn Xảo nhẹ nhàng đổi tai nghe điện thoại: “Cứ định mời cậu đi dùng cơm mà mãi không có thời gian. Gần đây không bận lắm, để xem nghiên cứu sinh cậu đây có vui lòng sắp xếp thời gian đến dự không.” “Cái này… Cậu đợi tớ xem lịch trình gần đây xem…” “Hạ Diệu Diệu! Cậu đi chết đi!” Giọng nói vẫn cứ mềm mại như xưa, chẳng có chút thuyết phục nào.
Hạ Diệu Diệu cười xòa: “Được rồi, chỉ cần cậu không bận tâm đến chuyện phá sản thì tớ rất8sẵn lòng phục vụ cho ví tiền của cậu.” “Vậy chốt nhé. Đến lúc gọi thêm Tử Ngọc, bốn người chúng ta lại tụ họp.” “Quý bà đã nói thì là vậy đi.” “Chết tiệt, vẫn không đứng đắn gì cả.“.
“Ngài Hà, tất cả tài liệu nhân sự của Hồng Đại đều ở đây.” Hổng Đại thành lập vừa tròn năm năm, mặc dù là một công ty trẻ tuổi, nhưng do liên quan đến nhiều ngành, số lượng nhân viên không ít, lần này lại do ngài Hà tự mình yêu cầu nên bên dưới chỉnh lí rất cẩn thận, gia quyển một số nhân vật trọng yếu đều ghi chú rất kỹ càng, tư liệu đều chứa đầy bốn9hộp lớn, tất cả được chất đầy trong văn phòng Chủ tịch tối cao của Tập đoàn Hòa Mộc, chiếm hết toàn bộ mặt bàn của bàn trà.
“Biết rồi.”
Thư ký kéo cửa ra ngoài, Hà Mộc An ngẩng đầu lên từ trong đống báo cáo dày đặc, ánh mắt càng thêm lãnh đạm nhìn về chiếc hộp cách đó không xa, sau đó lại kiên quyết rời mắt khỏi đó. Qua một hồi lâu, anh mới khép lại văn kiện từ đầu đến cuối vẫn chưa động qua. Đứng dậy, anh đi thẳng đến cạnh ghế sofa. Dừng lại, ánh mắt đảo qua, anh cúi người tiện tay cầm lấy một cái lật xem. “Ngài Hà càng lúc càng thích hoài2cổ rồi. Không cần hồ sơ điện tử, mà cả mớ giấy này, ngài có xem hết không?” “Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là những thứ này không có giá trị gì để đọc cả.” Một công ty con trực thuộc tổng công ty, hiện tại đều không có tư cách xuất hiện tại hội nghị thường niên của Hòa Mộc. Trong những năm này nếu không phải ngài Hà ngẫu nhiên để ý một chút, tên của bọn họ thậm chí còn không có tư cách được đưa đến tầng lầu này để mọi người thấy, lại tưởng mình thật sự là ngọc ẩn, càng ngày càng huênh hoang đắc ý, cũng không xem mình khi nào2thì bì được với Hãng Hàng không Trung Hoa, bất quá ngài Hà muốn để bạt, dù chỉ là một công ty bao da bọn họ cũng phải đưa nó ra thị trường! “Có lẽ ngài Hà sẽ có hành động lớn gì không chừng.” Cô nói nhưng cũng không tự tin cho lắm. Cho dù là hành động gì thì cũng sẽ nên thông báo cho Phi Diệu.
“Ai mà biết, nhiệm vụ của chúng ta là phải cố gắng làm việc. Ngài Hà muốn đề bạt ai chúng ta đề bạt người đó.
Trong phòng làm việc, Hà Mộc An ngồi trên ghế sofa bằng da, tay cầm mấy xấp tư liệu chậm rãi lật xem.
Những chỗ được ghi chú chữ tốt anh đều không xem qua, sắc mặt vẫn lạnh lùng, đưa mắt xem những chỗ khác. Từng trang giấy lật lên hạ xuống, hình như anh chỉ muốn xem giá trị của những người bị điều đi từ vị trí này đến vị khác rồi lại dời về mà thôi. Sau một hồi lật giở, anh lại không động vào xấp tài liệu ghi chú chữ “X” bên dưới.
