Đọc truyện Full

Chương 166: Phiên ngoại (3)

Tháng tư cuối xuân, thời tiết càng ngày càng ấm, Lạc Bảo Châu tựa vào tháp mỹ nhân, chỉ một lúc đã ngủ thiếp đi, thoại bản trong tay trượt xuống, “cách” một tiếng rơi trên mặt đất.

Viên thị nhặt lên, lắc đầu cười, cầm lấy chăn mỏng đắp lên người nàng.

Lạc Bảo Châu chuẩn bị lâm bồn, trong nhà không có trưởng bối, La Thiên Trì lo lắng nàng cái gì cũng không hiểu, đích thân đi mời Viên thị tới Hầu phủ ở thì mới yên tâm. Thật ra như vậy cũng hợp ý Viên thị, bà chỉ có một nữ nhi ruột thịt này, bây giờ sắp sinh con, bà ở trong nhà cũng là đứng ngồi không yên.

Bởi vì có mẫu thân đến ở cùng, Lạc Bảo Châu rõ ràng thả lỏng hơn, không còn khẩn trương như trước nữa, động một tí là muốn khóc.

Nàng tốt hơn nhiều.

Viên thị nhìn nàng ngủ yên giấc, cho người đi phân phó phòng bếp làm một ít thịt gà viên, nữ nhi thích ăn chút đồ thanh đạm, vừa mềm vừa thơm, đợt này đã mập hơn nhiều, Viên thị nhìn vùng bụng lồi lên của nàng, hơi thở dài, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai là sẽ sinh, nhưng lại không biết nàng có nhiều sức lực như vậy.

Hương bên trong lư hương từ từ cháy, cũng không biết qua bao lâu, Lạc Bảo Châu đột nhiên tỉnh lại, nắm tay đưa về phía Viên thị: “Mẫu thân, con đau bụng.”

Viên thị từ trên ghế bật dậy: “Đau kiểu gì?”

“Không nói rõ được, cũng không phải là vô cùng đau.” Nàng đưa tay sờ bụng, “Mẫu thân, có phải sắp sinh rồi hay không?”

“Nhìn thêm chút nữa.” Viên thị nói, “Con đừng hoang mang rối loạn, đã mời bà đỡ tới nhà từ sớm, cứ cho là sắp sinh thì cũng chuẩn bị xong mọi thứ rồi, con nhớ nhất định không được nóng vội.”

Lạc Bảo Châu lanh lợi gật đầu một cái.

Sau đó lập tức quặn đau từng cơn, Viên thị xác định là sắp sinh, vội vàng cho người đi báo cho La Thiên Trì, lại tới Vệ gia truyền lời, ngược lại không nói trước cho Lạc lão phu nhân, bởi vì lão phu nhân lớn tuổi, sợ bà ấy lo lắng, lão nhân gia không chịu nổi, không bằng chờ sinh xong rồi để cho bà vui mừng một thể.

Vì để cho Lạc Bảo Châu không quá sợ hãi, Viên thị cười nói: “Lát nữa Bảo Anh sẽ tới đây, lần trước không phải con ở bên cạnh con bé sao, lúc này con bé lại ở cùng con, con cũng có thể bình an.”

Nghe được lời này, Lạc Bảo Châu lập tức cười lên: “Vâng!”

Biết muội muội sắp sinh, Lạc Bảo Anh vốn đang đút cơm cho A Dương, tiểu tử năm nay ba tuổi, lượng cơm so với trước kia lớn hơn rất nhiều, đa số thời điểm đã có thể cầm muỗng nhỏ xúc cơm vào miệng mình, nhưng Lạc Bảo Anh rất thích đút cho bé, nhìn thấy bé ngoan ngoãn há miệng, ngoan ngoãn chờ nàng đút, cảm thấy không nói nên lời đáng yêu, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Có điều là hôm nay không kịp đút hết, nàng nói với A Dương: “Dì nhỏ của con sinh biểu đệ cho con đấy.”

A Dương quay đầu nhìn nàng: “Dì nhỏ?”

Bởi vì Lạc Bảo Châu thường tới nhà bọn họ nên rất quen thuộc với bé, bé rất thích dì nhỏ mềm mại đáng yêu, nghe thấy xưng hô này thì có phản ứng.

