Đọc truyện Full

Chương 46

Gió ấm thổi vào mặt, mồ hôi tuôn rào rào, rịn từ trong ra ngoài.

Thư Quân run rẩy kịch liệt, nước mắt cũng từ hốc mắt trào ra. Nàng chật vật chống tay vào ngực hắn, “Bệ hạ…” Xươn,g bướm thướt tha đung đưa theo gió.

Mặt trời ban trưa chiếu sáng ngoài cửa sổ, Bùi Việt ngược sáng ngồi ở ghế mây, không nhìn ra biểu cảm, ít nhất thoạt nhìn vẫn còn bình thường không có gì khác lạ.

Hắn ôm nàng, muốn chống đỡ cho nàng, nhưng loại chống đỡ này cũng không phải nàng muốn. Nàng không ngừng lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Bệ hạ, thiếp không muốn chàng đút nữa, chàng cho thiếp xuống đi…”

Sợi tóc bị gió thổi hỗn độn từng đợt từng đợt, nàng bị căng tức đến khó chịu, đôi mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương.

Sắc mặt Bùi Việt không thay đổi, chỉ thong thả ung dung hỏi nàng.

“Hôm nay nàng đã làm gì?”

Canh bổ kia quá kỳ lạ, Thư Quân thật sự không giống kiểu người sẽ làm ra loại chuyện này. Có điều thỉnh thoảng cô nương này cũng sẽ làm vài chuyện không ai ngờ tới, hỏi rõ vẫn tốt hơn.

Thư Quân chậm rãi hướng lên trên dựa vào vai hắn, muốn rời khỏi hắn một chút. Dường như Bùi Việt nhận ra được ý đồ của nàng, ngã người về phía sau, hoàn toàn thoải mái dễ chịu nằm xuống, Thư Quân cứ như vậy một lần nữa ngã xuống lại, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Cô nương vừa đói vừa mệt, nhưng lại không buồn ngủ, cảm giác đói bụng ngày càng lớn bởi vì hắn, đương nhiên cũng không có sức lực gì đáng kể. Nàng mang dáng vẻ hơi thở mỏng manh, ánh mắt ướt đẫm, thử thương lượng.

“Thiếp… Thiếp nói cho bệ hạ, bệ hạ sẽ tha cho thiếp sao?” Âm thanh không giống như là nói, mà giống như tràn ra, mềm mại yếu ớt, vô cùng đáng thương.

Bùi Việt nghe giọng điệu này lại cảm thấy thật sự là quỷ kế của nàng.

Đáy mắt hắn mang theo một chút ngoài dự đoán: “Nàng nói trước, trẫm nghe được vừa lòng, sẽ buông tha nàng.”

Thư Quân tin lời hắn, cố gắng tập trung tinh thần nhớ lại buổi sáng đã làm những gì.

“Thiếp cũng đâu có làm cái gì đâu. Thiếp chỉ… chỉ thêu chút đồ vật cho chàng… Còn có… còn có đọc sách, vẽ tranh…” Từng chữ từng chữ lẩm bẩm tuôn ra.

“Thêu đồ gì?” Giọng điệu Bùi Việt bình thản.

Thư Quân ngẫm lại, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, sự kéo dài này càng mang đến cho nàng cảm giác xấu hổ. Nàng vô cùng cố gắng hướng đến vai hắn thêm lần nữa, mang theo giọng nức nở, “Làm đồ lót cho bệ hạ… Dung ma ma nói lần trước làm không vừa lắm, bảo thiếp làm lại…”

Bùi Việt nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên sâu thêm vài phần, mang theo một chút oán trách: “Nàng cũng không biết là làm không vừa?”

Cái đáy quần kia thật chặt, làm hắn không có chỗ nào nhét vào được.

Tiểu cô nương rất thành thật gật đầu, đáy mắt hàm chứa nước mắt, nơm nớp lo sợ: “Vâng… Đúng là không vừa lắm.”

Bùi Việt vươn tay, tiếp tục xoa khóe môi nàng: “Vậy hiện tại đã biết chưa?”

Thư Quân xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nức nở ghé vào ngực hắn muốn cầu xin, gò má ước chừng đã nóng bừng như bếp lò.

