Nếu Hạ Chi Hoa biết ca ca nàng đột nhiên lớn mật như vậy, nhất định nàng sẽ cực kỳ hoảng sợ.
Mà bây giờ, Lạc Bảo Anh thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Hạ Sâm, thiếu nữ một khi không tươi cười, lại có vẻ uy nghiêm bất ngờ, cộng thêm vài phần cao cao tại thượng.
Hạ Sâm lập tức sợ hắn đã nói sai rồi.
Nhất thời xúc động không cân nhắc gì cả, Lạc Bảo Anh mới mười ba tuổi, chưa nói đến tuổi còn nhỏ, mà chỉ riêng chuyện gả chồng, vốn dĩ phải dựa vào lệnh của cha mẹ lời người mai mối, sao hắn có thể đơn độc nói với Lạc Bảo Anh như vậy? Chuyện này không khỏi danh không chính ngôn không thuận, giống như có chút ức hiếp cô nương nhà người ta.
“Ta…” Hắn cúi đầu, thi lễ với nàng, “Là ta lỗ mãng, xin Tam cô nương thứ lỗi.”
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có hai người muốn cưới nàng, trong đó có một người là Vệ Lang, nét mặt Lạc Bảo Anh nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng đã loạn thành một đoàn.
Bởi vì nàng thật sự không nghĩ tới sẽ gả cho ai, thế nên nàng không thể đưa ra đáp án.
“Hạ công tử không cần tự trách, ai cũng có lúc sơ xuất.” Lạc Bảo Anh đáp lễ, “Hôm nay nhờ có Hạ công tử, ta mới có thể đánh cờ cùng Đào phu tử, cũng không còn gì tiếc nuối nữa, cảm ơn huynh.”
Giọng nói của nàng không có vẻ oán trách, chỉ yên lặng trầm ổn, nhìn không ra chút vui sướng nào, giống như nàng hoàn toàn không nghe thấy những lời hắn vừa nói, Hạ Sâm có chút lo sợ bất an, cảm xúc lo được lo mất giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng trên lồng n.gực khiến hắn hít thở không thông.
Thấy hắn bứt rứt không yên, Lạc Bảo Anh cũng không muốn hai người tiếp tục xấu hổ như vậy, cười nói: “Hạ công tử, ngày thường Đào phu tử dạy huynh kiểu gì? Ông ấy ít nói như thế, không phải mỗi ngày đều bảo huynh tự đọc sách, rồi khi nào có thắc mắc thì đến hỏi chứ?”
Nàng khôn khéo đổi chủ đề, cũng cho Hạ Sâm một cái thang để đi xuống.
Vì Lạc Bảo Anh chủ động mở miệng, Hạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, Lạc Bảo Anh đều không chán ghét hắn, bằng không lúc nãy nàng đã phất tay áo bỏ đi rồi, hắn tìm lại được một ít tự tin, cười nói: “Đúng như Tam cô nương đoán, phu tử đúng là dạy dỗ ta như vậy, đối với phu tử, đọc một quyển sách, ngàn vạn người đọc thì cũng có ngàn vạn cách nhìn, nếu bảo sao hay vậy thì không thể thật sự hiểu rõ đạo nghĩa trong đó. Cho nên phu tử để ta đọc sách, luôn muốn ta sau khi đọc xong phải viết một bài cảm nhận, rồi ông ấy sẽ nhận xét, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều. Đương nhiên, cũng có lúc phu tử rất kịch liệt, đặc biệt là lúc nói về sách luận, ông ấy luôn chê ta quá mức ôn hòa…”
Sách luận là loại văn chương dùng để hiến kế cho triều đình, năm đó Đào phu tử dự thi bị người khác hãm hại nên dính líu vào vụ án hối lộ quan trên, ông không đồng tình với cách làm của triều đình, có lúc lại rất cấp tiến, Lạc Bảo Anh có thể hiểu được: “Cũng không trách Đào phu tử, ông ấy không học theo Hồ Đại nho của tiền triều là tốt rồi.”
