Đọc truyện Full

Chương 211: Đi tìm hà an

Thạch Quốc Cường hất chăn lên, lộ ra cơ thể được chăm sóc đúng cách không có một chút mỡ thừa nào, ông ta khoác áo ngủ lên, vẻ mặt không hề dao động. 

“Anh nói chuyện đi! Anh để đám người đó cười nhạo em, bây giờ cấp trên còn dùng công việc của em, anh chẳng đoái hoài cái gì cả.” 

Thạch Quốc Cường rót cho mình ly nước, đã năm mươi tám, năm mươi chín tuổi rồi, nhưng khuôn mặt như mới hơn ba mươi, không thể không nói ông ta cực kỳ chú trọng tới phong cách của mình: “Đây là kết quả tốt nhất rồi, nếu còn tiếp tục gây rối nữa thì e rằng không chỉ đơn giản là tạm thời đình chỉ công tác và treo lương đâu.” 

“Tại sao?”2Hàn Tùng Song ngạc nhiên 

Cô ta có làm cái gì đâu, cho dù là vì người phụ nữ không biết xấu hổ kia, thì xử phạt cảnh cáo vẫn chưa đủ nghiêm khắc sao 

“Anh thấy không hề đơn giản như vậy, Phi Diệu chưa từng bác bỏ bất kỳ đề nghị nào của Hồng Đại, mấy năm nay Hồng Đại có thể thể hiện tài năng ngay từ lúc ban đầu rồi ngồi đến vị trí này thì không thể bỏ qua công lao của cấp trên, nhưng anh nghe nói gần đây Mẫn Hàng xuất hiện một cô gái khiến ngài Hà để ý, nếu như Phi Diệu hợp nhất với Mẫn Hàng thành công thì tình hình của chúng ta sau này sẽ không lạc quan như giờ nữa.” 

Giọng nói của Hàn7Tùng Song lập tức cao lên hai trăm độ: “Làm cho ngài Hà để ý? Là cô gái như nào?” 

“Một sinh viên vừa tốt nghiệp thôi.” Hàn Tùng Song cười lạnh một tiếng: “Cho nên ngài Hà có ý gì.” 

Thạch Quốc Cường uống một hơi hết nước trong cốc: “Ngài Hà không có ý gì cả, anh ta cũng không cần phải thể, em đừng dùng suy nghĩ của mình để đoán phong cách làm việc của ngài Hà, em cho rằng mấy năm nay Hồng Đại thuận buồm xuôi gió là nhờ công lao của ngài Hà? Không phải, Ngài Hà chỉ thoáng thể hiện ra là coi trọng Hồng Đại, tất cả cơ quan bên dưới đều sẽ bật đèn xanh một cách thích hợp cho Hồng Đại, em nghĩ xem tại9sao những cấp dưới của chúng ta có thể không cần tốn nhiều công sức mà có thể phỏng vấn được rất nhiều nhân vật nổi tiếng, đó là do nể mặt ngài Hà thôi, chứ không phải trình độ nghiệp vụ của các người tài giỏi.” 

Thạch Quốc Cường lo lắng đặt cốc nước xuống, phóng khoáng cởi áo ngủ, để mặc cho dáng người săn chắc phơi bày dưới ánh đèn, thản nhiên mặc quần áo: “Lần này ngài Hà thể hiện rõ ràng sự quan tâm của mình với Mẫn Hàng, không phải cấp vốn mà là thu mua toàn bộ, cô gái này có thể được coi trọng hơn Hồng Đại rồi, cuộc sống sau này sẽ không tốt như hồi trước đâu.” 

“Vậy em…” 

“Về việc trang nào đưa tin, anh đang5giúp em tạo áp lực với Mẫn Hàng, chắc là sẽ nể tình anh để em xin lỗi người có liên quan rồi bỏ qua thôi, vì đề án của em, bên trên đã hủy một chút phúc lợi đối với công ty, cũng là anh để em tạm thời đình chỉ công tác mà vẫn được nhận lương, em hãy nhớ kỹ, bây giờ em nghỉ ngơi một thời gian, nhắc nhở những người khác so với lúc em ở công ty thì giờ thiếu đi em mỗi tháng họ sẽ mất đi bao nhiêu tiền, chuyện này càng có lợi hơn cho em.” 