“Đã biết…” Nàng cắn răng nói.

Bùi Việt ừ một tiếng, dịch chuyển thân mình hạ xuống, điều chỉnh đến tư thế thoải mái hơn, thậm chí còn gối tay ra sau đầu, nhìn nàng giống như khúc gỗ trôi dạt không chỗ bám víu.

Hắn vừa động thiếu chút nữa muốn luôn mạng của Thư Quân.

Nàng thừa dịp hắn buông tay, vội vàng thẳng lưng lên, ôm chặt lấy hắn khóc lóc xin tha.

Bùi Việt lại không dự định buông tha cho nàng: “Nàng còn làm cái gì? Đọc sách? Đọc sách gì?”

Thư Quân bị hắn dời đi lực chú ý, ngẫm nghĩ buột miệng thốt ra: “Xích Bích phú…”

Bùi Việt bật ra một tiếng cười khẽ: “Bài phú hay, vậy nàng nhớ rõ nhiều hay ít?”

Thư Quân tủi thân nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhiễm hơi ẩm: “Bệ hạ, đây là chàng muốn kiểm tra bài à?”

Bùi Việt nhẹ nhàng gật đầu.

Thư Quân run rẩy bò lên trên, tự cho là có cơ hội được chạy thoát: “Được, vậy bây giờ thiếp đi đọc lại lần nữa, trở về đọc cho chàng nghe.” Bàn tay đỡ lấy ghế mây muốn tuột xuống.

Bùi Việt dễ như trở bàn tay ấn nàng trở về, sức lực cũng không mạnh, lại khiến Thư Quân không cách nào nhúc nhích được: “Bây giờ đọc luôn.”

Thân mình không động đậy, tim lại phát run, Thư Quân bị túm trở về cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Ở chỗ này?”

“Ừ.”

“Cứ như vậy mà đọc?”

“Ừ.”

“Thiếp đọc không được.”

“Vậy đừng đi xuống.”

“…”

Thư Quân tức giận trừng hắn, chẳng qua một cái trừng mắt này không hề có lực công kích, mà lại giống như liếc mắt đưa tình.

Giằng co một lát.

“Bệ hạ có thể gợi ý cho thiếp một cách để đi xuống không?”

Ánh mắt Bùi Việt đen kịt, ý vị sâu xa nói: “Tự nàng nghĩ đi…”

Thư Quân dần dần bình tĩnh lại, hắn cũng không phải muốn nàng động não.

Mặt trời phía Tây chiếu nghiêng, ánh sáng ngũ sắc phủ một tầng mềm mại lên hoa cỏ trong vườn. Không sai, ở trong mắt Thư Quân hết thảy đều là duyên dáng ảo mộng.

Rõ ràng là thư phòng ngập tràn mùi sách, lại thêm một hương vị khác khó tả.

Nàng chưa bao giờ biết Bùi Việt có thể hư hỏng đến mức này.

Hoặc có lẽ là chính nàng đã khơi dậy phần hư hỏng mà hắn đã chôn thật sâu.

Nàng muốn chạm vào cổ hắn, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao mà với không tới. Nàng giống như một cây gỗ trơ trọi không điểm tựa, lại giống như con diều bị hắn nắm trong tay.

Một chút sức lực này của nàng sao có thể làm hắn vừa lòng, nhưng hắn lại cứ mặc kệ, vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng giãy giụa.

Khi nàng đã sức cùng lực kiệt, Bùi Việt bế nàng vào nội điện.

Màn che bay bay, che phủ ánh đèn lưu li ngoài cửa sổ.

Thư Quân mở mắt ra thấy sắc trời đã tối, đưa đôi bàn tay trắng như phấn lên muốn đánh người bên cạnh, lại không sờ thấy gì, nhìn quanh trong màn trướng, người đã đi từ sớm. Một buổi chiều náo loạn trên giường Bạt Bộ, chưa bao giờ ngừng cho đến tận giờ Thân, là suốt hai canh giờ nha.

Nàng tức giận vùi mình vào chăn mỏng, bên tai đều là những âm thanh vụn vỡ lúc vừa rồi.

*

Ba ngày sau tân hôn, mệnh phụ phu nhân và hoàng thân quốc thích lục tục vào cung thỉnh an.

