Một tiếng gọi khiển Hà Mộc An cảm thấy mọi chuyện dường như chưa hề thay đổi. Anh chưa từng rời xa Diệu Diệu, Diệu Diệu vẫn mãi ở bên cạnh anh, cùng lắm Diệu Diệu chỉ chê anh vướng bận, nhờ anh đến xem chừng em trai mình, chưa từng có sự ngăn cách…
Hạ Vũ hận cái miệng đáng chết của mình, kêu bậy bạ cái gì chứ? Cậu vội vã dời mắt đi, nhanh chóng sắp xếp lại hành lý, chuẩn bị bỏ đi nhưng một áp lực vô hình ập đến làm cậu không thể di chuyển.
Hà Mộc An nhìn cậu, bỏ lại đám người vây lấy phía sau, chậm rãi bước về phía cậu. Trong bộ quần áo thoải mái màu xám, anh đĩnh đạc,2bước từng bước dứt khoát, ngạo nghễ như bậc vương giả tuần tra lãnh địa. Hạ Vũ gục đầu xuống, mắt không thấy thì lòng sẽ tịnh tâm, bất luận anh có nói gì cậu cũng không lên tiếng. Họ vốn dĩ không thân lắm. Anh là người đàn ông đã bỏ mặc chị Hai một mình nuôi nấng Thượng Thượng bao năm nay thì có gì đáng để nói chuyện.
Hà Mộc An đã dừng lại, việc luôn đứng ở vị trí cao, khiến anh dù có đi ở chỗ đông người qua lại như trong đại sảnh, thì cũng toát ra một loại khí chất áp bức.
Hà Mộc An dường như đang dùng ánh mắt “ôn hòa” của một người tự xưng là trưởng bối để lướt qua7người một kẻ vãn bối như cậu, giọng nói từ tốn, chậm rãi mà những quản lý cấp cao đứng ở cách đó không xa không bao giờ có thể nghe thấy được: “Làm việc ở đây à?“. Hạ Vũ cúi đầu không định nói chuyện với anh nhưng trong lòng có chút buồn bực, không biết tự tin từ đâu mà cậu không tiến lên tiếp lời.
Hà Mộc An cũng không giận, ánh mắt anh bắt đầu di chuyển sang đồng hành lý rồi nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Hạ Vũ: “Anh nhớ cậu học ngành Kỹ thuật Điện – Điện tử mà?”
Chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng Hạ Vũ không phải người không biết tốt xấu. Người này trước đây đã chăm9sóc cậu rất nhiều, nhưng tóm lại cậu cảm thấy nói chuyện với anh một giây cũng là phản bội chị Hai. Thư ký Thi kinh ngạc đi đến, dò xét tên nhân viên quèn trước mặt rồi cung kính báo cáo: “Ngài Hà, máy bay sắp cất cánh rồi.” Hạ Vũ ngẩng đầu, bây giờ là mùa ế khách, loa phát thanh bên trong không nhắc nhở sao? Trưa nay ngoài hai chuyến bay chở khách và ba chuyến bay chở hàng thì chẳng còn chuyến nào nữa cả. Mà anh bây giờ đang chuẩn bị bay, cũng có thể nói…
Hạ Vũ nhanh chóng nhìn lại người đã từng là bạn trai của chị Hai. Chỗ anh đứng hình như là trung tâm của cả sân bay, dù5không có động tác nào dư thừa nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự lỗi lạc khác thường. Nếu trước đây anh cho Hạ Vũ một cảm giác nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ thì bây giờ cậu lại có cảm giác anh quá chính trực khiến người ta cảm phục.
Hạ Vũ vô tình nhìn thấy phía sau anh là bốn nhân vật dẫn đầu trên Tạp chí Kinh tế mà cậu đã xem. Lúc cậu nhìn họ, những người này mỉm cười rất thân thiện, điều khó hiểu nhất chính là những con người thong thả khổng trói buộc này lại “im lặng” đứng ở đây thì thật là bất thường. Hạ Vũ lại nhìn về hướng Hà An thì mới chợt nhớ ra ban nãy3có người gọi anh ta là “ngài“.
Dường như khúc mắc của cậu đã được giải đáp. Hạ Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Tổng Giám đốc Hoàng dẫn người vội vội vàng vàng chạy sang đây, chính xác là chạy đó. Hoàng Vĩ Nghiệp sắp ngất mất. Ông ta đã đợi ba ngày rồi, vậy mà lại suýt bắt hụt người mà ông ta đã chờ đợi mấy ngày nay trên chính địa bàn của mình. Đây… đây… rõ ràng là muốn nói cho sếp nhà ta biết quyền lực của ông ta tệ hại đến cỡ não, ngay cả chuyện người ta lúc nào bỏ đi cũng không biết. Hoàng Vĩ Nghiệp thở hổn hển dẫn theo mấy đại tướng cấp tốc chạy sang bên này.
