Sau khi Lâm Vi Hạ rời khỏi chưa được bao lâu, Ban Thịnh mới đến, cậu là người cuối cùng đến bữa tiệc. Đúng lúc bọn họ vừa cắt xong bánh kem, Khâu Minh Hoa nhìn thấy anh trai của mình đến thì lập tức đi đón tiếp, Ban Thịnh đưa hộp quà màu xanh trong tay cho cậu ta.
Từ lúc Ban Thịnh gia nhập vào bữa tiệc, cậu liền trở thành tâm điểm của toàn bộ ánh nhìn, đám thanh niên trẻ tuổi ngồi trên sofa tự động nhường ra một chỗ ngồi, dồn dập chủ động chào hỏi với cậu.
“Ban gia, cậu ngồi ở đó đi, có đói không, tôi bảo người đem bánh kem cho cậu ăn.” Khâu Minh Hoa hăng hái nói.
Ban Thịnh làm ổ trên ghế sofa, khuỷu tay chống lên đùi, đưa tay lên xoa trán, đôi lông mày hiện lên đầy uể oải, rõ ràng là vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, bận rộn một ngày một đêm.
Cậu xua tay, ra hiệu không cần.
Khâu Minh Hoa mở hộp quà màu xanh ra, bên trong là một chiếc đồng hồ, cậu ta liếc nhìn thương hiệu một cái liền văng ra một câu chửi thề, cực kỳ cảm động : “Ban gia, món quà đắt tiền như vậy làm sao tôi dám nhận……”
Ban Thịnh nói một câu chặn họng cậu ta lại, mở miệng :
“Đừng có già mồm.”
Lời cảm động của Khâu Minh Hoa lập tức bị Ban gia của cậu ta ép thu về, vui vẻ nhận lấy món quà đi qua chỗ khác uống rượu. Người đến bữa tiệc rất nhiều, đều là những sinh viên trẻ tuổi ăn mặc rực rỡ, xung quanh náo nhiều không ngừng, Ban Thịnh nhướng mí mắt nhìn một vòng, không thấy người đâu.
Lấy điện thoại ra, ngón tay cái ấn trên màn hình, gửi tin nhắn cho Lâm Vi Hạ :
【Cậu đâu rồi?】
Tin nhắn sau khi gửi đi được năm phút, một loại trực giác không tốt nổi lên khiến Ban Thịnh phải nhướng mày, cậu gọi điện thoại cho Lâm Vi Hạ, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bíp bíp lạnh lùng.
Không có người nghe máy.
Ban Thịnh cất điện thoại, trong tầm mắt vừa vặn xuất hiện một ly nước nóng, ngước mắt lên, là Lý Sanh Nhiên, cô ta mở miệng :
“Anh, uống nước đi.”
Ban Thịnh không đưa tay nhận ly nước, tư thế của cậu thản nhiên ngồi ở đó, vạt áo khoác màu đen được mở rộng, sắc mặt lạnh nhạt, khí áp trên người rất thấp, từ trên xuống dưới nhìn Lý Sanh Nhiên, chậm rãi lên tiếng :
“Cô ấy đâu?”
Bầu không khí vốn dĩ ồn ào đột nhiên trở nên yên ắng bởi vì câu hỏi của Ban Thịnh, một đám người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, một tiếng cũng không dám nói ra. Lý Sanh Nhiên không tiếp lời, ly nước đưa qua bị đóng băng giữa không trung, Ban Thịnh cũng không tay ra nhận, điều này ít nhiều gì cũng khiến vẻ mặt của cô ta có chút lúng túng. Cô ta lắc ly nước đang cầm trong tay suýt chút nữa làm nước văng ra ngoài.
Khâu Minh Hoa ở bên cạnh căng thẳng đến mức nuốt nước miếng, giúp đỡ giải thích :
“Đến rồi, lại đi rồi.”
