*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó anh cũng không nghĩ đến những trường hợp ngoại lệ
Bây giờ xem ra nó quá tai hại, lần đầu gặp, con gái đã không thích.
Mọi tâm trạng vui vẻ trên đường đến đây đều biến mất, Hạ Thượng Thượng suyt khóc thét lên
Trong nhà của ma vương đều có một cánh cửa lớn khủng bố thế này
Khi nó mở ra sẽ là bóng tối vô tận rất đáng sợ
Con sói ăn thịt bà ngoại cũng có cánh cửa đá thế này
Nó lối trẻ con vào trong nhai ngấu nghiến
Mấy tên khốn khiếp cũng từ cánh cửa đá thế này mà chui ra, sau đó bọn chúng bắt cóc hết trẻ con mang đi.
Nếu trên cửa đá xuất hiện một cái miệng lớn có cái lưỡi máu thò ra, một trăm phần trăm Hạ Thượng Thượng sẽ ngất đi.
Hạ Thượng Thượng kìm nén nỗi sợ hãi, trong lòng3cầu nguyện, cầu nguyện, nhưng dù có không thích thì cánh cửa to lớn đó vẫn mở ra
Hạ Thượng Thượng nhào vào lòng ba ruột.
? Không bị ăn thịt à? Một hàng tổng quản nam nữ già trẻ lớn nhỏ, gương mặt phúc hậu, thân thiện, đầy mong đợi, đứng mỉm cười quanh chiếc xe từ từ tiến vào
Phía trước là một con đường rất lớn, rất lớn, hàng cây cũng rất to, rất to, vườn hoa rất rộng, rất rộng, không nhìn thấy cái gì phía trước nữa..
Hà Mộc An vừa mừng vừa lo vì đây là lần đầu anh dắt con gái yêu thương” về, ánh mắt dịu dàng của anh dừng lại trên người cô bé, gương mặt dần dần nở nụ cười
Không nhìn thấy!? Xe tiến thẳng một mạch vào, không dừng lại ở chặng nào cả
Sau mười phút, xe dừng lại trước một cái0đình đài lầu cát cổ kính, rộng lớn
Cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, bầu không khí thiên nhiên trong lành, âm nhạc cổ kim hòa điệu vang lên, tựa hồ bức tranh cổ xưa hiện ra trước mặt Thượng Thượng vẫn chưa biết gì về tính thẩm mỹ, thật phung phí của trời
Thác nước ở nơi xa xa, tiếng nước chảy róc rách, hoa sen trong hồ nước dày đặc đến nỗi không tìm không màu xanh của lá
Tiểu Thượng Thượng ôm lấy cổ ôm ba ruột, thân thể mềm oặt, không ngẩng đầu
Ở những nơi rộng lớn, trẻ con thường dựa vào người lớn mới có cảm giác an toàn.
“Có phải cô chủ nhỏ về rồi không? Hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Đây chắc là cô chủ nhỏ đúng không? Nhìn thật đáng yêu, bà Mục có làm cho con bánh pudding, con có muốn ăn một chút không?”
“Khuôn5miệng giống ngài Hà quá, càng nhìn càng khiến người ta thấy thích.” “Xấu hổ sao?”
“Xin chào, ông là ông Nghiêm
Thật sự đáng yêu quá.”
Nói tốt con người ta thêm vài câu, người ta cũng không chỉ nghe nhầm đâu.
Hạ Thượng Thượng ôm siết cổ ba mình, sợ hãi ghé vào vai ba không ngẩng đầu
Người nhiều quá, cô bé xấu hổ.
“Trẻ con đều ít nói như vậy, bà đã chuẩn bị cho con một đôi giày mèo con rất xinh, lát nữa bà mang cho con được không?” “Rèm cửa phòng cô chủ nhỏ thêu đầy các loại thú cưng đáng yêu, nếu cô chủ nhỏ thấy đẹp, bà Cao sẽ theo cho con một tấm ga giường nữa.” Kỹ thuật thêu của dì Cao quá lợi hại, nhân vật nào cũng có hồn, giá trị không thể diễn tả hết bằng lời.
“Cô chủ nhỏ, nhìn đây, nhìn4đây.” Mễ đại tổng quản ở phía sau lè lưỡi, tinh nghịch trêu đùa cô bé
Hạ Thượng Thượng lập tức nhắm mắt lại, nấp vào cổ của ba mình.
Hà Mộc An chưa từng cảm nhận được cảm giác con gái tuyệt đối tin tưởng mình
Lần trước anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Trạm Vân hưởng thụ sự phụ thuộc hoàn toàn này, lúc này đổi lại là anh, anh mới biết thời khắc này có ý nghĩa trọng đại như thế nào, có một người để mình hết sức bảo vệ, có một người có thể thừa hưởng tất cả thành tựu mình làm ra, tất cả đều là vì thời khắc này, thời khắc có thể bảo vệ cô bé, có thể đối xử tốt với cô bé.