Mẫu thân Vương Ấu Quân là Ninh Hưng Trưởng Công chúa mang theo mấy tức phụ trong nhà một đường đi tới Khôn Ninh Cung bái kiến Hoàng hậu.

Mấy ngày trước gặp các mệnh phụ phu nhân kia Thư Quân cũng không quen thuộc, nói chẳng được mấy câu, dựa vào thân phận phẩm cấp thưởng một ít tơ lụa châu báu rồi tiễn trở về. Thỉnh thoảng gặp được cô nương hợp ý, Thư Quân cũng có thể nói nhiều thêm vài câu.

Vương Ấu Quân vừa đến, hai cô nương bốn mắt nhìn nhau. Vương Ấu Quân thấy Thư Quân mặc váy áo màu xanh ngọc bích điểm xuyết hoa mẫu đơn đỏ thẫm, đầu vấn búi tóc mẫu đơn, khuôn mặt dịu dàng quý phái cũng hiện ra vài phần khí chất mẫu nghi thiên hạ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trưởng Công chúa thấy nữ nhi thất lễ thì véo mạnh lòng bàn tay nàng ấy, Vương Ấu Quân tức giận phồng má lên.

Trưởng Công chúa và Thư Quân quen thuộc, nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, đương nhiên gần gũi hơn vài phần so với người khác. Chẳng qua quy củ không thể phá, sau khi thỉnh an thì ngồi xuống, từng câu từng tiếng đều gọi nương nương, thỉnh thoảng không nhịn được thậm chí gọi luôn là đệ muội.

Tuổi của Trưởng Công chúa còn lớn hơn Tô thị, hiện giờ ngang hàng với Thư Quân, thấy thế nào cũng có vài phần buồn cười. Tức phụ trẻ tuổi của Vương gia và Vương Ấu Quân ở một bên che miệng cười khẽ.

Trưởng Công chúa tức giận trách cứ.

“Trước mặt nương nương sao lại không hiểu quy củ như thế? Cẩn thận bệ hạ biết được lại trị các con.”

Hai người vội vàng dừng cười, cụp mắt xuống.

Thư Quân ở hoàng cung một mình có chút buồn, sinh ra một ý tưởng: “Trưởng Công chúa, có thể để Ấu Quân ở trong hoàng cung hai ngày với ta không?”

Vương Ấu Quân đương nhiên là chịu, Trưởng Công chúa lại đau đầu: “Ngài và bệ hạ mới vừa cưới, nếu Ấu Quân vào ở, có khi bệ hạ lại ngại con bé.”

Thư Quân thoáng đỏ mặt: “Ban ngày, ban ngày ở cùng ta.”

Lời này vừa ra, mọi người càng mím môi cười khẽ.

Ban ngày giữ lại Vương Ấu Quân, còn không phải là nói ban đêm dành cho bệ hạ sao.

Trưởng Công chúa cũng thật lòng yêu thích Thư Quân hồn nhiên ngây thơ, khó trách Hoàng đế thương nàng đến đau cả tim, bà nén cười nói.

“Nếu nương nương thật sự không rời được tiểu cô nương kia, ngài có thể giữ con bé lại nói chuyện thêm một lát. Đợi trễ chút lại đưa nàng ra cung, ngủ lại thì tuyệt đối không được.”

Thư Quân có chút thất vọng, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.

Trưởng Công chúa khôn khéo dẫn theo mấy tức phụ đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, trong Khôn Ninh Cung chỉ còn lại Thư Quân và Vương Ấu Quân. Thư Quân đợi đám người rời đi hết, lôi kéo tiểu tỷ muội tới giường La Hán. Trong phòng có băng lạnh, trên bàn nhỏ bày đầy các món điểm tâm, trái cây, có quả vải từ Phiên Ngu đưa tới, có nho và dưa mật từ Tây Bắc Ung Châu, còn có quả hồng Thanh Tề, quả tuyết liên Tây Vực, tất cả đều to tròn mọng nước, cả một đĩa đầy, giống như cây cảnh vậy.

Vương Ấu Quân ngồi xếp bằng ở giường La Hán ăn dưa, Thư Quân ngồi đối diện nàng ấy, Thược Dược tự mình ở một bên quạt gió. Vương Ấu Quân ăn mấy quả nho, cũng tự mình lột một quả nhét vào trong miệng Thư Quân.