Giữa quá trình xảy ra việc gì, Ban Thịnh không cần hỏi cũng biết, cậu cắn chặt răng hàm sau, gân xanh bên chiếc gáy trắng lạnh đột nhiên nhảy lên, dường như đang kìm nén lửa giận, cậu tức giận cười một cái, nhìn Lý Sanh Nhiên với một loại thái độ từ trên cao, lên tiếng cảnh cáo, chỉ cho ba chữ :
“Đừng chọc cô ấy.”*
*Câu gốc 别惹她 : Cũng có thể hiểu là “đừng gây sự với cô ấy”, dịch ra như nào cũng hơn ba chữ.
Nói xong, Ban Thịnh trực tiếp đứng dậy, vứt lại một đám người, cầm áo khoác lên, rời khỏi bữa tiệc. Chiếc xe GTR ở bên ngoài phát ra tiếng nổ ầm ầm sau đó vội vàng biến mất.
Người sau khi rời đi, bầu không khí ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, may mà Khâu Minh Hoa là người biết hòa giải, bữa tiệc rất nhanh đã bị cậu ta làm cho náo nhiệt trở lại.
Ninh Triều đút hai tay vào túi, nhìn trò cười này, hất cằm về phía cổng lớn : “Em gái của cậu đều đi rồi, lúc nãy sao cậu không đuổi theo?”
“Tôi đuổi theo làm gì, phải để chính chủ đuổi theo mới có ích.” Môn Tử ôm cánh tay nói.
Sau khi nói xong, Môn Tử phát hiện ra một điểm, nhìn thẳng vào cậu cười : “Đến cái này cậu còn không hiểu, không phải chưa từng yêu đương đó chứ, không chịu thông suốt.”
Chỉ một câu nói đã khiến lỗ tai của Ninh Triều ửng đỏ, cậu giơ tay sờ cái đầu húi cua, vẻ mặt không thoải mái nói một câu :
“Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.”
Chỉ đáng tiếc, cảnh tượng nam chính lao ra ngoài đuổi theo nữ chính mà Môn Tử mong đợi đã không xảy ra. Năm phút trước, Ban Thịnh vừa đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự, vừa gọi điện thoại cho Lâm Vi Hạ, vẫn là trạng thái không có ai nghe máy.
Lại gọi, điện thoại tắt máy.
Ban Thịnh vứt điện thoại lên xe, mở cửa xe, chân giẫm đạp ga, bánh xe nghiền nát qua vũng nước, bắn ra những tia nước sắc nhọn, dường như thể hiện sự giận dữ của chủ nhân.
Lâm Vi Hạ ngồi xe buýt trở về nhà, khi đi đến dưới lầu phát hiện có chút đói, liền vào quán ăn gần nhà ăn một tô hoành thánh, khi tính tiền mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn, vẻ mặt lóe lên một tia ngượng ngùng.
Bà chủ cười vui vẻ : “Không sao đâu, ngày mai đến trả tiền cũng được.”
“Cảm ơn bà chủ.” Lâm Vi Hạ nói.
Quay về nhà, vừa mở cửa ra, chú chó chạy qua không ngừng khuấy động bên người cô, Lâm Vi Hạ thay giày, ở bên ngoài cả một ngày, cô bị gió và tuyết làm cho toàn thân đều lạnh run.
Cô kéo cây lau nhà, tìm cáp sạc màu trắng sạc điện thoại, sau đó cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, hơn một tiếng sau, Lâm Vi Hạ tắm rửa xong đi ra ngoài, đầu óc cũng không còn mê man như lúc nãy nữa.
Lâm Vi Hạ cuộn mình trên ghế sofa, kéo điện thoại đang sạc pin qua, phát hiện có số 3 màu đỏ trên biểu tượng màu xanh lá cây, nhấn vào xem, Ban Thịnh gọi cho cô ba cuộc gọi nhỡ.
Đầu ngón tay run lên.