Hà Mộc An vỗ lưng con gái, xúc động nói: “Đây là nhà của chúng ta…” Nhà của con…
Hạ9Thượng Thượng không hiểu tại sao trong nhà lại có nhiều người lạ mặt đến vậy, cô bé lo sợ nói: “Con nhớ mẹ…” Lúc này, cho dù Hà Mộc An có tự tin vào năng lực tình phụ tử của mình bao nhiêu thì khi nghe con gái nói nhớ mẹ như vậy, tim Hà Mộc An bỗng thắt lại, anh muốn đem mẹ về ngay cho con bé, đem hết tất cả những gì con bé yêu cầu về đây
Nhưng cho dù một nguyện vọng nhỏ nhoi thế này, anh cũng không làm nổi, trong lòng anh giằng xé vô cùng, anh chỉ có thể dụ dỗ: “Chúng ta đi chơi với chú cún nhỏ thôi..
Con quên chú cún nhỏ đang đợi con sao?…” Không nỡ để con bé đi, Hà Mộc An nhanh chân dắt con tiến về phía trước
Hà Mộc An để con gái ở trong phòng sách, ngăn cách tất cả mọi người nhìn trộm
Một cảnh tượng quen thuộc bày ra trước mắt
Căn phòng này cô bé đã thấy hai lần rồi, đó là lúc ba ruột chơi xe đua cùng cô bé với cái tòa thành nho nhỏ ở góc video
Lần thứ hai là trong tòa thành đó bỗng nhiên xuất hiện một cục bông trắng xinh đẹp
Hạ Thượng Thượng lập tức mở to mắt, vui mừng nhào ra, chạy đi tìm mẹ.
Hà Mộc An khẽ thở dài
Đây là một biệt thự thú cưng ba lầu
Cái biệt thự này chiếm toàn bộ góc Tây Nam của phòng sách
Nó cao lớn, xinh đẹp, bậc thềm, suối phun làm cho Thượng Thượng năm tuổi cảm thấy căn nhà có chút rộng lớn
Cục bông trắng sữa thò đầu từ trong ổ ấm áp của mình
Bốn bàn chân với bộ móng vuốt be be không đủ sức lực, run run rẩy rẩy đi tới, vì tuổi còn quá nhỏ nên bị ngã mấy lần, động tác đáng yêu đó trong phút chốc làm tan biến hết tâm trạng tìm mẹ của cô gái nhỏ
Hạ Thượng Thượng ngồi xổm kế bên cái “biệt thự” xa hoa, ngẩn ngơ hòa mình vào sự tồn tại của sinh vật còn nhỏ hơn cả mình
Hà Mộc An cũng ngồi xổm xuống theo: “Con có thể thử sờ nó.” Chú cún nhỏ thận trọng “bước” đến rồi dừng bên cạnh chủ nhân hai ngày nay của mình
Nó vươn cái đầu lưỡi mềm mại của mình liếm lòng bàn tay của cô gái nhỏ
Hạ Thượng Thượng bỗng cười vui vẻ, không thể tin được, cô bé nhìn ba, rồi mắt lại sáng long lanh nhìn chú cún nhỏ, cô bé thấy mình thích nó chết đi được, sao mà nó có thể đáng yêu có thể xinh đẹp thế này, xinh hơn tất cả những người cô từng gặp, cô bé rất muốn bảo vệ nó.
Hà Mộc An lấy sữa trong giỏ thức ăn đưa cho con gái, sau đó đem cái đĩa nhỏ của chú cún đặt trước mặt cô bé.
Hạ Thượng Thượng nghi hoặc nhìn qua
“Có lẽ nó đói rồi.” Hà Mộc An ám chỉ với cô bé.
Hạ Thượng Thượng lấy sữa đổ vào đĩa thức ăn liền thấy chú cún nhỏ quay cái đầu nhung trắng của mình, đưa cái lưỡi hồng hồng ra bắt đầu ăn.
Hạ Thượng Thượng kích động nhảy cẫng lên
Lần đầu tiên chăm sóc một con vật nhỏ, yếu đuối, tràn đầy sức sống, cô bé không kiềm chế được xúc động: “Ba ruột, nó ăn nè, ba thấy không? Nó ăn rồi.” Thượng Thượng nói xong lại thận trọng nhìn chú cún, lần đầu cho người khác thức ăn, chăm sóc người khác thật là hưng phấn.
Hà Mộc An cười nhạt một tiếng, anh vén tóc con gái qua mang tai rồi đưa cho cô bé cái ghế nhỏ ngồi một bên
Đối với anh mà nói, việc chăm sóc cô bé cảm động hơn chuyện cô bé chăm sóc chú cún nhỏ nhiều
Thượng Thượng duỗi đầu ngón tay út sờ sờ chú cún nhỏ đang ăn bên trong, mềm quá, nhỏ quá, đáng yêu quá
Con gái của anh mà, rất đáng yêu.
“Ba ruột ơi, nó có tên chưa?” Ba ruột không nói nó có tên nào cả, chỉ gọi đại thôi.
“Con nói xem, nó tên là gì?” “Chúng ta gọi nó là Quả Bóng Trắng được không?” Cái tên chẳng có chút sáng tạo gì cả nhưng đương sự cũng không tìm ra cái tên nào hoàn mỹ hơn: “Được.” Có là quả bóng đen thì cũng chẳng sao, chỉ cần con vui thôi.