“Đúng vậy, dì nhỏ của con, muội ấy sắp sinh em bé.” Lạc Bảo Anh giải thích cho bé, “Nhi tử của dì cả dì hai con thì gọi là biểu ca, còn của dì nhỏ thì chính là biểu đệ.”

A Dương cái hiểu cái không, mờ mịt chớp chớp mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lạc Bảo Anh cười hì hì, nói với bé: “Bây giờ ta phải đến nhà dì nhỏ con, con chờ cha trở về rồi hai người cùng tới, có được không?”

A Dương gật đầu một cái: “Chờ cha.”

“Thật ngoan.” Nàng hôn một cái lên mặt bé, vội vã tới Nghi Xuân Hầu phủ.

Ai ngờ vừa tới chỗ dừng kiệu ở nhị môn thì nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, đệ đệ nhà mình lại cưỡi ngựa vào nhà, có thể thấy cực kỳ nôn nóng.

Thấy tỷ tỷ, La Thiên Trì cũng không xuống ngựa, nói: “Tỷ tỷ, ta phải đi trước, Châu Châu sắp sinh con!”

Hắn vung roi lên, con ngựa lao như tên bắn, suýt nữa đạp vỡ hai chậu hoa bên cạnh.

Nghĩ đến hôm đó nàng sinh A Dương, thần sắc Vệ Lang hoang mang sợ hãi, Lạc Bảo Anh lập tức không nhịn được mà nở nụ cười, cúi đầu sờ bụng một cái, rất nhớ nhung quãng thời gian mang thai, kỳ thật nàng lại muốn có thai, nhưng Vệ Lang thế nào cũng không cho phép, nói cái gì mà không muốn phải lo lắng sợ hãi nữa.

Muốn nói sợ, vậy cũng là nàng chứ? Vả lại đã sinh một lần, cũng không biết hắn còn lo lắng như vậy làm gì.

Nàng rất muốn có một nữ nhi, nhưng nếu là nhi tử thông minh lanh lợi giống A Dương thì nàng cũng không ngại.

Nàng đi thẳng vào trong phòng.

Lúc này La Thiên Trì đã chạy tới bên cạnh Lạc Bảo Châu, vừa nắm chặt tay nàng vừa nói: “Thế nào rồi? Còn đau không? Cực kỳ đau hả?”

Thấy hắn tới nhanh như vậy, đau đớn của Lạc Bảo Châu vơi đi phân nửa, trong mắt tràn đầy thỏa mãn, tựa đầu vào cánh tay hắn rồi nói: “Không đau lắm.” Lại hỏi, “Vừa rồi chàng đang làm gì, là đang chỉ huy ở nha môn sao? Ta sợ chàng lại ra ngoài thành.”

“Sao biết được, nàng sắp sinh, chuyện lớn ta cũng lười quản.” Hắn bóp bóp gương mặt đẫy đà của nàng, “Nàng đừng sợ, tuy nói là đau, nhưng hàng ngày nàng ăn nhiều như vậy, sẽ không có chuyện gì.”

Lạc Bảo Châu gật đầu: “Ta cũng thấy vậy, vừa rồi nhi tử cũng nói với ta như thế.”

Hắn cười lên: “Nó nói với nàng như thế nào?”

“Nó đá bụng ta, bảo ta sinh thật tốt, nó rất nhanh sẽ chui ra ngoài.”

La Thiên Trì cười ha ha, cười xong thấy nàng cố làm ra vẻ thoải mái thì lại cảm thấy một trận đau lòng, bây giờ hắn đại khái có thể cảm nhận được tâm tình của Vệ Lang, mặc dù hắn có thể chưa chuẩn bị đầy đủ để làm một phụ thân tốt, phụ thân hắn qua đời sớm như vậy, kỳ thật hắn cũng không biết, có phụ thân ở bên cạnh cùng lớn lên với đứa trẻ là loại tư vị gì.

Nhưng mà rốt cuộc đứa nhỏ này ở trong bụng Lạc Bảo Châu dần dần trưởng thành, hắn không tự chủ được mà tràn đầy mong đợi, hy vọng nhi tử của mình thông minh có năng lực, có thiên phú làm Đại tướng quân, dù ban ngày hắn bận rộn thế nào đi nữa thì vẫn luôn nhớ tới đứa nhỏ này, ao ước nhìn thấy dáng vẻ của nó lúc sinh ra.

Nhưng điều này cần Lạc Bảo Châu trả giá thật lớn.