Đăng nhập vào wechat, Ban Thịnh gửi cho cô hai tin nhắn, là tác phong bá đạo như cũ :
Ban :【Người đâu?】
Ban :【Hạ Hạ, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời.】
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại, lặng lẽ đọc tin nhắn ở trên màn hình, mái tóc chưa khô hoàn toàn xõa xuống hai bên vai nhỏ từng giọt nước, cô lại nhớ đến những lời Lý Sanh Nhiên nói.
Tất cả mọi thứ rất có thể là cô tự mình đa tình.
Ngón tay của Lâm Vi Hạ vuốt hình đại diện màu đen, lựa chọn không hiển thị tin nhắn, thế là Ban Thịnh đã biến mất trong hộp trò chuyện của cô.
Điện thoại được đặt trên bàn tiếp tục sạc pin.
Tối nay trôi qua, Ban Thịnh liên tiếp liên lạc với cô, Lâm Vi Hạ đặt hết tâm tư vào bài học, làm gia sư của riêng mình, cô không nhận điện thoại của Ban Thịnh, cũng không trả lời tin nhắn.
Hai ba lần trôi qua, sự kiêu ngạo của Ban Thịnh nổi lên, cũng không chủ động gửi tin nhắn nữa.
Hai người bị đóng băng tại đó, ở giữa giống như vạch ra một đường biên giới, ai cũng không chịu bước qua trước một bước.
Một ngày trước cuối tuần, Lâm Vi Hạ nhìn sổ ghi chép trên điện thoại của mình, phát hiện thứ bảy là thời gian định kỳ mỗi tháng cô đến làʍ t̠ìиɦ nguyện viên tại viện phúc lợi dành cho những đứa trẻ đặc biệt.
Thứ bảy, bầu trời vừa phun ra một tia màu trắng bạc, Lâm Vi Hạ đã thức dậy từ sớm, sau khi nấu một phần mì ý và ăn xong, cô cất giáo án, sách vào cặp rồi đeo đàn cello trên lưng đi ra khỏi cửa.
Lâm Vi Hạ ngồi xe buýt đến viện phúc lợi dành cho trẻ em đặc biệt ở Thành Nam, sau khi xuống xe, cô đi vào bên trong, đúng lúc kịp giờ bọn trẻ đang nghỉ ngơi.
Một trong những đứa trẻ khiếm thính đang chơi xếp gỗ, mắt nhìn thấy Lâm Vi Hạ, khó khăn dùng sức hét lên :
“Vi Hạ……cô giáo Vi Hạ.”
Những đứa trẻ khác nghe thấy vậy thì ngước đầu lên, sau khi nhìn thấy Lâm Vi Hạ liền thả đồ chơi ở trong tay xuống, lao đến như con chim sổ lồng, không ngừng nói :
“Cô giáo Vi Hạ, em nhớ cô lắm, sao bây giờ cô mới đến thăm bọn em.”
“Cô giáo Vi Hạ, cô……cô……cô xem em xếp lego có đẹp không.”
Một đám trẻ con vây xung quanh Lâm Vi Hạ, cậu một câu tôi một câu hỏi lít chít không ngừng, Lâm Vi Hạ bị làm cho đầu óc choáng váng, không biết nên trả lời câu hỏi nào.
Nhân viên của viện phúc lợi nhìn thấy cảnh tượng này, kịp thời giải vây : “Được rồi, các em đi chơi đi, làm cô giáo Vi Hạ chóng mặt rồi ai lên lớp dạy học cho các em.”
Một đám nhóc lúc này luyến tiếc không nỡ rời xa cô. Nhân viên rót cho cô một ly nước lọc, ngữ khí quan tâm : “Em cũng rất bận phải không, không cần mỗi tháng đều đến đây đâu.”
“Không sao, em quen rồi.” Lâm Vi Hạ mỉm cười.
Lâm Vi Hạ làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trong ngôi nhà phúc lợi dành cho trẻ em đặc biệt này được hai năm, những đứa trẻ ở đây rất đặc biệt, có trẻ bị khiếm thính, trẻ bị bạch tạng, trẻ tự kỷ, trẻ câm điếc……những đứa trẻ này bởi vì điều kiện của bản thân và hoàn cảnh lớn lên mà tồn tại ít nhiều vấn đề tâm lý trong lòng.