Thượng Thượng chọc ghẹo chú cún nhỏ đang ăn: “Quả Bóng Trắng, em có thích tên này không?..
Nhất định rất thích đúng không?…”
..
Gâu…
“Ha ha, ăn cơm đi, chị không phá em nữa, em ăn đi, chị nhìn em ăn…” Hà Mộc An mỉm cười nhìn con gái một hồi, đứng dậy ngồi ở trước bàn, bật máy tính lên
Mấy ngày nay, để có được sự tín nhiệm của con gái, công việc tồn đọng rất nhiều, như hôm nay, còn rất nhiều việc chờ anh xử lý nhưng anh không thể kiềm chế được nỗi ham muốn được gặp con gái, nên anh đã dẫn con về đây.
Thượng Thượng nghiêng đầu chơi vui vẻ với Quả Bóng Trắng
Một mình cô bé tự nói tự cười vui vẻ, không biết cô bé nghe được câu trả lời thú vị nào đó rồi lại tự cười toe toét với Quả Bóng Trắng.
Không lâu sau đó, dì Mục gõ cửa bước vào phòng, cung kính chào hỏi anh, nhìn thấy cô chủ nhỏ ở góc phòng, bà vẫn giữ nụ cười trên môi, bưng một đĩa pudding, bánh donut, chuối tiêu, ly kem sô cô la tự làm đến cho cô chủ nhỏ
Với nụ cười ấm áp, dì Mục ngồi xuống cạnh bên cô chủ nhỏ, bà là người đầu tiên quang minh chính đại tiếp xúc với cô chủ nhỏ, cũng là người gánh vác nhiệm vụ nặng nề
Hạ Thượng Thượng đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên phát hiện có người lạ thì lập tức thu mình lại, tinh thần tán loạn, chỉ biết nhìn ba ruột của mình
Hà Mộc An đang bận rộn nhưng vẫn cười khích lệ cô bé một cái.
Dì Mục nhanh chóng mỉm cười, vuốt ve cô gái nhỏ bị hoảng sợ: “Chào con, bà họ Mục, con có thể gọi bà là bà Mục, bà là người sẽ nấu những món ăn ngon cho con, con xem, rất ngon đúng không? Có muốn ăn thử một miếng không?” Dì Mục cầm lên một cái bánh donut.
Thượng Thượng cúi đầu
Dì Mục cười thân thiện hơn: “Dễ thương quá! Bà cũng là người nấu ăn cho bà con đó
Con có muốn ăn một cái không? Rất ngon, rất ngon đó nha.”
Thượng Thượng sợ hãi nhìn sang ba ruột
Hà Mộc An gật đầu rồi lại quay mặt về nhìn màn hình máy tính
“Đây.”
Thượng Thượng cầm bánh trong tay, để có được phong cách của một thục nữ, không nói chuyện, giả vờ chăm chỉ trông nom Quả Bóng Trắng, không ăn thức ăn trong tay, không ăn trước mặt người lạ, đối với một đứa trẻ hướng nội mà nói thì cần phải có một dũng khí cực kỳ lớn.
Dì Mục cười: “Ăn đi, chỗ bà còn có nhiều ly kem ngon nữa
Ăn hết bà sẽ cho con.”
Thượng Thượng thận trọng liếc nhìn rồi lại nhìn sang chỗ khác ngay
Lát sau cô bé lại tiếp tục liếc sang nhìn nhưng vừa định nhìn sang chỗ khác thì Quả Bóng Trắng hình như không chịu nghe lời dì Mục
Dì Mục cười gượng gạo, đặt đĩa bánh xuống, đứng dậy cung kính đi ra ngoài
Mọi ánh mắt bên ngoài dồn hết vào bà: Sao rồi? Dễ gần không?
Dì Mục bình thản nhưng vẫn gật đầu
Là con gái của ngài Hà, dù tất cả hành động của Thượng Thượng đương nhiên không đạt chuẩn nhưng cũng không thể nói con gái của ngài ấy phải là phía Bắc thì đá Giao Long, phía Nam thì đạp bọ cạp sa mạc, như vậy thì giống kiểu lấy thân phận con gái của ngài Hà làm những đứa trẻ bình thường đều khiếp sợ mất.
Dì Mục cũng rất thấu tình đạt lý
Đứa trẻ chỉ vừa mới đến, muốn cô bé thành một công chúa thì cần phải có quá trình, không thể qua loa rồi thôi, nhìn hình ảnh cô bé sống chung với mẹ thì biết ngay cô bé đã phải sống những ngày tháng không được như ý
Gia thế của mẹ cô bé như vậy, lại kiểu sinh con trước khi kết hôn thì không thể kỳ vọng gì quá nhiều
Nói tóm lại không tạo cho đứa trẻ thói không quan tâm đến hình tượng, không tự cho mình là đúng, như vậy cũng là đáng quý rồi.
Thôi thì dì Mục cũng gật đầu.