Người nhận tin nội bộ đi sau lưng Tổng Giám đốc. Dù là nhân viên bảo vệ cũng muốn đến xem phong thái của vị doanh nhân đứng đầu trong giới kinh doanh này.
Giang Hồng Triết cũng ở trong số đó. Anh ta nhờ ba mình ra một tác động với người phụ trách giúp anh ta được ra tiếp đón. Tuy lĩnh vực không giống nhau nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện sùng bái của anh ta dành cho doanh nhân truyền thuyết này. Thời đi học ai mà chưa từng nghe nói đến anh. Có thể nói chuyện với anh, dù một chữ cũng là mơ ước của tất cả mọi người.
Hai má Lâm Vân Huyên ửng đỏ, dù không chen được vào chuyến bay phục vụ anh nhưng không ngờ ông trời cũng giúp cô ta. Nhân vật đó lại xuất hiện trong đại sảnh sân bay. Cô ta có thể đi cùng Tổng Giám đốc Hoàng đến, dù chỉ là bưng cà phê ở khu vực khách VIP, ba cô ta nói như vậy cũng đủ rồi.
Phó Khánh Nhi thân là tiếp viên hàng không có thâm niên ở Hoa Hàng, đương nhiên cũng được theo cùng Tổng Giám đốc nhưng cô không giống mọi người. Cô là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Vũ đang căng thẳng đứng bên cạnh ngài Hà. Hai người họ sao lại ở cùng nhau? Lúc này không phải Hạ Vũ đang làm việc bên ngoài sao? Hay là có người muốn lợi dụng ngài Hà để trừ khử cậu ta!
Lòng Phó Khánh Nhi lập tức biển động, cô hận không thể đi qua chỗ Hoàng Vĩ Nghiệp để đưa Hạ Vũ đến nơi an toàn! Nếu bị ngài Hà bắt tội, không cần đám người Giang Hồng Triết giở trò, Tổng Giám đốc Hoàng sẽ lập tức đuổi cậu ta di!
Phó Khánh Nhi sốt ruột, liên tục nháy máy với tên ngốc Hạ Vũ không biết sợ là gì đang đứng đằng kia!
Hoàng Vĩ Nghiệp lo lắng chạy đến lúc chạy đến chỗ bốn vệ sĩ thì bị người ta va vào chòm râu nhưng ông ta cũng không phản kháng lại. Đứng trước mặt ngài Hà, thái độ ông ta vô cùng cung kính: “Ngài Hà, tôi lập tức sơ tán đám đông đi đến ngài…”
“Làm được bao lâu rồi? Cũng thực tập ở đây à?” Hà Mộc An dường như không nghe thấy Hoàng Vĩ Nghiệp. Anh vẫn “ôn hòa” nhìn Hạ Vũ. Hoàng Vĩ Nghiệp lập tức kinh ngạc nhìn về người trước mặt. Chỉ là một nhân viên Ban nãy Ngài Hà nói chuyện với một nhân viên của ông ta? Hoàng Vĩ Nghiệp thật sự không hoa mắt. Tên nhân viên này mặc đồng phục của công ty ông! Ngài Hà đang nói chuyện với cậu ta?
Hoàng Vĩ Nghiệp nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ.
Hạ Vũ bị người ta nhìn chằm chằm vào mình như vậy nên cũng ngần người ba giây, thần xui quỷ khiến mới trả lời: “Hơn một năm rồi. Trường đề cử thực tập ở đây.”
Hà Mộc An gật đầu: “Tính ra thực tập ở Hoa Hàng cũng không tồi.“. Tiếp sau đó thì cuộc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều: “Vâng…” Biểu cảm trên gương mặt cậu đã ổn định, không còn tâm lý như lúc nãy, càng không nghĩ ngợi chuyện khác.
Bởi vì ngoài bốn gương mặt thường thấy kia, phía sau họ còn có bảy tám người áo vest phẳng phiu, ưu tú, chuyên nghiệp, tay xách vali vội vã chạy sau lưng Tổng Giám đốc Hoàng và tổng tài, một cảnh tượng sống động chưa bao giờ cậu tưởng tượng nổi.
Ngài Hà.
Cậu đã nghe nói đến cái tên này vô số lần nhưng chưa bao giờ liên hệ tới anh.
Hạ Vũ cười gượng, quả thật… quả thật là một màn kịch lừa gạt buồn cười. Hoàng Vĩ Nghiệp nghi ngờ: Cải trang vi hành? Đột kích điều tra?
“Bây giờ làm ở bộ phận nào.”