Tất cả những gì cô có thể làm là dốc lòng lên lớp tư vấn tâm lý cho bọn trẻ, trị liệu bằng âm nhạc.
Sau khi dạy xong hai tiết học, buổi chiều ba giờ, Lâm Vi Hạ dự định sẽ cùng bọn trẻ chơi xếp gỗ xong thì ra về, kết quả là khi gần kết thúc, viện phúc lợi có người lái xe vào, có lẽ là nhà tài trợ quyên góp cố định, đến tặng một đống đồ dùng sinh hoạt và đồ chơi, bọn trẻ ngay lập tức chạy qua.
“Woa wow!”
Lâm Vi Hạ ngồi ở đó mỉm cười nhìn bọn trẻ, xếp miếng gỗ cuối cùng lên trên, sau đó đeo chiếc đàn cello trên lưng lặng lẽ rời khỏi viện phúc lợi.
Sau khi rời khỏi viện phúc lợi, Lâm Vi Hạ ngồi xe trở về nhà, nhưng cô không nghĩ đến gặp phải Khâu Minh Hoa ở dưới lầu. Trong tay Khâu Minh Hoa cầm ly trà sữa nóng, hai má đỏ bừng vì lạnh, nhìn dáng vẻ có lẽ canh giữ ở đây rất lâu rồi.
Cậu ta run cầm cập, nói : “Vi Hạ, sao cậu không nghe điện thoại của bạn học cũ vậy?”
“Nếu như cậu đến đây để nói chuyện của cậu ấy, vậy thì miễn đi.” Ánh mắt của Lâm Vi Hạ xa cách, vượt qua người cậu ta muốn đi vào nhà.
Không ngờ tới Khâu Minh Hoa chặn cô lại, bắt đầu nói dông nói dài : “Tôi thật sự hết cách rồi, Ban gia khoảng thời gian này cứ uống rượu, uống đến mức dạ dày xuất huyết, tối hôm trước được đưa đến bệnh viện, kết quả vừa tỉnh dậy thì không chịu ở bệnh viện, rút ống kim ra liền xuất viện. Cậu ta bây giờ đang nằm ở nhà, chỉ còn nửa cái mạng, động cũng không thể động.”
Bước chân vừa bước đi của Lâm Vi Hạ dừng lại, dây thần kinh căng thẳng : “Cậu ấy bây giờ rất nghiêm trọng?”
“Rất nghiêm trọng, thật đấy, bằng không tôi cũng không đến tìm cậu. Cậu cũng biết cái người Ban gia này, tính khí rất thối, lời của ai cũng không nghe, cậu đi xem cậu ta, sau đó khuyên cậu ta đến bệnh viện đi.” Khâu Minh Hoa một mặt khóc lóc thảm thiết.
Một loạt tin tức khiến Lâm Vi Hạ sững sờ, cô còn chưa phản ứng lại, Khâu Minh Hoa đã nhét vào tay cô tấm thẻ cửa, lòng bàn chân bỏ chạy nhanh như khói, còn không quên nói :
“Tôi gửi địa chỉ nhà cậu ta cho cậu.”
Lâm Vi Hạ lật tấm thẻ cửa màu đen lại xem một cái, nhét vào trong túi, trở về nhà.
Quay về nhà, Lâm Vi Hạ chuẩn bị thức ăn và nước uống cho con chó, cô đem đồ ăn vặt cho chó đổ vào cái bát màu xanh làm thức ăn cho nó, Thịnh Hạ chạy tới thè lưỡi ra.
Sau đó cô thay nước cho nó. Lâm Vi Hạ mở nắp bình đun nước, đặt nó dưới bình nước, nhấn chiếc nút màu đỏ mà không nhận ra, đến khi dòng nước ấm chảy vào bình đun nước tràn ra mu bàn tay của cô, cơn đau bỏng rát ập đến, đau đến mức khiến cô hét lên một tiếng.