Hồ Đại nho cũng là ở trường thi bị học quan làm chậm trễ, để lỡ cả đời, về sau đã mở thư viện ở rất nhiều nơi, thế nhưng lại tạo ra một trường phái chuyên chống đối triều đình, cuối cùng rất thê thảm, đầu xác hai nơi.
So sánh hai người với nhau, Đào phu tử chỉ là thỉnh thoảng oán trách, thật sự không làm gì quá đáng.
“Nàng nói rất đúng.” Hạ Sâm hơi mỉm cười, “Ngược lại ta chưa từng nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ xem ra, phu tử cũng chỉ là hậm hực trong lòng, thế nên mới phát tiết để giải tỏa bất mãn mà thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã ra tới cuối đường mòn.
Ra bên ngoài, sẽ phải gặp Hạ Chi Hoa và Trần Uyển, cũng có nghĩa là, thời gian ở cùng nhau đã kết thúc.
Hạ Sâm luyến tiếc.
Lúc nói chuyện với nàng, giống như được tắm mình trong gió xuân, lúc nhìn nàng, cũng giống như cả người chìm trong ánh nắng, không có chỗ nào không sung sướng, nếu có thể, hắn hận không thể ngày ngày nhìn thấy nàng, nhưng mà như vậy quá khó khăn! Bây giờ phải từ biệt, hắn không biết lần sau lại phải lấy cớ gì.
Chẳng lẽ thật sự phải nghiêm túc đợi một năm? Nhưng một năm sau, lúc hắn đến cầu hôn, Lạc gia không đồng ý thì phải làm sao?
Sống trên đời mười lăm năm, dường như đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế, tuy Đào phu tử thường khen hắn suy một ra ba, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bó tay không tìm được biện pháp.
Ánh mắt chàng thiếu niên hóa thành sợi tơ quấn quanh người nàng, không muốn nàng rời đi.
Lạc Bảo Anh có thể cảm nhận được vẻ lưu luyến không nỡ xa rời của hắn, nhưng sao nàng có thể không đi? Tuy Hạ Sâm rất tốt, cho dù là trước kia, dựa vào gia thế của hắn thì cũng rất tương xứng với nàng, nhưng bây giờ, nàng phải làm như thế nào đây, cứ đồng ý với hắn sao? Không, nàng thật sự chưa suy xét kỹ càng.
Nàng chân thành nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn huynh, Hạ công tử.”
Hạ Sâm thấy nàng phải đi, nhớ tới một chuyện, dò hỏi: “Hoa mẫu đơn ta tặng nàng có tốt không?”
Chậu Vân Tử đó là loại hắn thích nhất, cũng cảm thấy đưa cho Lạc Bảo Anh là thích hợp nhất, vừa hiếm có vừa xinh đẹp, lại quý báu, cũng không biết nàng có từng tận tâm chăm sóc nó hay không?
Nhắc tới cái này, Lạc Bảo Anh hơi nhăn mày, nghiêm túc thỉnh giáo: “So với năm ngoái thì lớn hơn một ít, có phải nên nhân lúc mùa xuân, đổi cho nó sang chậu khác hay không? Ta sợ còn chưa đủ lâu.”
Khóe miệng Hạ Sâm cong cong, cười cực kỳ sáng lạn.
“Không cần, nó sinh tưởng chậm, cho nên mới trồng trong chậu, không thì nàng đặt nó ra ngoài sân, để nó lớn thêm hai năm nữa, hai năm sau, nàng lại đổi một chậu khác.”
“Được.” Lạc Bảo Anh đáp ứng.
Nàng cười một cái rồi xoay người rời đi.
Hắn nhìn theo nàng, cho đến khi nàng đi rất xa mới thu hồi tầm mắt.
Gặp lại Lạc Bảo Anh, Hạ Chi Hoa không còn nhiệt tình như lúc nãy, may mà bọn họ chơi cờ với Đào phu tử mất tương đối nhiều thời gian, bây giờ không còn sớm, thế nên chỉ tán gẫu một lát, Lạc Bảo Anh lập tức cáo từ về nhà.