Hắn nhớ Lạc Bảo Anh sinh đã tốn mất mấy canh giờ, e rằng Lạc Bảo Châu cũng cần thời gian lâu như vậy.

Nàng không phải người có thể chịu được đau đớn như vậy, bình thường hắn vô tình làm đau nàng, nàng luôn là hờn giỗi than phiền, lần này sẽ làm thế nào đây?

Ánh mắt hắn càng lúc càng dịu dàng, rơi vào mặt nàng, Lạc Bảo Châu đưa tay sờ mặt hắn một cái, cười nói: “Chàng đừng lo lắng, ta nhất định rất nhanh sẽ sinh xong, chàng nhớ bảo phòng bếp làm mấy món ngon miệng, đến lúc đó ta muốn ăn đấy.”

Vào lúc này mà còn nhớ đến ăn, La Thiên Trì thở dài: “Nàng yên tâm, không thiếu cho nàng ăn.”

Hắn ngồi ở trên giường.

Lạc Bảo Anh từ xa nhìn thấy, liền không đi tới.

Mặc dù đó là muội muội nàng, nhưng nàng biết, vào giờ khắc này, không ai sánh bằng trượng phu ở bên cạnh.

Lúc này La Thiên Trì cũng không biết nói gì nữa, chỉ nắm tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, Lạc Bảo Châu nằm, ngước nhìn hắn, khóe miệng chan chứa nét cười. Nàng gả cho hắn hơn hai năm, rốt cuộc bây giờ hắn từ từ có chút thay đổi, hắn đã nhớ được là đi đâu làm gì thì đều cho người báo cho nàng, hắn cũng biết những lúc nàng cần khích lệ, sẽ rất chăm chỉ khen ngợi nàng, bất tri bất giác, nét mặt của hắn bắt đầu có chút kiên nghị cùng chững chạc, mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ tỏ ra kiêu căng tự đại.

Nhưng ngẫu nhiên có những lúc, vẫn có thể nhìn ra đã từng tự do bay nhảy, nàng cũng không hy vọng hắn cái gì cũng thay đổi hoặc biến mất.

Như bây giờ cũng rất tốt.

Nàng quệt gò má lên mu bàn tay hắn, thật giống như mèo con không muốn xa rời hắn.

Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc nàng.

Viên thị nhìn thấy cảnh này, khá là yên tâm vui vẻ, chỉ cần tình cảm của hai đứa trẻ sâu nặng thì tốt hơn bất cứ thứ gì.

Có điều cứ dính vào nhau như vậy cũng không thể kéo dài quá lâu, Lạc Bảo Châu lại bắt đầu đau bụng, thấy thời gian không sai biệt lắm, đang lúc bà đỡ phải đưa nàng sang phòng bên, lúc này Lạc Bảo Anh mới đi tới, nhìn thấy nàng, Lạc Bảo Châu lập tức cười lên, đầy bụng cao hứng.

“Châu Châu, ta ở cùng muội.” Lạc Bảo Anh nói, “Ngày đó muội thấy rồi, kỳ thật cũng không có gì.”

Trên trán Lạc Bảo Châu rịn ra mồ hôi, ừ một tiếng: “Có Tam tỷ ở đây, muội sẽ không sợ.”

Nàng được mang đi, La Thiên Trì cùng đi ra bên ngoài.

Thấy nàng sắp đi vào, cửa chuẩn bị đóng lại, trong lòng hắn co rút xiết chặt, thật giống như không thở nổi, có lẽ là nhìn thấy sự yếu ớt trong mắt nàng, có lẽ là thấy bụng lớn của nàng, hoặc có lẽ là thấy chân nhỏ của nàng lộ ở bên ngoài, hắn bước dài đi lên, kéo tay nàng mà nói: “Châu Châu, nàng không được có chuyện gì!” Hắn tiến tới bên tai nàng khẽ nói: “Nếu nàng có chuyện, ta cũng… Ta ở bên ngoài chờ nàng, nàng nhất định phải thật tốt, ta còn phải dẫn nàng và con đi cưỡi ngựa, đi tái ngoại, đi Giang Nam, nàng phải nhớ.”

Nghe được câu này, Lạc Bảo Châu không nhịn được phải đỏ mắt, nổi cáu: “Càng muốn chọc ta khóc, ta, ta không muốn khóc, thật ra ta rất sợ.”

Nàng vừa nói, thật sự bật khóc luôn.