Cô… Nếu cảm thấy có thể từ bỏ…
Sẽ nói lại những lời từng nói một lần nữa và lần này còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần. Mặc kệ em có thân phận gì…
Chỉ khi muốn ngược đãi bản thân anh mới muốn nghe lại lần nữa! Hà Mộc An đột nhiên bình tĩnh, đặt tất cả chồng giấy xuống. Một lúc lâu sau, anh lại bình tĩnh cầm lên.
Anh cùng lắm chỉ muốn nhìn xem cô gái khiến anh “cút” đi bây giờ có kết cuộc thể nào, căn bản không có ý nghĩ gì khác. Hà Mộc An lạnh lùng, nhìn về phía chồng tư liệu được ghi chú chữ “X“… Thời gian từng chút qua đi, từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ. Tại sao không động đến? Anh tại sao muốn động đến? Không cần nhìn anh cũng có thể dựa vào tính cách của cô mà đại khái suy đoán đại khái những năm tháng vừa qua của cô: Liều mạng làm việc, cố gắng nuôi dưỡng em trai và em gái, mỗi thứ Bảy lại trở về làm đứa con gái hiếu thảo, dạy bảo em trai và em gái ồn ào, tìm cách lấy lòng ba mẹ. Có lẽ cô cũng sẽ dành chút ít thời gian xem mắt những tinh anh tuấn tú” bạn bè, họ hàng giới thiệu. Người cùng tuổi, chắc chắn cô sẽ không thích. Người lớn tuổi hơn và có sự nghiệp thành tựu, chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt cho cô. Những ngày làm việc sau đó lại tiếp tục làm trâu làm ngựa, nếu có cơ hội “thăng tiến”, nhất định cô sẽ về nhà khoe khoang, nhất là đãi ngộ bây giờ của Hồng Đại. Gương mặt đắc ý của cô thể nào, anh cũng có thể đoán được tám phần.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hà Mộc An khẽ động đậy nhưng phản ứng lí trí nhanh hơn nên động tác đã lập tức ngừng lại.
Cô sẽ lập gia đình hay không?
Hà Mộc An cười nhạt. Nếu không phải nuôi hai bác ở nhà thì một ít kiêu căng đó làm sao lấp đầy sự cao ngạo của cô?
Năm nay… Hạ Tiểu Ngư chắc cũng đã tốt nghiệp…
Cô cũng phải nghĩ đến chuyện khác rồi. Hà Mộc An bỗng nhiên đứng dậy, một lát sau, lại ngồi xuống, cầm lấy chồng giấy kia, nhanh chóng lật xem, từ trang thứ nhất đến trang thứ hai, trang thứ ba, không sót một trang. Nhưng cho đến trang cuối cùng, thậm chí trong phần thông tin nhàm chán về gia quyến và con cái, anh cũng đã xem hai mươi mấy người nhưng đều không có người anh muốn tìm. Hà Mộc An nhíu mày: Dựa vào tính cách luồn cúi, dựa dẫm, không đắc tội người khác của cô ấy cũng không bị người xa lánh đến nỗi không thể xuất hiện trên danh sách chứ? Hà Mộc An lập tức sa sầm mặt lại, cầm điện thoại lên: “Tất cả danh sách đều đã ở đây rồi chứ?”
Thư ký Đào lập tức vực 100% tinh thần: “Thưa ngài Hà, tất cả đều ở đó.”
“Cậu chắc không?”
Sóng lưng thư ký Đào bỗng phát lãnh nhưng vẫn chắc nịch: “Cho dù là dì quét dọn cũng không bỏ sót.” Hà Mộc An tắt máy. Trong nháy mắt, tất cả tư liệu đang rải rác trên bàn trà, đều mất hết giá trị để xem. “Chết rồi, chết rồi. Sếp hình như không hài lòng rồi.” “Không hài lòng chỗ nào?” “Không biết nhưng ngài Hà chắc chắn không hài lòng với thứ lần này gửi đến.”