“Hỗ trợ mặt đất.” Hạ Vũ cảm thấy không vui lắm nên nói năng mơ hồ. Hoàng Vĩ Nghiệp bỗng nhiên nhắc nhở: Phạm vi cậu nói quá rộng, cụ thể là bộ phận nào, hiểu chưa? “Ngài Hà, đừng nóng giận, để tôi hỏi lại, cậu ta không hiểu…”
“Chuyện của Tiểu Ngư, cậu đừng bận tâm. Chắc là không sao đâu.” Hạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói hơi to: “Tiểu Ngư có chuyện gì?” Những người đi cùng Hoàng Vĩ Nghiệp từ lúc gặp được ngài Hà người thật việc thật tới giờ mới bình tĩnh lại. Tiểu Ngư? Hình như quen quen. Giang Hồng Triết, Lâm Vân Huyên khiếp sợ. Lẽ nào trong quá trình dọn hành lý, Hạ Vũ đã đắc tội với Ngài Hà?
Hà Mộc An khẽ nhíu mày: “Cậu không biết à?”
“Không biết. Gần đây chị em xin nghỉ dài hạn để Tiểu Ngư ở nhà nghỉ ngơi.” Hạ Vũ gấp gáp nói, trong lòng vô cùng lo lắng.
Hà Mộc An càng nhíu chặt mày: “Còn nhớ đám người Di Nguyệt gì đó không? Họ nói có người theo dõi em gái cậu, anh cũng chỉ mới biết cách đây không lâu. Người đó hình như cũng đã xuất ngoại trốn rồi, có cần anh bắt hắn về không?”
“Không cần!” Hạ Vũ hận không thể mắng chết Hạ Tiểu Ngư, biết thế nào cô cũng gây sự mà! Thấy chưa? Đến rồi đó! Đến khi nhìn sang ngài Hà, cậu vô cùng thành khẩn: “Cảm ơn anh, khiến anh nhọc lòng rồi. Thật sự cảm ơn anh.”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Hà Mộc An không thay đổi sắc mặt. Thì ra là cô chưa biết gì cả. Giọng nói của anh không khác gì với lúc nãy: “Đã quen với công việc chưa?”
Trong đầu Hạ Vũ lúc này toàn là chuyện em gái: “Ừm, cũng được…” Nói xong cậu mới cảm thấy không ổn, anh vừa giúp gia đình mình một chuyện lớn mà: “Anh An phải ra nước ngoài…” Nói xong, Hạ Vũ có chút tự giễu, là anh ta có lỗi với chị mình, lúc này đáng ra cậu phải ngoan ngoãn gọi tiếng: thưa ngài, chỉ là nhất thời cậu không kịp thay đổi thói quen.
Hà Mộc An không cảm thấy có gì bất ổn, anh nhìn vào đồng hồ trên tay rồi nói: “Không.” Cô biết rồi chắc sẽ liên lạc với anh. Hạ Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, cảm thấy anh vẫn lạnh nhạt như trước đây nhưng trầm tĩnh hơn năm năm trước. Sắc mặt Hà Mộc An không thay đổi, anh nhìn xuống chân rồi liếc sang Hoàng Vi Nghiệp, rồi lại nhìn Hạ Vũ: “Đi ăn cùng đi.” Hoàng Vĩ Nghiệp có cảm giác điếng người. “Lần sau đi, để em mời anh, em vẫn chưa làm xong việc.” Mấy hôm nay Hoa Hàng căng thẳng vì ai chứ? Không ai không biết đó chính đương gia của tập đoàn Hòa Mộc, người đứng đầu trong giới kinh doanh, Hà Mộc An. Cậu không có quyền từ chối nhưng vì chị Hai, cậu không muốn ăn cơm cùng anh. Tuy lúc đầu là do cậu không đúng nhưng so với chuyện phản bội chị Hai, vị ngài Hà này không đủ trọng lượng trong mắt cậu.
Hoàng Vĩ Nghiệp cảm thấy mình như đã chết. Nếu không phải giữ hình tượng cao quý trước đám nhân viên, ông ta sẽ ôm chân mời Hạ Vũ ăn cơm thay Hà Mộc An.
Thư ký Thi thì nhìn thẳng vào mặt Hạ Vũ: Cậu ta từ chối lời mời của tiên sinh sao?!
Người phía sau Hà Mộc An cũng nhìn chằm chằm vào cậu. Cái thằng nhãi này thú vị thật?
Thái độ ngài Hà không phải càng đáng để suy xét sao? Người này là ai vậy? Họ không nghe ngài Hà nói có em trai nào cả? Lão Phùng đã thám thính được, vị Tổng Giám đốc trẻ tuổi quá đáng nhưng lại khiến người ta vô cùng tôn kính này hình như có quen biết với Hạ Vũ. Giang Hồng Triết có dự cảm không lành nhưng vẫn cố gắng gượng. Hạ Vũ không thể nào quen biết với ngài Hà được! Lâm Vân Huyên càng không tin, Tiểu Ngư?! Người mà họ nhắc đến lúc nãy có phải là Hạ Tiểu Ngư không? Nhưng… cô ta bất giác lùi lại, dần lẩn vào trong đám đông. Ngài Hà, Hà Mộc An, nhân vật mà ba cô ta cũng phải nhượng bộ ba bước đây sao?