“Cháu ngoại gái hiếu kính mợ, sau này tất cả đều dựa vào mợ yêu thương.”

“Ba hoa!” Thư Quân cắn lấy quả nho, liếc nàng ấy một cái.

Vương Ấu Quân cười tủm tỉm, vừa lột quả nho vừa hỏi nàng: “Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng đối với muội thế nào?”

“Thái Thượng Hoàng chắc không làm khó muội đâu nhỉ?”

Lúc thánh chỉ lập hậu vừa hạ, Thái Thượng Hoàng là cực lực phản đối, nhưng mà thái độ Hoàng đế quá mức kiên quyết, thông qua bãi bỏ Thừa Tướng lập Nội Các, dắt mũi đám triều thần. Triều thần đều không dám hé răng, Thái Thượng Hoàng một cây chẳng chống vững nhà, đương nhiên cũng lười làm người ác.

“Không đâu, hai ngày này còn tặng muội mấy con cua để ăn nữa.” Thư Quân dùng cái nĩa nhỏ xiên một miếng dưa mật lên nhét vào miệng.

Vương Ấu Quân hâm mộ ‘chậc chậc’ vài tiếng: “Ai không biết ông ngoại xem cái ao cua kia giống như sinh mạng! Vậy mà đành lòng tặng cho muội ăn, có thể thấy được là thật lòng đối tốt với muội đó.”

Thư Quân cười cười.

“Vậy Thái Hoàng Thái Hậu thì sao? Lão nhân gia không yêu cầu muội phải tuân theo quy củ hoàng cung đấy chứ?”

Thư Quân nhún vai: “Tỷ lo lắng nhiều rồi, Thái Hoàng Thái Hậu còn sợ muội nghe mấy lời không nên nghe, nên dặn muội đừng sốt ruột, cứ để mọi chuyện từ từ tới, sắp xếp cho muội mấy ma ma và chưởng ấn đáng tin cậy, hỗ trợ giúp đỡ muội. Hơn nữa, có bệ hạ trấn thủ, ai dám gạt muội chứ?”

“Vậy ta an tâm rồi.” Vương Ấu Quân ăn trái cây trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì, hơi mất hứng, có chút mất hồn.

Thư Quân nhìn nàng ấy mỉm cười: “Tỷ làm sao vậy? Có tâm sự?”

Vương Ấu Quân ngượng ngùng ừ một tiếng, phiền não nói: “Cái tên Thành Lâm kia, vậy mà lại tới cửa cầu hôn.”

Thư Quân đầy kinh ngạc: “Chuyện khi nào?”

“Chính là hai ngày sau đại hôn của muội.”

“Vậy tỷ đồng ý chưa?”

Vương Ấu Quân ủ rũ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta từ chối rồi.”

“Vì sao?” Thư Quân khó hiểu hỏi.

Gò má Vương Ấu Quân nóng lên: “Ta và hắn… Ui da, ta không muốn gả cho hắn đâu,” Bản thân Vương Ấu Quân cũng có chút mơ hồ, trong đầu lộn xộn: “Kiểu ta thích chính là công tử ca như ngọc trên đường phố, sao có thể gả cho một tên thô kệch trong quân doanh được chứ.”

Vừa nhớ tới dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thành Lâm, Vương Ấu Quân đã thấy đau đầu.

Thư Quân nheo mắt cười, đánh giá nàng ấy: “Phải không? Nếu không thích người ta, ngày ấy ở chùa Linh Sơn, vì sao tỷ vừa nhìn thấy hắn đã nhào qua?”

Chuyện này Vương Ấu Quân có nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch: “Còn không phải ta đuối lý à? Hắn cứ nắm mãi chuyện này không buông. Ta cũng thật là, lúc trước đầu óc nóng lên làm ra chuyện bậy bạ như vậy! Ui da, Quân Quân, lúc ấy ta bị dọa sợ, không có ý gì khác.”

“Tỷ sai rồi.” Ánh mắt Thư Quân chắc chắn, “Tỷ thích hắn.”