Hạ Chi Hoa nói với Trần Uyển: “Tỷ và ca ca, với ta mà nói, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, chỉ tiếc là tỷ chưa từng nói ra, bây giờ ca ca đã thích Lạc Tam cô nương, phải làm như thế nào đây?”
Trần Uyển cắn môi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Bảo Anh, nàng lập tức cảm nhận được uy hiếp, thậm chí không tiếc từ trên ngựa ngã xuống dưới để Hạ Chi Hoa ghét Lạc Bảo Anh, ai ngờ kế hoạch không thành, nàng cũng không nghĩ tới, Hạ Sâm chỉ gặp gỡ Lạc Bảo Anh vài lần, thế nhưng lại có thể khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ nàng mới sốt ruột biểu lộ ra.
Thấy nàng trầm mặc, Hạ Chi Hoa thở dài: “Tỷ yên tâm, chúng ta thân thiết nhiều năm, ta sẽ giúp tỷ một lần.”
Đến khi Trần Uyển đi, Hạ Chi Hoa tới gặp Hạ Sâm.
Hạ Sâm đang ở thư phòng, trong tay cầm mấy thỏi mực Phương, chọn tới chọn lui.
Đây đều là những thỏi mực tốt nhất, giá trị xa xỉ, Hạ Chi Hoa biết rõ còn cố hỏi: “Ca ca đang làm gì thế? Chính là không vừa ý vì có quá nhiều mực sao, nếu nhiều quá, thì đưa muội mấy thỏi đi, vừa lúc muội đang thiếu.”
“Cho muội một thỏi.” Hạ Sâm chọn một thỏi đưa cho nàng.
Hạ Chi Hoa nhanh mắt, cầm lấy thỏi tốt hơn: “Muội thích cái này.”
Hạ Sâm có vẻ không đồng ý, đó là thỏi hắn chuẩn bị đưa cho Lạc Bảo Anh.
Lạc Bảo Anh đã giành hạng nhất trong hội trà thơ ở phủ Trưởng công chúa, thư pháp của nàng rất tuyệt, nói vậy chắc cũng sẽ có vài phần am hiểu về các loại mực, hắn muốn tìm cơ hội đưa đến Lạc gia, mặc dù không thể gặp nàng, nhưng hắn không muốn thời gian quá lâu đến nỗi Lạc Bảo Anh quên mất hắn.
“Cái này ta dùng vào việc khác.” Hắn đoạt lại, “Còn lại muội thích lấy cái nào cũng được.”
Hạ Chi Hoa cười nhạo, nhìn đi, còn chưa cưới được người vào cửa mà đã một lòng hướng tới Lạc Bảo Anh, nhưng nàng cũng hơi lo lắng, ca ca đã như vậy, sao còn có thể thích Trần Uyển? Nàng ngồi trên ghế hải đường, nhìn ca ca tuấn nhã, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, vào tuổi này của huynh nên chăm chỉ đọc sách, suốt ngày nghĩ đến cô nương nhà người ta thì không hay đâu.”
“Ai nghĩ?” Mặt Hạ Sâm lập tức đỏ bừng.
Hạ Chi Hoa nói: “Anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường (1), ca ca nếu cứ không chuyên tâm như vậy thì năm nay thi Hương kiểu gì? Nếu không đỗ Cử nhân, ca ca cảm thấy Tam cô nương có thể coi trọng mình sao? Theo muội thấy, Tam cô nương tâm cao khí ngạo, nam nhân tầm thường nhất định không thể lọt vào mắt nàng.”
(1) Anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường: đàn ông vì mê muội nhan sắc của phụ nữ mà nhụt chí.
Trong lòng Hạ Sâm “lộp bộp” một tiếng, lời nói này tuy thẳng nhưng lại rất đúng, người giống như Lạc Bảo Anh, nhất định phải xứng với một trượng phu vô cùng ưu tú, bằng không chỉ sợ khi đứng cạnh nàng sẽ cảm thấy tự ti.
Thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, Hạ Chi Hoa nói: “Cho nên ca ca nên đặt tâm tư vào kỳ thi Hương sắp tới, có phải hay không?”
