Hà Mộc An cúi đầu nhìn con3 trai, tâm trạng thoải mái 2như được gió biển thổi và5o người, rồi dần dần bay b4ổng… rất muốn được ôm cô đ0ể chạm đất, bù lại chút trống rỗng trong lòng.
Nhưng đây chỉ là cảm xúc cá nhân thôi, anh không muốn làm quá.
Hà Mộc An ngẩng đầu, không nhìn ra có điều gì khác biệt: “Đi thôi.”
Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng cô gái nhỏ chạy đi, rồi quay lại nhìn Hà Mộc An, cuối cùng so so vai, hình tượng sắc sảo ghê gớm bị nhìn thấy rồi.
Có điều, đồng chí Hạ cũng không để ý, đồng chí Hạ vốn đã không có hình tượng gì, lợn chết không sợ nước sôi, cô vuốt tóc bước tới.
Hạ Diệu Diệu nhìn chằm chằm Hà Mộc An ngồi như cây ngọc ở đó, dùng ngữ điệu xa lạ không quen thuộc không có gì bất thường để gọi đồ ăn, trầm tĩnh nghiêm túc đầy sức hút. Anh để menu vào khay phục vụ sau đó mới quay lại nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nếu sau này cô già rồi, có người hỏi cô về “Thuật dạy chồng” thì cô sẽ trả lời là, vốn không có cái gọi là “Thuật dạy chồng”, mấy từ đó chỉ để lừa các cô gái mà thôi. Nếu có thì cũng chỉ là sự cao ngạo của một người đàn ông, Hà Mộc An cao ngạo là vì sự kỷ luật của bản thân.
Vậy nên, gả cho người ta không chỉ nhìn người ta yêu bạn bao nhiêu, mà còn phải nhìn xem nhân cách con như thế nào, điều này quyết định trong hôn nhân khả năng hai người có tiếp tục đi được với nhau khi có ngoại lực tác động hay không.
Không cần biết bạn có ưu tú hay không thì anh ta đều sẽ gánh trách nhiệm đến cùng cho quyết định của anh ta. Có thể sau này đến đời con đời cháu sẽ có người cảm thấy bất công thay cho người đàn ông ưu tú đó, tiếc cho anh ta đã cưới một người vợ không xứng đáng.
Nhưng như thế thì đã sao, xứng hay không cũng chẳng quan trọng.
“Cười gì vậy.” Hà Mộc An đặt địu em bé lên ghế.
Hà Bất nghiêng đầu ngủ ngon lành.
“Không có gì, thay anh tiếc cho cô gái kia thôi.” Hạ Diệu Diệu cười híp mắt nhìn Hà Mộc An, chồng cô hấp dẫn như thế chả trách dù bị mắng chửi thì vẫn có đầy người vồ vập.
Hà Mộc An mặc kệ cô, không muốn phí lời vào những vấn đề không đâu.
Hạ Diệu Diệu thấy cũng vô vị nên ngồi thẳng người lại, cầm dao nĩa lên nhìn miếng bít tết nóng hổi: “Ăn xong rồi nếu không bận thì tan làm luôn đi, lâu rồi em chưa đi dạo phố mua sắm, một mình em đi thì chán lắm.”
Hà Mộc An giũ khăn ăn ra, không ngẩng đầu: “Không có thời gian.”
Cô cắn dĩa, coi nó là Hà Mộc An, rồi lại nhả ra tiếp tục dùng bữa, giọng hơi không được tốt: “Làm gì?!”
“Có cuộc họp.”
Hạ Diệu Diệu lườm anh qua khóe mắt, chọc chọc bít tết trong đĩa, không đi thì thôi, không đi càng tốt. “Tiểu Ngư có bạn trai rồi, sắp tới sẽ dẫn về nhà xem sao, anh đặt giúp một bàn đến lúc ấy thì đến cùng luôn, nhớ dành thời gian ra đừng vướng cuộc họp.”
Hà Mộc An không có phản ứng gì đối với chuyện Hạ Tiểu Ngư có bạn trai, nên nói là chuyện này anh đã biết từ sớm nên không có gì ngạc nhiên: “Ừ.”
…
Hình Tiểu Hành cực kỳ căng thẳng, nhăn mày đứng trước gương ở phòng thay đồ, liên tục gọi nhà thiết kế đến. Đồng hồ đã đổi đến chiếc thứ mười nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng. Tóc để kiểu nào cũng cảm thấy chưa đủ chín chắn, chưa đủ phóng khoáng. Quần áo thay đến bảy tám bộ mà vẫn cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Vậy nên, ngoài chiếc quần lót mặc ở bên trong không ai nhìn thấy đã chọn xong ra thì tất cả đều chưa đâu vào đâu.