“Không thể nào.” Vương Ấu Quân kiên quyết phủ nhận.

Thư Quân phân tích: “Người hành xử theo bản năng là không lừa được người khác.”

“Nhớ trước đây muội và Bùi Giang Thành đính hôn, nếu hắn ta đến gần một chút muội đã lập tức lùi lại, sợ hắn ta dính lấy muội. Lúc đầu chỉ cho là thẹn thùng, nhưng sau khi gặp bệ hạ, lần đầu tiên muội đã không nhịn được hôn chàng ấy. Cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ trong lòng muội muốn gần gũi bệ hạ. Cho nên, tỷ không cần tự lừa dối mình, tỷ hẳn nên đi theo cảm xúc trong lòng đi.”

Vương Ấu Quân như gặp quỷ nhìn chằm chằm nàng: “Quân Quân, làm Hoàng hậu rồi trở nên rất khác nha, không giống như trước chút nào.”

Thư Quân tức giận đánh nàng ấy: “Tỷ nói xem, muội nói có đúng không?”

Vương Ấu Quân bối rối lúng túng ôm lấy hai tai, ấp úng nói: “Ta suy nghĩ một chút nữa…”

“Còn có cái gì phải suy nghĩ nữa?” Thư Quân ung dung thoải mái trêu ghẹo nàng ấy, “Lúc tỷ nhàn rỗi không có việc gì làm, có nhớ hắn không? Có phải thỉnh thoảng không vui, phải mang hắn ra mắng hắn một trận cho hả giận hay không? Rõ ràng người này không dính lấy tỷ, tỷ lại cứ vô duyên vô cớ nhắc đến hắn, vừa gặp mặt đã giống như pháo nổ đi tìm hắn tranh cãi?”

“Một khi ấm ức, lại hận không thể kêu hắn giúp tỷ.”

“Chỉ cần hắn nói tỷ vài câu không tốt, tỷ sẽ vô cùng để ý, có phải hay không?”

Vương Ấu Quân ngẩn người, Thư Quân như dựng lên một bức tường ở trước mặt nàng ấy, căn bản không thể vượt qua.

Nhớ lại ngày ấy Thành Lâm tới cửa cầu hôn, sau khi nàng ấy nghe xong tức giận muốn đuổi hắn đi. Đôi tay nam nhân chống lên khung cửa, đôi chân thẳng tắp thon dài chặn đường đi của nàng ấy, cái miệng nhai lá bạc hà thơm ngát.

“Thật kỳ lạ, sao nàng lại bướng bỉnh như vậy, gả cho một người thô lỗ như ta chẳng phải vừa vặn sao? Nếu không thì ai có thể chịu được nàng?”

Vương Ấu Quân bị lời này làm cho tức giận đến mức ba ngày không ăn cơm.

Nàng ấy bướng bỉnh chỗ nào chứ, rõ ràng là hoạt bát đáng yêu quá chừng.

Vương Ấu Quân càng nghĩ càng ấm ức: “Cái miệng tên kia quá thiếu đòn, nếu ta cứ như vậy đồng ý với hắn, thật sự có lợi cho hắn rồi.”

Thư Quân nghe ra được lời này có ẩn ý, Vương Ấu Quân đã nhìn thẳng vào nội tâm của mình, chỉ là còn có chút tức giận với Thành Lâm.

“Chuyện này dễ thôi, việc này giao cho muội. Muội thay tỷ dạy dỗ hắn.”

Ánh mắt Vương Ấu Quân tức khắc sáng ngời: “Quân Quân tốt, muội chuẩn bị làm thế nào để thay ta trút giận?”

Thư Quân ngoắc một ngón tay, ý bảo nàng ấy tới gần, lại lặng lẽ thì thầm vài câu.

Vương Ấu Quân nghe xong che miệng cười điên cuồng. Cuối cùng làm bộ làm tịch leo xuống giường La Hán, uốn gối thi lễ với Thư Quân.

“Tạ nương nương chống lưng cho ta.”

Chạng vạng hôm đó, Thư Quân tìm Bùi Việt hỏi trình tự thay phiên công việc của Cấm Vệ Quân trong cung, Bùi Việt thuận miệng đáp.

“Kiều Kiều lại có ý tưởng gì?”

