Những người đồng nghiệp chưa đi xa nghi hoặc nhìn theo, ai vậy? Ai có thể làm cho Đàm Ngữ tích cực như vậy? Đẹp trai quá, tuy không phải dạng thư sinh hiện tại rất thịnh hành, nhưng chính xác lại là loại đẹp trai bá đạo mà phụ nữ rất thích.
Tim Đàm Ngữ đập nhanh, thường ngày gặp anh cùng với một nhóm người, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh một mình, Đàm Ngữ phát hiện mình lại không dời mắt khỏi anh hơn cả đám người hàng ngày nịnh hót xung quanh anh, đây có thể gọi là sức hút của anh, cho dù đã nói với bản thân rất nhiều lần là không được, không thể nào,2đó là hiểu lầm, nhưng cô ta vẫn không ngăn được bản thân thích đối phương.
Hoặc là loại cảm giác tim đập này không liên quan đến tình cảm, bất luận là ai gặp được người đàn ông này cũng không thể nào không quan tâm được.
Đàm Ngữ nỗ lực bình ổn nhịp tim của mình, đứng trước mặt anh khẩn trương nói: “Ngài Hà…”
Hà Mộc An cất bước đi, anh còn có việc càng quan trọng hơn phải làm, đúng, anh còn có việc có thể làm, anh đóng cửa xe, chìa khoá tra mãi không vào khớp nhưng vẫn bị anh cố gắng nhét vào, đến khi cả người cảm thấy thật lẻ loi và mệt mỏi, anh mới khởi động được xe7và rời đi.
Đàm Ngữ ngây ngốc đứng ở đó nhìn anh rời khỏi, sau đó trong mắt bỗng dâng lên một tầng nước
Dù sao cô ta cũng còn nhỏ tuổi, chưa từng bị người khác không để ý đến như vậy, có chút mất mặt
Hoặc là gần đây đám người đó khen ngợi cô ta quá nhiều, dường như cô ta thật sự có năng lực ảnh hưởng đến người khác, có một chút tự cho mình là đúng
Sự xuất hiện của anh giống như kính chiếu yêu, một lần nữa đánh cô ta trở về nguyên hình, làm cho cô ta cảm thấy bản thân thật sự rất tệ, giống như một người mất đi mộng tưởng, giống như đang trốn trong bóng tối9bỗng nhiên | bị kéo lối ra ngoài, nhục nhã như vậy.
“Đàm Ngữ, Đàm Ngữ…”
Đàm Ngữ lập tức thu lại những giọt nước mắt, quay đầu lại, mỉm cười.
“Ai vậy..
thật đẹp trai! Bạn trai à?”
Đàm Ngữ cười, lắc đầu: “Không phải, nhậm nhầm người, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Không thích cô ta thì là không thích, nếu không phải anh hết lần này đến lần khác làm cho cô ta tỉnh táo thì nói không chừng cô ta vẫn cứ ngốc nghếch lao vào, cô ta cần phải cố gắng, cố gắng làm cho bản thân nhanh chóng trưởng thành.
Trong lúc dừng đèn đỏ Hà Mộc An không ngừng gọi điện cho Hạ Tiểu Ngư, sau đó tắt máy
Anh quay đầu xe, chạy5con đường khác.
Con gái..
anh vẫn còn một đứa con gái thuộc về cô và anh, duy nhất của anh, tuyệt đối không phải đứa con thuộc về anh ta..
cho dù có ai cướp đi cũng không thể thuộc về người khác, của anh, chỉ có thể là con gái của anh.
Mùa xuân, trường mẫu giáo muôn hoa khoe sắc, ngập tràn tiếng nói cười của trẻ nhỏ, màu xanh hi vọng, những bức tranh nhiều màu sắc, phác hoạ nên thế giới của trẻ thơ.
Giáo viên trẻ đang đứng trên sân thể dục, dắt theo một đám trẻ làm cô đau đầu, trong sân đã đặt đầy đồ chơi làm bằng cao su, giáo viên muốn dùng cách này để làm giảm bớt tinh thần3hiếu động của những đứa trẻ, để bản thân có thể nghỉ ngơi một lát, cách này xem ra vô cùng hữu dụng.