Hà Mộc An như có điều suy nghĩ mà đứng dậy, chau mày đứng trước cửa sổ vẫn chưa hạ màn che nắng, đáy mắt càng thêm ấm trầm, cô không có ở Hồng Đại. Điều này không thể nào, anh đâu có tự luyến đến mức khi chia tay cũng khiến cô vì không muốn gặp anh nên cũng rời đi, cô tuyệt đối không phải loại người có suy nghĩ đó. Vậy thì nguyên nhân là gì? Bè phải tranh đấu? Người thất bại sẽ bị đá ra khỏi công ty? Vẫn còn nơi phát triển tốt hơn sao? Hay là đã đến Phi Diệu rồi?
Phi Diệu là công ty mẹ của Hồng Đại Hà Mộc An trong nháy mắt nghĩ được điểm mấu chốt, anh không hoài nghi Hạ Diệu Diệu trong vòng năm năm sẽ có năng lực như vậy! Hà Mộc An mang máng nhớ, năm ngoái khi dò xét Phi Diệu thì gặp được Vương Phong Long. Hà Mộc An hờ hững vuốt điện thoại trong tay, trượt lên trượt xuống, mặt không đổi cảm xúc, gọi đến số kế tiếp… Ở tuổi xấp xỉ ba mươi, Vương Phong Long rất ít khi mắc sai lầm, cho nên sự nghiệp thành công, tiền đồ khả quan, giá trị bản thân cao, mạng lưới giao thiệp rộng rãi, khiến anh ta có thừa khả năng nghênh đón sóng gió trong xã hội, đồng thời yên lặng hưởng thụ niềm vui thú khi người ta lừa gạt nhau trong cạnh tranh thương nghiệp. Điện thoại rung lên, anh ta chậm rãi dời mắt khỏi bài phát biểu thao thao bất tuyệt trong hội nghị của Tổng vụ, chuẩn bị tắt máy, nhưng khi nhìn màn hình, tích tắc, anh bỗng nhiên đứng dậy, dịch chuyển ghế, làm phát ra như một loạt tiếng vang chói tai trong không gian yên tĩnh của phòng họp: “Thật xin lỗi, tối ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Nói xong không chờ hồi đáp, anh ta đi thẳng ra ngoài nghe máy. Thanh âm gào thét của Tổng vụ lập tức vang lên trong phòng họp: “Làm cái khỉ gì thế? Có còn xem tôi là gì không hả? Nghe điện thoại khi đang họp là có ý gì?…” Mặc kệ anh bò cao bao nhiêu, luôn luôn sẽ có người thừa lúc anh đắc ý nhất đập một gậy lên đầu anh. Nói cho anh biết, anh vẫn leo chưa đủ cao đâu. “Ngài… ngài Hà? Anh tìm tôi?”
“Bận?”
Vương Phong Long đi đi lại lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt nổi trận lôi đình của Tổng vụ: “Không bận, ngài Hà, anh nói đi.”
Hà Mộc An lạnh lùng theo thói quen, không mảy may có chút tình cảm nào: “Ngày mốt ra ngoài ăn cơm… Gọi thêm bọn người Tiền Quân.”