Hạ Sâm không thể phản đối.
Tuy phương diện tình cảm của hắn còn non nớt, nhưng không có nghĩa là những mặt khác hắn thiếu tự tin, dù sao Hạ gia cũng là dòng dõi thư hương, mỗi một thế hệ đều không thua kém bạn bè cùng trang lứa, hơn nữa hắn lại được Đào phu tử chỉ dạy, thế nên danh hiệu Cử nhân có thể nắm chắc trong tay, hắn hơi nâng cằm nói: “Muội không cần lo lắng chuyện này, chính là vì không thể phụ lòng phụ thân, ta sẽ không hoang phí việc học.”
Hạ Chi Hoa cười cười: “Ca ca biết thì tốt, trên đời này không có chỗ nào là không có cỏ thơm, ca ca làm nên chuyện thì thích chọn cô nương nào mà chẳng được, chưa chắc cứ phải là Lạc Tam cô nương.”
Hắn nghe xong thì nhíu mày: “Ta không phải là người nay Tần mai Sở!”
Hắn đã nhận định là nàng, sẽ không bao giờ thay đổi.
Thấy trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng thuyết phục Hạ Sâm, làm muội muội, Hạ Chi Hoa hiểu rõ tính tình ca ca, thế nên nàng không ép buộc hắn, nàng rời khỏi thư phòng.
– ——————
Vào giờ Thân mặt trời đã không còn gay gắt như lúc ban trưa, xuyên qua tầng rèm dày nặng, chỉ có một chút ánh sáng len lỏi vào.
Lạc Bảo Anh mệt mỏi dựa vào vách xe, hơi rũ mi mắt ngủ gật, cỗ kiệu ở trên vai kiệu phu hơi lay động, bên tai nghe thấy tiếng người bán hàng rong đang rao hàng, lúc cao lúc thấp, thỉnh thoảng có mùi bánh rán theo gió đưa vào, mang theo hương dầu mỡ nồng đậm.
Không biết vì sao, đột nhiên nàng lại nghĩ tới lời nói của Hạ Sâm.
Đã có những lúc, nàng là La Trân phong quang rạng rỡ, bao nhiêu nam nhân chạy theo nàng, cũng không thiếu những lời thề non hẹn biển nói muốn cưới nàng, nhưng nàng không hề hiếm lạ, mà bây giờ nhớ lại, dường như những người đó không giống như chàng thiếu niên Hạ Sâm ngây ngô chân thành, tuy có chút lỗ mãng, cũng có lúc không khống chế được tình cảm của mình, nhưng hắn chỉ nói hết những lời ẩn chứa trong lòng mà thôi.
Trong lòng có chút ngọt ngào, thì ra có một người thích nàng như thế.
Khóe miệng nàng cong cong.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, thanh âm hành lễ của Lam Linh và Tử Phù truyền đến.
“Gặp qua Tam công tử.”
Vệ Lang?
Nàng đột nhiên ngồi thẳng, không biết vì sao hắn lại ở trên đường vào lúc này.
Hôm nay là ngày nghỉ mộc, bình thường sẽ không dễ dàng gặp được hắn ở bên ngoài.
Nhưng hắn không nói lời nào.
Nàng cũng không.
Cỗ kiệu vẫn đi về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vẫn theo sát bên cạnh, như bóng với hình.
Nàng rốt cuộc nhịn không được vươn ngón tay ra, trộm vén rèm che màu lam nhạt thêu hoa văn bảo tương lên, mới vừa lộ ra đôi mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt ẩn hiện nét cười, hắn nhận ra động tĩnh của nàng, từ sớm đã chờ nàng tự mình bại lộ, Lạc Bảo Anh vội vã lùi về.
Lúc này hắn mới nói chuyện: “Đến Hạ gia làm gì?”
Vốn Lạc Bảo Anh không muốn trả lời hắn, nhưng không ngờ hắn lại để ý như vậy, thế nên nàng muốn chọc tức hắn một chút: “Hạ công tử dẫn ta tới bái kiến Đào phu tử.”
“Họ Đào, chẳng lẽ là Nhã Nhạc cư sĩ?”