Hàn Tùng Song nghe vậy thì cảm kích ôm lấy eo Thạch Quốc Cường từ phía sau lưng: “Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em…” Thạch Quốc Cường3vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé nhẵn mịn của cô ta: “Nghe lời đi, đây là kết quả tốt nhất dành cho em rồi, qua thời gian này anh sẽ sắp xếp cho em quay về.” “Em thực sự có thể trở về công ty sao?” Hàn Tùng Song nghiêng đầu làm bộ đáng thương nhìn ông ta 

Thạch Quốc Cường cưng chiều nhéo mặt cô ta: “Đương nhiên, hai ngày này đừng gây chuyện, đợi anh bàn bạc với lãnh đạo cấp cao Mẫn Hàng rồi dẫn em ăn cơm với bọn họ, em phải khiêm tốn xin lỗi cố Hạ đấy đã biết chưa.” Hàn Tùng Song nghe vậy thì cúi đầu xuống, tuy không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Vâng, em nghe anh.” Cũng chỉ là xin lỗi thôi! Có gì đặc biệt hơn người đâu, đợi đến khi Hồng Đại và Mẫn Hàng thực sự hợp thành một rồi, với địa vị của cô ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội trừng trị cổ 

Có con với người khác rồi còn quyến rũ anh Cao, đúng là không biết xấu hổ. 

“Ngoan…” 

Hạ Diệu Diệu ngồi ở phòng làm việc, hai tay khoanh trước ngực chống cằm nhìn một số điện thoại trên màn hình, gọi điện rồi thì phải nói thế nào mới có cơ hội ăn cơm với anh đây? 

Cảm ơn anh về chuyện của Tiểu Ngư, hy vọng anh có thể để chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình 

Lỡ như anh nói không cần thì sao đây, dù sao thì cũng có rất ít khả năng đối phương sẽ vì chuyện này mà nể mặt bọn họ? 

Hay là cô trực tiếp mang quà đến? Lúc lãnh đạo tới Hòa Mộc ký văn bản cuối cùng, cô sẽ yêu cầu gặp chủ tịch của bọn họ một lúc, nói là vì cảm ơn chuyện của Tiểu Ngư 

Như vậy thì lãnh đạo sẽ biết cô quen Hà Mộc An 

Cô nghĩ tới những chuyện trèo cao trong tạp chí không hề dễ như trở bàn tay 

Lỡ như anh không ở công ty thì sao, vậy thì rất mất mặt, còn có thể biến lợn lành chữa thành lợn què 

Hỏi anh bao giờ có thời gian, để Tiểu Mao thay cô mang quà đến, dựa vào sự lắm mồm của Tiểu Mao để lan truyền chuyện cô quen Hà Mộc An Đôi mắt Hạ Diệu Diệu sáng lên, cách này hay đấy, không lộ liễu một chút nào, cô gọi điện thoại trước, quà kiểu gì cũng được để lại 

Cô cũng không quá mất mặt 

Nhưng tặng cái gì đây? Hạ Diệu Diệu suy tư dùng điện thoại gõ gõ vào cằm của mình, đột nhiên đầu cô cứng đờ, cô bỗng nghĩ tới mấy thứ gì đó mình từng không quan tâm nên đã thuận tay vứt đi, giờ cho con dùng cũng chưa có vẻ bị quá hạn oxi hóa. 

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên đập bàn một cái, trong mắt cô toát ra ánh sáng lóa mắt, có được như cô nghĩ không, có được không! Cô có ba cái hộp lớn, nếu tất cả đều là đồ thật thì nhà, học phí, tiền dưỡng già của bố mẹ, lượng lưu của cô, tiền kết hôn của Hạ Vũ, của hồi môn của em gái.. 