Vài ba đứa trẻ tươi cười kéo lấy tay nhau, xoay quanh một cái vòng lại nhảy qua một chướng ngại vật hình tròn, đuổi bắt, chạy nhảy rất vui vẻ.
Giáo viên trẻ vươn vai, có cảm giác như vừa được sống lại.
Hà Mộc An đứng bên ngoài cửa, nhìn xuyên qua cửa thép tự động, ánh mắt không rời nhìn vào những em bé hiếu động trong kia, nụ cười của những đứa trẻ này, giống như kẹo bông, thân hình nhỏ bé, có thể ôm lên, đặt trên đầu gối cho chúng làm nũng, nhưng ở đó lại không có con gái của anh
Chỉ là một đám trẻ cùng tuổi với con gái anh.
Nếu như Thượng Thượng có ở trong đó, Thượng Thượng sẽ có dáng vẻ như thế nào? Có phải cũng cười như vậy? Có phải cũng cười đùa không ngừng với bạn bè của nó, giống với dáng vẻ của sâu bướm chờ ủ kén thành bươm bướm.
Hà Mộc An mỉm cười, con bé có phải cũng hoạt bát, cười, vô lo vô nghĩ? Con bé có nghĩ đến anh hay không? Có từng hỏi Diệu Diệu ba của nó trông như thế nào hay không? Có vô cùng mong ngóng sự xuất hiện của anh hay không? Có ai từng nói với con bé về ba của nó không?
Hà Mộc An mỗi lần nghĩ đến là chùn bước một chút, anh chưa từng xuất hiện, Thượng Thượng có thất vọng hay không, có phải cảm thấy anh không phải là người cha tốt, con bé thậm chí không nhận ra anh! “Tìm ai?” Chú bảo vệ vắt roi bảo vệ sau lưng cất tiếng hỏi, người đàn ông này có dáng vẻ đàng hoàng, nhưng anh ta cứ nhìn chằm chằm vào đám nhỏ làm cho ông không thể không cảnh giác.
Ông cũng là hết cách, hiện tại những người cha mẹ ngang nhiên giành con quá nhiều, bọn họ lại không biết là toà án phản đứa trẻ sống với ai, chỉ có thể cẩn thận, tránh để phát sinh ra chuyện, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm
Hà Mộc An bỗng chốc nhìn bác bảo vệ, mắt lạnh như tuyết, người vững như bàn thạch
Ông nghiêm túc: “Hỏi anh đó!”
Lính đặc chủng nghỉ hưu? Không ngờ ở nơi đây lại gặp được một người, ở trong trường mầm non chó ngáp phải ruồi này, cũng có thể nói là cấp bậc không thấp, Hà Mộc An nhìn bố trí trong sân lướt mắt một cái là nhìn hết, sắc mặt của anh bình ổn trở lại, bảo vệ của người ta như thế nào là việc của người ta, cũng không phải là vệ sĩ cho một mình con gái của anh: “Tôi tìm cô Trương lớp Trung ba.” Bác bảo vệ thở hắt ra, tìm giáo viên thì dễ thôi: “Chờ chút, tôi đi gọi cho anh.” Hà Mộc An lại nhìn đám trẻ đang chơi ở gần đó, giọng nói thành khẩn: “Cảm ơn.” Bác bảo vệ ngày ngày nghe những lời cảm ơn lễ phép của những đoá hoa tổ quốc, hoàn toàn không quan tâm đến lời khách sáo của người lớn.
Cô Trường lớp Trung ba nhanh chóng đi ra, cô ấy đã 27 tuổi, mặt tròn, đầu nấm, không đeo trang sức, tóc rất đen, có thể là mùa nghỉ đông đã đi làm tóc, lúc nhập học lại nhuộm lại lần nữa, dáng vẻ của cô ấy bây giờ rất phù hợp với thẩm mỹ của lũ nhóc, cười lên trông rất dễ gần.
Cô nhìn Hà Mộc An không biết đang suy nghĩ điều gì, không thể không mở miệng nói trước: “Thưa ngài, tôi hình như không quen anh.” Cũng không thể nào là phụ huynh của học sinh trong lớp cô, cô không dám nhận là mỗi một phụ huynh của học sinh cô đều quen hết nhưng tuyệt đối sẽ có ấn tượng, trong số họ không có như anh..
phải nói làm sao đây..
vừa nhìn đã cho người ta cảm giác không quên được.