“Đúng, ta còn đánh cờ với ông ấy đấy!” Lạc Bảo Anh không khỏi lại đắc ý,
“Nhã Nhạc cư sĩ bồi ta gần một canh giờ.”
Tiểu tử thối rất có bản lĩnh, biết bốc thuốc đúng bệnh, Vệ Lang trầm mặc một lát: “Nếu nàng thỉnh giáo ta từ sớm, nhất định hôm nay có thể đánh cờ với ông ấy hai canh giờ.”
Lạc Bảo Anh không nói gì, sao bất kể lúc nào hắn đều có thể tự tin như vậy?
Giống như không có gì kíc.h thích được hắn!
Nàng nhàn nhạt nói: “Ta không quá thích đánh cờ, chỉ vì Nhã Nhạc cư sĩ nên mới có hứng thú này.”
Vệ Lang khẽ cười một tiếng: “Phải không, vậy nàng nhất định cũng ngưỡng mộ Giang Đại nho, người đời ca ngợi ông ấy là Thần Cơ tiên sinh, lúc này ông ấy đang ở Bảo Trì.” Hắn dừng một chút, cho con ngựa đi sát vào kiệu của nàng, “Nếu nàng muốn, ta lập tức dẫn nàng đi.”
So với Nhã Nhạc cư sĩ, danh tiếng của Giang Lương Bích còn vang xa hơn nhiều, năm đó Văn Tông Đế tự mình mời ông ấy xuống núi để đối phó với Nam Dương Vương chiếm đoạt mất sáu thành trì, văn võ bá quan đều không tin một văn nhân có thể làm nên chuyện, nhưng Giang Lương Bích dẫn theo mười vạn binh mã, bằng vào “lý luận suông” mà người khác nói về ông ấy để thu phục cả sáu thành, từ đó về sau vang danh thiên hạ. Văn Chương Đế mời Giang Lương Bích ra làm Thủ Phụ, nhưng ông ấy đã từ chối, sau đó đến Giang Nam mở thư viện, bồi dưỡng hiền tài cho Đại Lương, năm đó Vệ Lang tới bái làm học trò của ông ấy, đủ thấy danh sư xuất cao đồ cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Bên trong kiệu hồi lâu không có tiếng động.
Trong lòng Lạc Bảo Anh ngứa ngáy, nhưng nàng không muốn đi cùng Vệ Lang, nếu đi, chắc chắn hắn sẽ đắc ý vạn phần.
Nàng cắn môi, kiên quyết không nói lời nào.
Nhưng không thấy tiếng vó ngựa rời xa, vẫn lặng lẽ đi bên nàng.
Nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn ngồi trên lưng ngựa.
Vốn dĩ nàng vẫn luôn thích sự bình tĩnh lý trí của hắn, thích nội tâm trầm ổn mạnh mẽ, không người nào có thể lay động.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng hình như không làm được, nàng càng ngày càng muốn biết, rốt cuộc hắn thích nàng ở điểm nào? Lạc Bảo Anh có, chẳng lẽ La Trân không có sao? Nhưng hắn đối tốt với nàng như vậy, cho dù nàng luôn như con nhím thích xù lông đâm chọc hắn, hắn vẫn không rời xa nàng.
Rèm che lại bị kéo lên, lộ ra gương mặt phấn hồng của nàng, nàng vẫy tay với hắn, giống như có chuyện muốn thì thầm.
Hắn hơi cúi xuống.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Huynh thích điểm nào ở ta?”
Gương mặt xinh đẹp của nàng rực rỡ như ráng chiều, hắn nhìn nàng, giống như thấy được lần đầu tiên hai người gặp gỡ, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Thời gian trôi qua nhanh, nàng ngày một lớn lên, từng chút từng chút khiến hắn động lòng, tuy hắn không biết rõ từ lúc nào, nhưng có ảnh hưởng gì đâu?
Ánh mắt hắn che phủ gương mặt nàng, nói cho nàng biết: “Đều thích.”
Tấm rèm trước mặt lại buông xuống, che mất hình bóng nàng.