Thư Quân mềm mại nhẹ nhàng ghé vào trong lòng hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Thị vệ của bệ hạ quá mức ngả ngớn ương ngạnh, thần thiếp muốn thay bệ hạ trị hắn.”

Bùi Việt ngẫm nghĩ, tướng sĩ dưới trướng hắn có thể sử dụng từ ngả ngớn ương ngạnh để hình dung mà Thư Quân biết, cũng chỉ có Thành Lâm. Hắn đã đoán được đại khái là chuyện gì, vẫn chưa lên tiếng.

Buổi trưa hôm sau, vừa vặn tới lúc Dũng Sĩ Vệ và Vũ Lâm Vệ thay quân. Thành Lâm thỉnh an ở Ngự Thư Phòng trước, đang muốn đi vào nhận ca, lại thấy Thư Quân mang theo cung nhân chậm rãi đi trên hành lang.

Thành Lâm vội vàng cụp mắt hành lễ: “Thần thỉnh an nương nương.”

Thư Quân ung dung cười, hỏi: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi à?”

Thành Lâm liếc Ngự Thư Phòng một cái, châm chước đáp: “Bệ hạ mới chợp mắt một lát. Nhưng mà bệ hạ đã dặn dò, nương nương giá lâm thì cho dù là thời điểm nào cũng có thể đi vào…”

Thư Quân thật sự không cần hỏi Thành Lâm, Thành Lâm cũng chỉ khách sáo trả lời một câu.

Thư Quân cười nhạt nói: “Thế à? Vậy có chút khó xử rồi, có điều cũng không phải việc gì gấp, có người cầu ta chỉ hôn, ta muốn tìm bệ hạ để hỏi một chút.”

Thành Lâm vừa nghe “chỉ hôn”, lập tức suy nghĩ, ánh mắt nhìn hồng thiếp trong tay Thư Quânmột cái, trên này chẳng lẽ là gia thế tên họ linh tinh, trong lòng hắn chợt bồn chồn.

“Không biết là người nào có phúc có thể được nương nương chỉ hôn như vậy?”

Thư Quân than một tiếng: “Còn có thể là ai, không phải là tiểu thư Vương Ấu Quân phủ Đông Đình Hầu hay sao?”

Tim Thành Lâm đột nhiên thắt lại, không nhịn được ho khan vài tiếng.

Thư Quân chớp mắt hỏi hắn: “Thành Tướng quân làm sao vậy? Cảm phong hàn?”

“Không, không, không…” Hắn âm thầm ‘chậc’ vài tiếng, đau đầu thật sự. Hắn cũng không phải ngốc, thật vất vả mới gặp được Thư Quân, nếu Thư Quân thật sự chỉ hôn cho Vương Ấu Quân, thì hắn kêu trời không ứng kêu đất không linh.

Vì thế hắn thành khẩn chắp tay lần nữa: “Hồi bẩm nương nương, thần ái mộ Vương cô nương đã lâu, cũng muốn cưới nàng ấy.”

Thư Quân làm bộ giật mình: “Ồ, nói như vậy, hôm nay hồng thiếp này phải thêm tên huý của Thành Tướng quân sao?”

Bên trong quả nhiên không phải hắn.

Trong lòng Thành Lâm nhất thời không biết mùi vị ra sao, tiểu nha đầu kia không thích hắn như vậy?

Hắn như bị nướng trên lò lửa, không biết nên đáp lại như thế nào. Nếu để mặc Thư Quân đi vào nghị thân với Hoàng đế, thì chưa chắc đã đến lượt hắn.

“Nương nương, thần thật lòng muốn cưới Vương cô nương, cái tên trên này…” Thành Lâm nhìn tấm thiệp trong tay Thư Quân vài lần, ngụ ý là không cần đưa tên người khác vào.

Thư Quân cười: “Ồ, hôm qua ta nghe ý của Trưởng Công chúa, Thành Tướng quân cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu là vì ngày ấy ở chùa Linh Sơn, Ấu Quân nhất thời thất thố mạo phạm, vậy Thành Tướng quân cũng không cần để ở trong lòng. Tính tình Ấu Quân bướng bỉnh, thỉnh thoảng có chút sai lầm có thể tha thứ, có thể là trong lòng tỷ ấy xem Thành tướng quân chín chắn đáng tin cậy nên đối xử giống như huynh trưởng, Thành Tướng quân nói có phải thế không?”