Lạc Bảo Anh nghiêm khắc trợn mắt nhìn La Thiên Trì một cái.

La Thiên Trì lại cười: “Ta biết nàng sợ, nàng không cần mạnh mẽ chống đỡ, muốn khóc thì khóc, khóc cũng có thể sinh con, Châu Châu, nàng chỉ cần biết tâm ý của ta là được, lúc nào nàng sinh xong, ta sẽ bên nàng tới khi đó.”

Tầm mắt nàng đang mơ hồ, thấy hắn cam kết cùng tràn đầy quan tâm.

Nàng gật đầu: “Được, chàng không được đi xa.”

“Ta ở ngay ngoài cửa.” Hắn nói, “Bọn họ ai dám ngăn cản ta, ta lập tức đánh người đó.”

Lạc Bảo Châu lại cười rộ lên.

Bà đỡ đẩy nàng vào, cửa bị đóng lại.

Bởi vì bắt đầu đau vào chiều muộn, lúc này đã là chạng vạng tối, La Thiên Trì liền ngồi trên bậc thềm ở bên ngoài phòng, áo bào phất trên đất, dính bụi bặm mà hắn cũng không nhúc nhích. Vệ Lang bế A Dương tới, nhìn thấy hắn còn có thể ngồi yên, ngược lại có chút bội phục, nói: “Đệ như này rất tốt, ta ngày đó thế nhưng chân cũng đi đau.”

Mới vừa nói xong, bên trong liền truyền ra tiếng kêu khóc.

La Thiên Trì lập tức nhảy lên.

Vệ Lang vội vàng bế A Dương tới nhà chính, bảo nha hoàn trông bé, đến khi quay lại đã thấy La Thiên Trì bắt đầu đi tới đi lui, khóe miệng hắn giương lên, xem ra cuối cùng vẫn là không trấn tĩnh được.

Trăng sáng lên cao, bóng đêm dày đặc, đến nửa đêm, Lạc Bảo Châu mới sinh được em bé, theo tiếng chúc mừng của bà đỡ, La Thiên Trì lập tức xông vào, nhìn Lạc Bảo Châu nói: “Ta vốn cũng muốn vào, sau đó tỷ phu nói nếu đột nhiên thấy ta thì sẽ khiến nàng không ra được sức lực, ta không thể làm gì khác hơn là chờ tới bây giờ, nàng thế nào rồi?”

Nàng đầy đầu mồ hôi, giống như từng hạt châu rơi xuống, hắn đưa ngón tay ra sờ một cái, ướt nhẹp, cũng cảm giác nàng thật giống như đột nhiên gầy đi không ít.

Lạc Bảo Châu cười nói: “Ta không sao, con đâu? Ta muốn nhìn con, nó có được hay không?”

Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần không tệ, La Thiên Trì yên tâm, ôm bé con tới, hai người cùng nhau nhìn.

Một khối nho nhỏ ngủ say trong tã lót, hồng hồng mềm mại, đâu có giống đứa trẻ mà giống như là tiên tử nhỏ từ trên trời rơi xuống, đôi mắt Lạc Bảo Châu trợn tròn, nhẹ nhàng chạm vào mặt bé rồi nói: “Thật giống A Dương, em bé mới sinh ra đều giống nhau, nhưng có phải mặt A Nguyên tròn hơn một chút hay không, mập quá nhỉ?” 

“Nặng có sáu cân chứ bao nhiêu, nhưng so với A Dương khi đó thì đúng là mập hơn.” Lạc Bảo Anh cười, “Châu Châu muội giỏi lắm, muội còn nhỏ hơn ta đấy.”

Lạc Bảo Châu cũng rất vui mừng, nhìn La Thiên Trì: “Có phải ta rất lợi hại không?”

“Đương nhiên, nàng là thê tử lợi hại nhất trên đời!” La Thiên Trì dĩ nhiên là muốn nịnh nọt nàng.

Viên thị quở mắng: “Đứa nhỏ này, không phải là sinh con thôi sao, còn cần người khác khen ngợi như vậy, Châu Châu, từ nay về sau con đã làm mẫu thân, không thể buông thả tùy hứng như trước nữa.”

“Nhạc mẫu, bây giờ Châu Châu không hề buông thả tùy hứng.” La Thiên Trì nói, “Nàng nhất định sẽ làm một mẫu thân tốt.”