Nhưng có thể bán được nhiều tiền như thế sao? Hạ Diệu Diệu chưa từng nghĩ tới việc trả lại, đã quá lâu rồi, cố ý làm như vậy thì chỉ lộ rõ cổ có dụng ý khác, nếu như bán đi thì được nhiều tiền lắm đó nha! 

Từ từ đã, là hàng thật sao? Về tìm người giám định xem, lỡ như là hàng nhái cao cấp thì làm sao bây giờ, nhưng nếu là hàng thật thì thế nào cũng bán được một triệu, bao nhiêu đó cũng trả một khoản thanh toán rồi. 

Nhưng việc cấp bách bây giờ là tặng cho Hà Mộc An cái gì bây giờ, đồ trang sức, thứ xa xỉ chắc chắn không được, cô không thể mua được thứ anh vừa mắt, tao nhã hay thấp kém là cảm nhận cá nhân, tặng anh một bó hành hữu cơ, hành hiện giờ rất đắt, có quá keo kiệt không nhỉ, lại còn là hành hữu cơ, hay là thêm hai củ tỏi, mảnh đất ngàn vàng khó mua. 

Thôi đi, hay là tặng chai rượu vang? Trương Ngọc hơn một nghìn có được không? Hơn mười nghìn? Người có tiền chẳng thiếu chút rượu này của cô 

Tặng một bộ tranh chân dung từ bé đến lớn? Cái này được đấy, nhưng có phải tranh công quá lộ liễu rồi không, giống như để anh dựa vào tuổi tác tính tiền cho cô. 

Tặng cái gì đây? Hà Mộc An thích cái gì nhỉ? Hạ Diệu Diệu nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ thích ở nhà ra thì anh ta không có sở thích gì. 

Vậy thì tặng thực phẩm hữu cơ là được rồi, ngàn vàng khó mua, bây giờ bánh bao đa số là hấp bằng đồ điện máy móc, trong chung cư của bọn họ có bệ bếp chưa bị dỡ bỏ, mùi vị màu sắc của bánh bao làm thủ công với phi thủ công không hề giống nhau 

Cô về dùng bếp lò, cùng Tiểu Ngư hấp một nồi bánh bao thuần thủ công cho anh, tốt nhất là tự tay nhào bột, chắc chắn có thể khiến anh nhớ tới hồi còn bé. 

Hạ Diệu Diệu gật đầu, thêm chút hành gừng tỏi gì đấy nữa, rẻ nhưng mà quý giá, đúng là hoàn mỹ 

Hạ Diệu Diệu nghĩ xong chuyện thứ nhất rồi tiếp tục thở dài, quá khứ không quan trọng? Quá khứ rất quan trọng là đằng khác, Hà Mộc An níu lấy chút quá khứ này không buông khiến cô rất khó xử, cô quả thực muốn thiêu hủy tất cả tờ báo, tạp chí đã bán đi, để Hà Mộc An nhìn thấy, dù có tin là cô không hề hành hạ, nhưng để con ăn mặc như vậy thì chắc chắn nghĩ cô không tận tâm, ít nhiều cũng có thành kiến với cô 

Như vậy thì cũng tốt, lỡ như có một ngày tranh quyền nuôi dưỡng vậy thì quá khứ đen tối của cô sẽ giúp anh có thêm điểm 

Hạ Diệu Diệu nghĩ tới chỗ này, cô không bóp chết Hàn Tùng Song là tốt bụng lắm rồi 

Haizz, chịu khó hạ mình một chút, hy vọng anh ta không so đo. 

Nghĩ thông suốt tất cả các điểm quan trọng, Hạ Diệu Diệu cầm lấy điện thoại trên bàn gọi tới quầy lễ tân của tập đoàn Hòa Mộc theo tư liệu trên màn hình 

“Alo, chào cô, xin hỏi có phải tập đoàn Hòa Mộc không? Tôi tìm ngài Hà.. 

Không phải, không phải…” Nhưng cô không thể không nuối tiếc mà thừa nhận: “Tôi không có hẹn trước.. 

tôi thật sự có chuyện, phiền cô giúp tôi hỏi một chút được không…” 

Hạ Diệu Diệu chán nản cúi đầu xuống: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.. 

không cần không cần, tạm biệt…” Bị từ chối bằng cách quá dịu dàng, cô cảm thấy đầy xấu hổ. 