Mỗi một chữ đều chọc thẳng vào tim Thành Lâm.

Đây nào phải là đến nghị thân cho Vương Ấu Quân, đây là tới lột da rút gân hắn đây mà.

Thành Lâm biết mấu chốt ở chỗ nào, đương nhiên là ngàn nhận sai vạn xin tha.

Thư Quân cũng không lập tức đồng ý với hắn: “Thành Tướng quân từng giúp đỡ ta, hôm nay ta tạm thời cho Tướng quân chút thể diện này. Chỉ là, nếu Ấu Quân vẫn không chịu, ta sẽ không thể làm chậm trễ tỷ ấy.”

Thành Lâm vội vàng nói vâng.

Một ngày này hắn trực ca mà trong lòng không thoải mái chút nào, cân nhắc phải làm sao dỗ dành tiểu tổ tông kia cho tốt.

Canh hai đêm mùa hạ, hắn không muốn về nhà nghỉ ngơi, uống chút rượu rồi đi đến cửa Vương gia. Đông Đình Hầu và Trưởng Công chúa đã sớm nghỉ ngơi, chỉ có thư phòng tứ thiếu gia còn sáng đèn. Người hầu chỉ có thể dẫn Thành Lâm vào chỗ tứ thiếu gia, Thành Lâm tới cửa cầu hôn bị từ chối, tứ thiếu gia biết rõ.

Thành Lâm là hồng nhân ở ngự tiền, quân công lớn lao, đáng tiếc trong nhà không cha không mẹ, gia thế không mạnh, luận thân phận không xứng với Vương Ấu Quân. Tứ thiếu gia không chê Thành Lâm, chẳng qua dù sao chuyện này cũng phải được Vương Ấu Quân cho phép.

Thấy người trước mắt giống như con ma men, ăn vạ Vương gia không đi, tứ thiếu gia cũng cảm thấy tàn nhẫn.

Tứ thiếu gia sai bà tử lặng lẽ hỏi ý Vương Ấu Quân.

Vương Ấu Quân chỉ cho hai chữ: “Đuổi đi.”

Tứ thiếu gia cũng không thể đuổi thật, hỏi hắn có muốn đến viện cho khách nghỉ ngơi hay không. Thành Lâm say khướt, từ trong ngực móc ra một túi bánh rán hành bọc trong giấy dầu: “Ta tới đây không có ý gì khác, chỉ đi ngang qua gánh hàng rong đầu đường, bỗng nhiên nhớ tới trước đây tiểu thư thích ăn bánh rán hành, cho nên mang tới.”

Không hiểu sao tứ thiếu gia có chút chua xót, giữ hắn lại.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thành Lâm đã rời đi. Nhưng khi Vương Ấu Quân đúng giờ buổi sáng thức dậy thì hắn đã mang cho nàng tiểu long bao đông khách nhất phố Đồng La. Vương Ấu Quân đang thèm ăn món này, thiếu chút nữa đã bỏng cả miệng.

Thành Lâm cũng không vội, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ tới Vương phủ thăm hỏi, thỉnh thoảng còn có thể gặp được lão Hầu gia, cùng lão nhân gia bài binh bố trận. Võ công của Thành Lâm đã là bậc thầy lão luyện, lão Hầu gia nhiều năm không ra chiến trường, có chút ý muốn vận động, cho nên bảo Thành Lâm đánh với ông hai chiêu.

Thành Lâm dựa vào chiêu thức nước ấm nấu ếch này, thành công lấy được sự đồng ý của song thân Vương thị.

“Không cha không mẹ là có chút đơn bạc, như vậy cũng có chỗ lợi, không có người ngăn cản con. Trong nhà nội ngoại đều do con làm chủ, chẳng phải con sẽ tự do sao?”

Vương Ấu Quân chuyển biến tốt chấp nhận, đồng ý hôn sự này.

Hôn kỳ định ở ngày tám tháng Chín. Dù sao Thành Lâm cũng là người mới trong triều, lại là Thánh thượng và Hoàng hậu tứ hôn, thể diện cực lớn, hắn được cả triều văn võ chúc mừng, vẻ vang cưới người vào cửa.