Vương Phong Long bỗng sửng sốt. Anh vội vã nhìn lại màn hình lần nữa rồi đáp: “Được, chúng tôi lúc nào cũng được.” “Vậy thì tốt. Tôi nói thư ký sắp xếp lịch rồi liên hệ cậu.” “Được.” Vương Phong Long tắt điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc, quay trở lại phòng họp. Tổng vụ biên tập của Phi Diệu lập tức bắn những phát pháo vào đầu anh ta: “Giám đốc Vương, anh cũng là nhân viên lâu năm! Biểu hiện trước nay rất rốt! Ấn tượng của công ty đối với cũng không tệ! Nhưng tại sao lúc nãy anh không biết là chúng ta đang họp! Thân là Giám đốc sao có thể phạm phải sai lầm này trong cuộc họp? Nếu cấp dưới của anh cũng ra ngoài nói chuyện riêng khi đang họp thì anh làm thế nào? Tôi hi vọng anh có thể cho tất cả mọi người ở đây một câu trả lời về chuyện ban nãy!” Nghe vậy, Giám đốc Dư, người mặc bộ vest màu trắng ngẩng khuôn mặt quyến rũ thu hút của mình nhìn anh rồi lại cúi xuống. Là đối thủ cạnh tranh chức vụ Tổng vụ bộ tài nguyên trong tương lai, nhưng Giám đốc Dư không thừa dịp này nói gì cả! Chỉ là mất kiên nhẫn vì cuộc họp đang tiến hành phải tạm hoãn, kéo dài thời gian. Vương Phong Long nhìn sang chỗ khác. Anh ta không thể không thừa nhận, tích cách của Dư Tổ Nghiệp hào sảng, lỗi lạc. Trong lúc này người không thừa dịp cắm thêm cây dao vào đối thủ là người đáng để kết giao. Có điều, bối cảnh gia đình như thế, chỉ sợ không đủ đà để tiến đến. Vương Phong Long thản nhiên trả lời: “Xin lỗi, lúc nãy là điện thoại của ngài Hà, đã làm mất thời gian của mọi người rồi.”
Tổng vụ biên tập nửa miệng đang mở lập tức khép lại, thái độ lập tức thay đổi khóe miệng nở rộ ba phần ý cười: “Ngài… ngài Hà sao? Anh xem đó, sao anh không nói sớm? Ngài Hà trăm công nghìn việc mà còn phải tranh thủ thời gian quan tâm đến công việc của anh là vinh hạnh cho anh… Nhất định phải báo cáo rõ ràng. Nào, nào, mọi người tiếp tục… cuộc họp…“. Ông ta không ngờ Vương Phong Long thật sự rất thân với ngài Hà. Nhìn nhầm rồi! Về nhà nhất định phải mang bình rượu đỏ cất kỹ lâu năm mang tặng anh ta.
Nửa tiếng sau. Dáng vẻ quyến rũ mê người trong bộ âu phục và váy quá gối, giày cao gót, Dư Tổ Nghiệp cầm tư liệu hội nghị thu thập được bước ra, cười một tiếng với Vương Phong Long đang đứng đối diện cửa: “Lúc nãy rất cảm ơn mọi người đã nhẹ tay. Có điều lấn sau tố chúng tôi chưa chắc sẽ thua đâu.”
“Là do Dư tiểu thư đã nhường.”
Dự Tổ Nghiệp thản nhiên: “Đâu có, chỉ là do tôi đem con át chủ bài ra quá sớm thôi. Giám đốc Vương phải cố gắng thêm rồi. Nếu lần sau vẫn ở cấp độ này, tôi nghĩ trong trận đấu sau này, anh khó mà thắng nổi tôi.”
“Hãy cùng chờ xem.”
“Cứ đợi mà xem.”
Vương Phong Long đưa mắt nhìn theo hướng cô đi, quay người, đối thủ sao? Quả thực rất khó đối phó! Vương Phong Long nhìn điện thoại, cú điện thoại này có lẽ sẽ giúp anh tăng mười phần trăm cơ hội chiến thắng. Vương Phong Long thở dài, không phải anh nghĩ mình thắng không vẻ vang, mà là mọi người ai cũng có quan hệ phía sau, giờ lộ ra dĩ nhiên chỉ là so về phân lượng.
Hơn chín giờ đêm, trong biệt thự của Trương Tấn Xảo, đèn đuốc sáng rực.
“Cạn ly!” Hạ Diệu Diệu mặc chiếc váy dài cổ tròn in hoa, bên dưới mang một đôi giày đen đơn giản, trang điểm nhẹ như ban ngày. Dù sao cũng là liên hoan bạn bè, ai thèm để ý những điều này, với lại có cũng lười lãng phí thời gian trang điểm lại. Vẫn cứ khuôn mặt không hoàn mĩ này và nụ cười như xưa là đã đủ phấn kiêu ngạo.
“Tân Xảo, cậu đã chuẩn bị mấy phần thịt dê rồi? Có đủ ăn không vậy? Đừng để tớ phải mang bụng đói về nhà nha.”