Đi tới thẳng nơi có phải tốt hơn không. 

Bên kia, sau khi cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân cúp máy, cô nghiêm túc nhấc điện thoại khác lên và gọi cho thư ký ở tầng trên cùng: “Đúng, một cô gái họ Hạ, số máy là XXXXXXX.” Không phải cấp trên có yêu cầu, mà mỗi khi có điện thoại tìm ngài Hà đều sẽ báo lên, cho dù đó chỉ là một cuộc điện thoại quấy rầy 

Thư ký tầng trên cùng nhanh chóng dựa theo số máy và họ của người gọi để đổi chiều danh tính của người này, dù sao thì cũng có một số cuộc gọi thật sự có chuyện chỉ là tạm thời không có số điện thoại của ngài Hà, nếu như kiểm tra đối chiếu chủ nhân của số điện thoại và họ tên có liên quan tới Tập đoàn Hoa Mộc thì tính danh của người gọi sẽ được báo cáo viên của bộ phận Thư ký báo cho ngài Hà. 

Đương nhiên cũng có một trường hợp được báo lên đó là người không có bất kỳ quan hệ với Tập đoàn Hòa Mộc, không ai đảm bảo được rằng loại người này thật sự có quen ngài Hà hay không, báo một câu cũng chẳng có chuyện gì 

Hạ Diệu Diệu thuộc loại thứ hai, cho nên tên họ cố may mắn được xuất hiện trong miệng của thư ký trưởng chuyên báo cáo công việc lịch trình mỗi giờ một lần 

Lúc Hà Mộc An nghe thấy họ Hạ thì ngẩng đầu 

Thư ký trưởng của tổ thư ký phụ trách báo cáo lịch trình lập tức phản ứng khéo léo: “Ngài Hà, có cần gọi lại không? Hay là đợi trả lời cuộc gọi tiếp của cô Hạ?” Hà Mộc An cúi đầu xuống, mặt không có biểu cảm gì khác thường, lông mày không nhíu đến một lần, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần, nếu như cô ấy gọi lại thì bảo tôi không có thời gian.” 

“Vâng, thưa ngài.” Vậy mà lại có hồi âm!? Là người nào!? Tiểng báo cáo lịch trình lại vang lên lần nữa, bút trong tay Hà Mộc An chưa ngừng lại 

Cho đến khi tổ thư ký rời đi, Hà Mộc An dừng bút một lát, sau đó lại tập trung vào công việc: Không có tình cảm, cũng không phải là ngày tận thế. 

Bên kia, Hạ Diệu Diệu đang suy nghĩ khả năng của việc hẹn trước, không gặp được người thì có tặng được quả không? Cho dù tặng xong bị vứt đi cũng được, nhưng có thể tăng không? 

Hạ Tiểu Ngư vừa đổi ca, lúc này cô đang mặc một bộ sườn xám và ngồi đấm chân ở khu vực nghỉ ngơi, đứng trọn năm tiếng đồng hồ, chân cô cong hết cả rồi, cô đường đường là sinh viên tài năng của khoa Tiếp viên hàng không mà phải ở chỗ này trông cửa, không thể vào khoa Quan hệ công chúng sao! Hừ, việc thảo luận này không quan trọng khuôn mặt hay vóc dáng thì bọn họ để cho những người khác làm, còn cô tại sao phải khổ thế này 

Hạ Tiểu Ngư đấm chân, đôi môi hồng nhỏ nhắn dễ thương bĩu môi than thở, trên khuôn mặt xinh đẹp là sự oán giận như làm nũng. 

“Tiểu Ngư, có điện thoại này.” 

Hạ Tiểu Ngư hơi ngạc nhiên: “Ai vậy?” 