Hình Tiểu Hành nhìn thời gian, lại nhìn dáng vẻ chưa có gì trên người, lo lắng đến phát cáu: “Mẹ à, sao chỉ có vài bộ này thôi, đồng hồ của con đâu, con đã nói là muốn mẫu mới nhất loại giống như anh mà, sao lại chưa thấy đâu.”
Bà Hình vội bước vào: “Đưa cho con rồi mà, anh con đã được đeo đâu để trên bàn cho con rồi mà.”
“Con không muốn mẫu này, con muốn mẫu mới ra cơ.”
“Cũng để hết trên bàn cho con rồi mà?” Hình phu nhân vội bước lên trước tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy trong đống đồng hồ mà cậu con trai nhỏ để lộn xộn chiếc đồng hồ đặc biệt mua cho Hình Tiểu Hành, nhà họ không có ý dùng con trai để với cao, chỉ đơn giản là tôn trọng đối phương. Mà gia đình họ chiều con trai thành quen rồi, chỉ một chiếc đồng hồ thôi nên cũng không tính toán quá nhiều, cậu con trai cả lớn hơn con những bảy tám tuổi, luôn thương rất thương cậu em trai này, sẽ không vì một chiếc đồng hồ mà xảy ra tranh chấp.
Hình gia là một gia đình làm ăn tử tế, cần cù chăm chỉ, giáo dục ra một đứa con trai như này hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Hình Tiểu Hành nhìn qua, chiếc đồng hồ đó đã từng đeo rồi, những thứ đồ đã chọn trước đó sao giờ lại không thấy hài lòng nữa, anh ta rất tự nhiên nói luôn: “Sao mẹ không biết mua nhiều thêm mấy chiếc nữa.”
Bà Hình nghĩ ngợi chốc lát thấy cũng đúng: “Là do mẹ không tốt.”
“Giờ nói những lời đó còn có tác dụng gì, còn có bốn tiếng nữa là phải ăn cơm rồi, con biết đi đâu để tìm một chiếc đồng hồ phù hợp đây, mang những thứ này lên người con thà không đi ra ngài, mất mặt lắm.”
Bà Hình vội bước đến dỗ dành: “Đừng tức giận, để mẹ bảo người ta lập tức mang cái mới đến cho con để con thoải mái chọn lựa, kiểu gì cũng có cái con thích.” Có điều “Tiểu Hành à… mẹ nghe nói ngài Hà không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài…”
“Người ta không chú trọng thì con có thể cũng có thể không chú trọng sao, mặc thế ra ngoài người mất mặt chính là con chứ không phải ai khác.”
“Được rồi, được rồi mẹ lập tức cho người mang hết đồ mới đến cho con.”
Hình Tiểu Hành tạm hài lòng, tỏ vẻ đáng thương gật đầu với bà Hình: “Hạnh phúc của con có đạt được hay không đều dựa cả vào mẹ đấy.”
“Cứ để đấy cho mẹ.”
Con trai lớn nhà họ Hình bước ra từ phòng sách, tướng mạo không quá xuất sắc, chiều cao cũng bình thường, nhưng cho người ta cảm giác rất điềm tĩnh. Anh ta cài nốt chiếc cúc cuối cùng, đưa hồ sơ cho thư ký bên cạnh, khi sắp đi lại nhớ đến cậu em trai nên tiện đường đi vào phòng thay đồ nhìn một cái, thấy cậu vẫn còn trần trùng trục làm khó hơn mười nhà tạo mẫu thì cáu gắt giục: “Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Anh… anh…” Cậu Hai nhà họ Hình sáng mắt lên, nhiệt tình chạy đến, bộ đồ này của anh thật đẹp.
Cậu Cả nhà họ Hình trần truồng, vô cùng bất đắc dĩ nhìn cậu em trai đầy yêu thương.
Hình Tiểu Hành vừa mặc lên người liền hối hận, cậu ta cao hơn anh trai năm phân, vừa nãy đầu óc bị úng nước rồi mới cảm thấy bản thân mặc vừa đồ của anh trai.
Nhà tạo mẫu đứng đằng sau không nói gì, nếu không phải đối phương thêm tiền thì họ sẽ không ngần ngại mà nói thẳng cho cậu Hai này biết, cậu Cả mặc bộ này đẹp là do khí chất của người ta, còn cậu ấy à… hơ.