Ấm đun nước rơi xuống đất, nước nóng bốc lên từ sàn nhà.
Thịnh Hạ nghe thấy tiếng hét thì sủa lên dữ dội, cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, Lâm Vi Hạ nói chuyện với nó : “Tao không sao.”
Nó mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Vi Hạ đi qua nhà vệ sinh, vặn vòi nước, duỗi tay ra, sau khi ngâm vết thương vào nước lạnh cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều. Cô lại lấy hộp thuốc từ trong phòng ra, tìm thấy tuýp kem trị bỏng.
Xử lý vết thương xong, ánh mắt vô tình dừng lại tấm thẻ màu đen trên bàn.
Sau khi suy nghĩ hai giây, Lâm Vi Hạ cầm tấm thẻ cửa, lại mặc chiếc áo khoác được vắt trên ghế vào vội vàng bước ra khỏi cửa.
Địa chỉ Khâu Minh Hoa gửi cho cô là đường Li Giang Đông, nó tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất phía bắc Bắc Kinh, có view nhìn ra sông và là tòa nhà cao nhất thành phố.
Cô nhìn địa chỉ, bên trên viết : Phiền Phủ.
Trên đường đi tìm Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ không ngừng nói với bản thân, đưa cậu đến bệnh viện là được rồi, chỉ như vậy.
Xe chạy đến Phiến Phủ, những tòa nhà cao tầng này nằm trên con đường sầm uất phồn thịnh, nhưng lại rất yên tĩnh, không ngừng có những người không phú thì quý ra vào nơi này.
Lâm Vi Hạ làm đăng ký ở cửa ra vào, nhân viên bảo vệ mới cho cô đi qua, cô quẹt thẻ đi thang máy lên tầng 36, đứng trước cửa phòng 3605, cầm thẻ cửa hít một hơi thật sâu.
Cô đặt tấm thẻ từ lên khóa cửa, thẻ từ phát ra cảm ứng, “bíp” một tiếng, cửa mở ra.
Lâm Vi Hạ đi vào bên trong, tầm nhìn trước mặt là một mảng tối tăm, mù mịt trống rỗng, rèm cửa được kéo chặt, không lộ ra một tia ánh sáng nào, không gian khép kín.
Không biết vì sao, mang lại cho người khác một loại cảm giác ngột ngạt. Lâm Vi Hạ cảm thấy giống như cái lồng chim, cô cố gắng tiến lên phía trước hai bước, khi thử lấy điện thoại ra bật đèn pin——
Vùng cổ xuất hiện khí ẩm, thân thể nóng bỏng từ phía sau dán lên, một bóng người cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, nam sinh kiên quyết ôm cô từ phía sau.
Hơi thở nguy hiểm xâm nhập đến, giống như một con vật rơi vào miệng hổ.
Lâm Vi Hạ sợ đến mức hét lên một tiếng, trái tim đập rất nhanh, nhưng cô lập tức ngửi thấy mùi hương gỗ mun lành lạnh quen thuộc trên người của cậu, và mùi thuốc lá sặc người, Ban Thịnh kịp thời lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo giọng khàn :
“Hạ Hạ, là tôi.”
Lâm Vi Hạ trong nháy mắt liền sáng tỏ, cái gì mà dạ dày xuất huyết nằm trên giường chỉ còn nửa cái mạng, tất cả đều là lừa cô.
Nỗi ấm ức, khó chịu bị đè nén gần đây và sự tức giận vì bị lừa dối, dồn dập tuôn ra, Lâm Vi Hạ dùng sức tách bàn tay đang đặt trên eo của cô ra, không ngừng vùng vẫy, nói :
“Buông tôi ra.”
Một người muốn chạy trốn, một người cố thủ nghiêm ngặt không thả người đi. Ban Thịnh ôm cô từ phía sau, mặc cho Lâm Vi Hạ dùng sức đấu tranh thoát khỏi người cậu như thế nào, móng tay của cô cào vào mu bàn tay của cậu, nhìn thấy những vết xước đỏ tươi cũng không chịu buông tay ra, bị cào đau cũng không nói một tiếng nào.