Thật vất vả đợi đến lúc khách khứa tan đi, Thành Lâm uống đến đỏ bừng mặt trở về hậu viện, uống trước một chén canh giải rượu, lại đi phòng tắm thay quần áo đánh răng, sau đó trở lại động phòng,

Mành trướng bằng lụa đỏ rủ xuống, che giấu cảnh sắc bên trong giường Bạt Bộ đến kín mít, chỉ có bóng dáng yểu điệu của một cô nương.

Ánh mắt hắn khóa chặt, yết hầu lăn lộn: “Phu nhân?”

Chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn từ bên trong vươn tới.

“Giáo hết sổ sách chìa khóa nhà kho ra đây, nếu không đừng hòng lên giường tân hôn.”

Thành Lâm nhìn lòng bàn tay non mịn tuyết trắng kia, trong lòng run rẩy. Hiện tại đừng nói là sổ sách chìa khóa, lấy mạng cho nàng ấy cũng được luôn. Hắn vừa dặn dò quản gia đi lấy chìa khóa sổ sách, vừa rút đai lưng ra rồi nhảy lên trên giường.

Vương Ấu Quân cũng có chút võ công. Nàng ấy nhanh nhẹn xoay người, né tránh Thành Lâm. Thành Lâm chụp không trúng, kinh ngạc nhìn nàng ấy, chỉ thấy mỹ nhân mặc áo ngủ màu hồng xinh xắn lệch qua góc tường nhìn hắn vẫy tay.

Thành Lâm duỗi tay bắt nàng, Vương Ấu Quân lại lần nữa nghiêng người tránh đi.

Ở nơi này, Thành Lâm thật sự muốn bắt nàng dễ như trở bàn tay, chẳng qua là muốn chơi cùng nàng.

Chờ đến lúc nàng sức cùng lực kiệt, chính là dê vào miệng cọp.

Thành Lâm không có lòng dạ giống như Bùi Việt, thật vất vả cưới được thê tử, chỉ lo vui vẻ, nhất thời không nắm chắc được đúng mực, lăn lộn Vương Ấu Quân đến không xuống nổi giường.

Hôm sau Vương Ấu Quân theo lệ vào cung tạ ơn Hoàng hậu, ôm cánh tay Thư Quân khóc đến chết đi sống lại.

“Ta muốn hòa li! Một đêm này chỉ thấy đau ơi là đau, cái tên khốn kiếp kia động tay động chân, ống phổi của ta cũng suýt nữa bị hắn chọc thủng luôn rồi.”

Thư Quân dở khóc dở cười, hòa li chắc chắn là không được, Thư Quân tìm Hoàng đế quyết định. Hoàng đế nghe xong biểu cảm rất khó có thể hình dung, chỉ có thể đưa toàn bộ nhóm công công ma ma phụ trách chuyện đại hôn đế hậu lúc trước mà chưa được dùng tới đến phủ Tướng quân.

Phu thê hai người chiếm cứ một cái sân, một người đối mặt ba vị công công, một người bị hai vị ma ma vây quanh, bắt đầu dốc lòng dạy dỗ chuyện phòng the.

Thứ nhất phải tiến hành theo trình tự, thứ hai không thể quá ham muốn hại thân. Tóm lại cung nhân không có chỗ thi triển quyền cước, dạy dỗ toàn bộ các chiêu thức dùng trong cung vua với đôi phu thê mới cưới.

Thành Lâm hiểu được đêm qua bản thân làm sai, uống chút rượu vào thì không có chừng mực. Hôm nay có lòng bù đắp, lúc lên giường liền thành thật nằm xuống trước.

Hắn nằm trên gối, thân hình cao lớn thon dài vẫn không nhúc nhích, giống như mãnh thú bị thuần phục, ngoan ngoãn nhìn Vương Ấu Quân,

“Tối nay ta nằm ngoan, cho nàng lăn lộn, nàng đem tất cả nỗi khổ đêm qua trả lại cho ta đi.”

Vương Ấu Quân: “…”

Ta tin chàng mới lạ.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Quay về trang chủ!
«


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

Đọc truyện Full