“Không biết, quầy lễ tân bảo tớ báo với cậu một tiếng, mau lên đi, người ta đang đợi cậu đấy.” “Ừ.” Hạ Tiểu Ngư vội vàng mang giày vào, trong lòng lại tự hỏi, tên thần kinh nào không gọi điện thoại cho cô mà lại đi gọi cho quầy lễ tân, đầu óc chập mạch à 

Bạn thân cô vẻ mặt kỳ lạ chặn ở ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười không có ý tốt: “Tiểu Ngư, thành thật khai báo đi, có phải có đại gia nào đang thích cậu hay không? Nếu không tại sao lại gọi cho quầy lễ tân?” “Được thể thì tốt rồi.” Hạ Tiểu Ngư đã đi ra ngoài: “Này…” 

Ba giờ sau. 

Mái tóc dài của Hạ Tiểu Ngư rủ xuống vai, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh trông khá thùy mị, mặt tràn đầy kinh ngạc đi trên đường lớn nhiều người qua lại, người bên cạnh vô tình đụng phải cô cô cũng không có cảm giác, cố mù quáng bước từng bước, việc này so với lúc vừa mới biết có người muốn giết cô còn chấn động hơn. 

Chuyện này cô nghe xong cũng hiểu rồi, giờ còn đang lặp đi lặp lại bên tai 

“Cô gái nhỏ, thật không ngờ cô muốn tìm tòi, ha ha, ngưỡng mộ đại danh của cô đã lâu, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, cô vẫn chưa biết tôi là ai đúng không, bạn bè thường gọi tôi một tiếng Lục gia, nếu cố không để bụng thì cứ gọi một tiếng Lục gia cũng được.” 

“Tôi biết chúng ta không quen nhau, năm đó khi ngài Hà bảo tôi cứu một cô gái, tôi còn đang nghĩ cô gái nào có thể để anh ta nhớ thương, hôm nay vừa gặp, Hạ tiểu thư quả nhiên là xinh đẹp.” Chỉ là lời nịnh nọt thôi, Tiểu Ngư xinh đẹp là thật nhưng không thể so với những người con gái xinh đẹp ông ta từng gặp. 

“Cô hỏi tôi nhận sự phó thác của ai mà cứu cô? Cô không biết?.. 

Cô chưa từng nghe tới cái tên ngài Hà của Tập đoàn Hòa Mộc sao?” 

Từng nghe rồi, cô làm sao có thể chưa nghe chứ 

Nhưng có quan hệ gì với cô, cô là một công dân lương thiện trung thực giữ phép tắc, miễn cưỡng thì cũng bị giáo viên gọi vào phòng làm việc nói rõ chuyện học sinh giỏi không thể yêu sớm, tại sao để một kẻ mang tội giết người lại gọi điện thoại đến công ty cầu xin cô giúp đỡ hắn ta! 

Cô sắp điên rồi! Cô vừa khóc vừa nói cô không biết gì cả xin hắn ta tha cho cô! Có quên mất tên khốn nạn đó còn ở trong ngục, nhờ chính sách chủ nghĩa nhân đạo nên mới được gọi điện thoại ra ngoài, căn bản không thể tổn thương được cô! Nhưng người này bảo cô có thể giúp hắn ta cầu xin, nếu như không làm vậy hắn ta sẽ chết ở trong ngục. 

Hạ Tiểu Ngư hy vọng hắn ta chết, chết một trăm lần một vạn lần, ngũ mã phanh thây, xử ngay tại chỗ, thiên đao vạn quả, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lúc sợ hãi, đặt ở trong ảo tưởng để thỏa mãn một chút, nếu thật sự để cổ nhìn một người chết như vậy thì cô sẽ bị dọa chết đầu tiên. 

Vả lại.. 

vả lại.. 

đó là một kẻ mang tội giết người, cô cũng không dám xin tha cho hắn ta, hắn ta có thể tìm được số điện thoại của cô, hắn ta biết cô đang làm việc ở đâu, biết nhà cô ở đâu, lỡ như mười lăm hai mươi năm sau hắn ta được ra tù, nghĩ đến việc vì mình không xin tha cho hắn ta, biết đâu hắn ta tới giết cô thì sao.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full