Sau khi trùng phùng, Lâm Vi Hạ có làm thế nào cũng không đoán được tâm tư của cậu, những lời nói giống thật mà là giả đó, chuyện của cậu cô không tài nào biết được, khoảng trống hai năm, sự ra oai của Lý Sanh Nhiên, từng việc đều khiến cô cảm thấy bất lực và đau buồn.
Lâm Vi Hạ cúi đầu, cắn mạnh vào cánh tay rắn chắc của cậu, cô dùng sức rất mạnh, giống như một con thú nhỏ bị mắc kẹt, cánh tay của cậu nổi lên dấu răn đỏ tươi, Ban Thịnh cau mày thả tay ra, cô lật tay muốn rời đi.
Ban Thịnh nhanh tay nhanh mắt chặn cô lại, Lâm Vi Hạ không ngừng đẩy cậu ra, đánh vào lồng ngực của cậu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở :
“Cậu đi ra! Cậu là tên lừa đảo.”
Nhưng cho dù Lâm Vi Hạ xô đẩy, đánh cậu như thế nào, Ban Thịnh vẫn giống như bức tường đồng vách sắt, không một tiếng phản kháng để mặc cho cô đánh, không chút sức mẻ, bị đánh bao nhiêu vẫn ôm chặt cô như cũ.
Ban Thịnh đưa tay lên tách mặt cô ra, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, tay vừa chạm vào khuôn mặt của Lâm Vi Hạ, lòng bàn tay ẩm ướt.
Cô khóc rồi.
Sau khi nhận được tin tức này, trái tim của Ban Thịnh như bị ai đó đốt cháy, kèm theo cơn đau không thể ngừng lại.
Lâm Vi Hạ còn ở trong lòng cậu không ngừng ầm ĩ nói muốn đi, tay của Ban Thịnh bắt lấy cằm của cô, dùng miệng chặn lên trên.
Nữ sinh liên tục đập vào lồng ngực cậu phát ra âm thanh khóc thút thít, tay của Ban Thịnh xoa nắn cái cổ của cô, không nặng không nhẹ di chuyển xuống phía dưới, mang theo sự thăm dò của sắc dục và khát vọng cuộn trào mãnh liệt.
Lâm Vi Hạ ngẩng đầu, cả người không kìm được mà run rẩy.
Ban Thịnh bày ra khuôn mặt hết sức lạnh nhạt, việc làm ra lại trái với tính cách của cậu, đầu lưỡi cạy răng, liếm mạnh lên trên.
Nếm được mùi vị của nước mắt, ướt ướt mặn mặn, yết hầu của Ban Thịnh chậm rãi chuyển động, không chút do dự mà nuốt xuống.
Lâm Vi Hạ bị cậu làm cho dần dần trở nên yên tĩnh, hai người hôn nhau rất lâu, tiếng hít thở hổn hển và dây dưa được khuếch đại trong đêm đen dày đặc này.
Cuối cùng Ban Thịnh ôm Lâm Vi Hạ vào lòng, nghiêng đầu dùng cánh môi hôn lên da thịt mềm mại trên cổ cô. Lâm Vi Hạ bị cậu ôm rất chặt, hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn lên án :
“Cậu là tên lừa đảo.”
Ban Thịnh vùi mặt vào trong cổ cô, khí nóng phun ra khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Nam sinh cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp bây giờ hiện rõ có chút khàn :
“Lừa cậu chỗ nào.”
Ban Thịnh vừa nói như vậy, trực giác của Lâm Vi Hạ cảm thấy không đúng, từ lúc đi vào cậu bắt đầu ôm cô, cô liền cảm thấy thân thể của cậu nóng rất lợi hại, giống hệt cái lò lửa, chi chít quấn chặt lấy Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ giơ tay lên sờ, phát hiện trán của cậu nóng kinh khủng, giọng nói kinh ngạc :
“Cậu sốt rồi.”