“Cô là chủ nhiệm lớp của Hạ Linh.”
“Hạ Linh? Ồ!” Học sinh đi cửa sau thường làm cho người ta có ký ức mới mẻ, mới đến không bao lâu, dường như cha của em có mối quan hệ gì đó với hiệu trưởng, trường bọn họ đã nhập học một khoảng thời gian rồi nên có tổ chức thi nhập học, nhưng cô đã từng gặp qua cha của em, không phải là người trước mặt: “Anh là…” Hà Mộc An nhìn tường trường mẫu giáo, những hình ảnh mềm mại đáng yêu, ngoài việc làm ăn ra, những cái khác anh đều không biết; “Tôi có thể gặp bé được hay không?” Cô Trương mỉm cười, cự tuyệt không chút do dự: “Chỉ sợ không tiện…”
Hà Mộc An định mở miệng, nói mình là cha của bé, nhưng không hiểu tại sao anh lại nói không được: “Chờ một chút.” Hà Mộc An gọi điện thoại.
Sau đó anh có thể vào.
Và sau đó bạn nhỏ Thượng Thượng xuất hiện trong phòng khách
Thượng Thượng hôm nay tết bím, từng vòng từng vòng tóc, rực rỡ sắc màu giống như được cắt ra từ cầu vồng, trên bím tóc cột một chú thỏ màu hồng phấn mà hôm qua cô bé đã chọn rất lâu, chùm tóc to đã che đi bím tóc nhỏ của cô bé.
Cô bé mặc bộ đồ màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo khoác caro xanh, một chiếc quần jean có gắn lông nhung, chân mang giày da màu đen, rìa ngoài gắn lông vũ.
Ánh mắt cô bé rất sáng, cái miệng vô cùng xinh xắn, khuôn mặt nhỏ trắng mềm hơn cả trứng gà hấp, vẻ mặt đáng yêu cộng với dáng vẻ vô cùng ngỡ ngàng, cô bé có một cảm giác kỳ lạ nói không nên lời: “Ai tìm con, ai tìm con?”
Hà Mộc An lập tức đứng lên, cứ như vậy mà nhìn cô bé, mọi suy nghĩ cũng bay mất từ khi cô bé tiến vào, giọng nói nhỏ bé mềm mại của cô bé cất lên, thật là mềm mại, con gái của anh..
Ánh mắt Hà Mộc An như bị cái gì đó lấp đầy, vô cùng quý trọng
“Chú nói dối! Cháu không quen biết chú.” Thượng Thượng nhanh chóng trốn phía sau cô Trương
Chú dì xa lạ gì đó đều là yêu quái, sẽ bắt cóc con nít ăn thịt, không được nói chuyện với bọn họ, càng không được đi với bọn họ
Hứ, người kia không phải là chú của cô bé, cô bé chỉ có cậu thôi làm gì có chú.
Cô Trương lập tức nhìn anh cảnh giác.
Toàn bộ tâm trí Hà Mộc An đều đặt trên người cô bé
Thượng Thượng, con gái của anh..
Hà Mộc An cúi thấp người, ánh mắt có chút run rẩy, ngây ngốc không nói được một lời nào.
Thượng Thượng bé nhỏ trốn ở phía sau cô Trương, không tiến lên: “Con thật sự không quên biết chú ấy.” Hu Hu, cô giáo đừng đi
Nếu không phải vì được miễn ngủ trưa, cô bé cũng sẽ không đối diện với người lạ này.
“Con thật không quen biết chú ấy?” Cô Trương lại hỏi bé thêm một lần nữa.
Cô cũng không quen người trước mặt này, nhưng dường như..
có chút quen mặt..
Hà Mộc An run rẩy vươn tay muốn chạm vào cô bé trước mặt
Hạ Thượng Thượng bé nhỏ nhanh chóng trốn đi, vô cùng vui mừng, cô bé trốn rồi, trốn rồi! Hà Mộc An cưng chiều nhìn Thượng Thượng vui vẻ, vẻ mặt cứng nhắc lộ ra nụ cười dịu dàng mà nhiều năm nay không có, ôn hoà như nước
“Anh là…” Cô Trương cần phải có trách nhiệm với mỗi học sinh
Ánh mắt của Hà Mộc An luôn nhìn về phía cô bé, con gái của anh xem ra vô cùng hoạt bát, rất nghịch ngợm, nhìn dáng vẻ lúc nãy khi con bé tránh đi, cái dáng vẻ đắc ý đó…
Thượng Thượng bị nụ cười của đối phương làm cho lúng túng, khuôn mặt bé nhỏ có chút xấu hổ.