Viên thị cười không khép được miệng, cuối cùng con rể đã biết nói lời ngon tiếng ngọt, bà nhìn sắc trời một chút: “Lúc này cũng không tiện để cho bọn họ tới, chỉ có thể đợi đến ngày mai, Châu Châu con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lạc Bảo Châu đáp một tiếng.

Lạc Bảo Anh bế A Dương, cùng Vệ Lang tới xem bọn họ một chút rồi cũng cáo từ rời đi, bởi vì hai cái miệng nhỏ nhất định là có rất nhiều lời muốn nói đấy.

Quả nhiên khi chỉ còn lại hai người bọn họ, La Thiên Trì lập tức bưng cháo gà nóng hổi đến đút cho nàng, hắn thổi một hớp, nàng ăn một miếng, không nói được có bao nhiêu ngọt ngào.

Lạc Bảo Châu ăn xong rồi nói: “Ta lập tức phải ở cữ, không được phép làm gì, chàng còn đút cơm cho ta ăn không?”

“Ta rảnh rỗi thì sẽ đút cho nàng, có sao đâu.” La Thiên Trì cầm khăn lau mặt cho nàng, “Không chỉ đút cơm mà gội đầu cho nàng cũng được, dù gì nàng đã chịu nhiều đau khổ như vậy.”

“Không có đau khổ, vậy thì không đút cho ta ư?”

“Không có thì sao phải đút cho nàng hả?” La Thiên Trì véo mũi nàng, “Bản Hầu ngày ngày làm việc vất vả, nên là nàng đút cho ta, có đúng không? Nàng sờ một cái mà xem,” hắn cầm tay nàng đặt lên trên đùi, “Nàng mập, còn ta thì gầy, chờ nàng khỏe, nàng phải hầu hạ ta thật tốt mới được!”

Nàng có thai, hắn bị hai tầng hành hạ, vừa lo lắng cho nàng vừa không được đụng chạm, hắn sao có thể không tiều tụy?

Lạc Bảo Châu cười hì hì: “Đúng rồi, Hầu gia đại nhân vất vả.”

La Thiên Trì nói: “Nàng biết là được.” Hắn rút đi gối dựa, để nàng nằm xuống, “Ngủ thôi, mệt mỏi đến mức nào rồi mà còn muốn nói chuyện với ta, không mệt sao?”

“Mệt.” Nàng nắm lấy tay hắn, “Nhưng ta sợ khi tỉnh lại, chàng sẽ không tốt như vậy nữa, chàng nhất định lại đi ra ngoài, cũng sẽ không lo lắng cho ta, có phải chàng cả ngày sẽ chỉ nhớ A Nguyên thôi đúng không?” Nàng vân vê mặt mình, “Không chừng còn chê ta xấu đấy, có phải không?”

La Thiên Trì nhíu mày: “Ta mà chê nàng thì đã kiếm mấy thông phòng từ lâu, còn phải kìm nén mình? Có phải nàng ngốc rồi hay không? Dáng vẻ xấu xí của nàng, ta nhìn quen luôn rồi!”

Lạc Bảo Châu giận đến đánh hắn.

Hắn giữ tay nàng: “Mau ngủ đi, nếu không thì xấu xí hơn.” Hắn đắp chăn lên người nàng, khẽ nói, “Tỉnh lại là trở nên đẹp, Châu Châu.”

Tay nàng từ từ buông lỏng.

“Tỉnh lại ta vẫn ở bên cạnh, ngày mai không đi nha môn.” Một tay của hắn khoác lên bả vai nàng, dịu dàng nói bên tai nàng, “Ta sẽ luôn ở bên nàng, ngày mai còn đút cho nàng, ngày kia cũng đút.”

Nàng cười lên, xoay người, dán mặt lên cánh tay hắn rồi mới nhắm mắt lại.

Hắn nhúc nhích, nàng liền tỉnh: “Chàng không được đi.”

La Thiên Trì nói: “Ta không đi, trừ phi đi nhà xí, nàng mau ngủ đi, nếu không ta thật muốn đánh nàng!”

Lúc này nàng mới ngủ.

Hắn ngồi trong bóng tối, lặng lẽ nhìn nàng, qua một lúc mới từ từ cúi người xuống, nằm ở bên giường của nàng.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng, rơi xuống tia nắng sớm ấm áp chan hòa.

Hai người chìm vào giấc ngủ, tựa sát vào nhau, say trong mộng đẹp.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full