“Biết.” Ban Thịnh nói, cậu ngược lại hiện rõ không quan tâm.
“Vậy cậu mau nằm xuống.” Lâm Vi Hạ không chút lưu tình đẩy cậu ra.
Lúc trước khi Lâm Vi Hạ bị người cha nát rượu vứt ở nhà một mình thì đã học được cách chăm sóc bản thân, sau này đến nhà của cô nhỏ, cô là chị lớn, cũng bắt đầu học được cách chăm sóc người khác.
Lâm Vi Hạ muốn đo nhiệt độ cho Ban Thịnh, kết quả phát hiện trong nhà đến cái nhiệt kế cũng không có.
Thở dài một hơi, Lâm Vi Hạ mở ứng dụng giao hàng, mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm dự phòng sử dụng tại nhà, nhân tiện mua thêm nhiệt kế.
Sau khi đặt hàng xong, Lâm Vi Hạ bảo Ban Thịnh nằm trên giường nghỉ ngơi. Đóng cửa phòng lại, Lâm Vi Hạ yên tĩnh quan sát xung quanh căn nhà này.
Căn nhà của Ban Thịnh rất lớn, phong cách song lập, trên lầu và dưới lầu rộng hơn 200 mét vuông, kéo mở rèm cửa dày đặc, ánh sáng từ tòa nhà Li Giang đối diện viết chữ CBD chiếu rọi vào bên trong.
Trang trí trong căn nhà của Ban Thịnh đều là màu lạnh, cứng nhắc, tông màu đen, trắng và xám đồng nhất, không có một chút vật trang trí và mùi vị của con người.
Lâm Vi Hạ dự định nấu cháo cho Ban Thịnh, mở tủ lạnh ra, trống trơn, ngoại trừ những chai rượu được xếp từng hàng dài.
Còn có một quả táo xanh nhăn nheo nằm đó.
Quả táo xanh bị mất đi hàm lượng nước, nhăn nheo, lớp vỏ bị úa vàng, bắt đầu xuất hiện những đốm đen, nó nằm ở đó, giống như bị người khác bỏ rơi.
Lâm Vi Hạ lại đặt hàng mua nguyên liệu thức ăn, đúng lúc thuốc được giao tới. Lâm Vi Hạ mở cửa, cầm túi giấy màu vàng đi lên lầu đo nhiệt độ cho Ban Thịnh.
Vừa đo, 37.5, quả nhiên phát sốt rồi.
Lâm Vi Hạ lấy hai viên thuốc từ trong vĩ ra đưa cho cậu, lại pha cho Ban Thịnh ly thuốc bột.
Nhìn thấy Ban Thịnh uống thuốc xong, Lâm Vi Hạ mới đi ra ngoài.
Lâm Vi Hạ vào phòng bếp, vo sạch gạo, vặn nắp bếp ga, đổ gạo vào trong nồi, lại thái một ít thịt và rau củ cho vào bên trong.
Ngọn lửa xanh lam bốc cháy, cháo đang sôi trong nồi, từ từ phát ra âm thanh sùng sục.
Nấu cháo khoảng 40 phút, Lâm Vi Hạ bưng bát cháo lên lầu, mở cửa, đúng lúc bắt gặp Ban Thịnh đã tỉnh dậy.
Cậu ngồi trên giường, mái tóc đen rũ xuống, khóe mắt hơi đỏ, làn da tái nhợt.
Lâm Vi Hạ duỗi tay sờ trán của cậu, lại sờ trán của mình, có vẻ như đã hạ sốt một chút.
Cô đưa bát cháo cho cậu, Ban Thịnh nhướng mày, ngữ khí vô lại :
“Cậu không đút tôi?”
Lâm Vi Hạ lắc đầu, đôi môi đỏ mọng phun ra hai chữ : “Không đút.”
Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, cũng không tính toán với cô, bưng bát cháo húp một hơi.