Hà Mộc An hoàn toàn bị dáng vẻ của cô bé thu hút, chỉ cảm thấy dáng vẻ vừa thông minh vừa xấu hổ của cô bé trước mặt vô cùng đáng yêu, cô bé làm sao có thể đáng yêu như vậy, làm sao có thể có hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể giống như yêu tinh mùa xuân, giống như khúc nhạc mang theo vô vàn hi vọng như vậy: “Thượng Thượng…”
“Ơ?” Cô bé vô thức nhìn qua, lại cảm thấy bản thân thật vô dụng, lại bị người lạ dụ lên tiếng nói chuyện, người lạ quả nhiên rất xảo quyệt
Hà Mộc An cảm thấy, nếu không nói thêm điều gì, anh sẽ điên lên mất: “Ba là ba…” Anh khẩn trương nhìn vào tiểu tinh linh trước mặt.
“Ba?” Hạ Thượng Thượng quay đầu lại, vươn đầu ra từ phía sau cô Trương, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ở rất gần.
Cô Trương nhìn người đàn ông này: Ba cũng cần phải tự giới thiệu? Hạ Thượng Thượng vô cùng hưng phấn chỉ vào Hà Mộc An vui vẻ reo lên: “Chú là ba ruột, ba ruột!” Tay Hà Mộc An vươn tay lưng chừng rồi không dám tiếp tục vươn xa hơn, “ruột” chữ này châm biếm đến nỗi làm anh không dám nhìn cô bé
Cô Trương cảm thấy cổ mình cứng đờ, đứa trẻ này, là muốn nhấn mạnh chữ đó sao, chẳng lẽ ba cũng có rất nhiều loại? Hạ Thượng Thượng không quản được nhiều như vậy, cô bé cuối cùng cũng gặp được ba ruột rồi, người ba ruột xấu xa đó, người ba ruột mà mình phải báo thù thay mẹ, là người ba ruột đã lừa dối cô bé bằng nhiều cách.
Nhưng bất luận bà ngoại đã nhiều lần nhấn mạnh ba cô bé là người xấu, dạy cô bé vô số chiêu thức để đối phó với ba ruột, nhưng trước giờ cô bé chưa từng gặp người ba ruột này, bây giờ đột nhiên có người đến nói với cô bé mình chính là cái người xấu kia, trước khi nghĩ ra vô số chiêu thức, cái đầu tiên dễ hiểu nhất chính là: Trứng thối cũng là cái trứng mong ngóng đã lâu, ồ, vốn dĩ quả trứng đó trông như thế này.
Hạ Thượng Thượng cười vô cùng vui vẻ, cô bé nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không để bị lừa
Tiểu Thượng Thượng lập tức vô cùng dè dặt, toàn bộ tâm trí đều dùng để chuẩn bị ba mươi sáu chiêu võ nghệ để đối phó người ba ruột này
Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, không thể im lặng hành sự, cô bé trực tiếp ra đòn: “Chú là đang gạt cháu?” Ha Ha! Mình biết ngay mà, nhưng mình sẽ không để bị lừa, mình biết mục đích của chú này, chú này nhất định không lừa được mình.
Hà Mộc An nhất thời ngỡ ngàng, không hiểu đứa con gái đáng yêu này đang nói gì.
Hạ Thượng Thượng đắc ý nhìn anh, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao: “Bà ngoại cháu nói, chú là người xấu, cháu không thể đứng cùng chiến tuyến với chú, cháu là của mẹ cháu, chú đừng hòng suy tính gì hết.” Hừm! Hà Mộc An ngây ngốc nhìn cô bé, nhưng ngay sau đó, anh lập tức bật cười, mặt mũi thể diện gì cũng không cần, không phải là muốn cho con gái đắc ý sao, cô bé muốn nói thế nào cũng được, vẫn còn là đứa trẻ, lại còn là con của anh, anh suy nghĩ thấy rất đơn giản, anh cần mặt dày để không đi đôi co với những lời nói của trẻ con.