Ánh sáng mờ ảo, tôn lên một tia sắc điệu ấm áp, Lâm Vi Hạ ngồi bên giường của cậu không nói chuyện.
Ban Thịnh đưa bát cho cô, hỏi : “Lý Sanh Nhiên nói gì với cậu vậy?”
Khiến cho cô luôn bình tĩnh tức giận thành dáng vẻ như vậy.
Lâm Vi Hạ ngước mắt nhìn con bướm xinh đẹp trên xương quai xanh của cậu, do dự hai giây :
“Cô ta nói cậu xăm hình bươm bướm trên xương quai xanh là bởi vì cô ta.”
Vẻ mặt của Ban Thịnh vừa ngây ra một giây liền hiểu rõ, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, hỏi ngược lại :
“Cậu cảm thấy thế hả?”
Lâm Vi Hạ bị cậu nhìn đến mức tim co rút lại, cô không tiếp lời. Cô của bây giờ, đã không còn lá gan chủ động hỏi vị trí của mình trong lòng Ban Thịnh rồi.
“Sau này cách xa cô ta ra một chút.” Ban Thịnh mở miệng.
Ban Thịnh ngồi bên giường, đôi mắt đen láy phát sáng, cậu nhìn Lâm Vi Hạ với đôi mắt nặng nề, giọng nói khàn khàn :
“Nhẫn đều cho cậu rồi.”
Cậu đưa tay lên xoa nắn thái dương của Lâm Vi Hạ, vén mái tóc lộn xộn của cô sang hai bên, đột nhiên đôi mắt sắc bén phát hiện sợi dây mảnh màu đỏ trên cái cổ trắng nõn của cô, ngón tay nhẹ nhàng móc ra.
Kèm theo chiếc nhẫn được xâu vào bên trong sợi dây màu đỏ.
Ánh mắt của Ban Thịnh rơi trên mặt cô, ánh mắt của cậu trực tiếp lại kèm theo cảm xúc ảm đạm, vành tai mỏng ở phía sau của Lâm Vi Hạ bị cậu nhìn đến mức đỏ bừng lên, cô muốn kéo lại đồ của mình.
“Nghe nói cậu muốn trả nhẫn lại cho tôi?” Ban Thịnh nheo mắt nhìn cô, ngữ khí không vui.
Ban Thịnh làm ra vẻ muốn tháo chiếc nhẫn, trong lòng Lâm Vi Hạ hoảng sợ, vội vàng nắm lấy sợi dây màu đỏ không để cho cậu tháo xuống. Ban Thịnh có ý trêu chọc cô, cả người thăm dò qua, hai ngón tay bắt đầu tháo gỡ nút thắt.
Lâm Vi Hạ một tay nắm chiếc nhẫn bạc, một tay đánh vào tay cậu, không ngừng nói : “Trả cho tôi.”
“Cậu đi ra!”
Hai người giằng co qua lại, một người tưởng thật, một người có ý diễn trò, nào biết trong lúc tranh giành, “xoạt” một tiếng, chiếc áo len xanh đậm mà Lâm Vi Hạ mặc bị một bàn tay rộng lớn kéo xuống, bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Đường viền của bờ vai lộ ra độ cong xinh đẹp, thậm chí còn thấp thoáng một mảng trắng mịn ở trước ngực. Đôi mắt đen láy hiện lên sự u ám, hô hấp càng thêm nặng nề.
Ban Thịnh nhìn cô giống như chiếc bánh kem vừa mới được cắt ra, mềm lại thơm, yết hầu lăn lộn, càng nhìn càng muốn nếm thử.
Lâm Vi Hạ cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của cậu, con ngươi hoảng hốt trong giây lát, cô đưa tay lên muốn kéo quần áo lại, Ban Thịnh đột nhiên tiến đến gần, đôi môi áp xuống, vừa liếm vừa cắn mạnh lên bờ vai trắng như tuyết của cô.
Lâm Vi Hạ đau đến mức kêu rên một tiếng, giọng nói run rẩy hỏi : “Cậu……tại sao cứ thích cắn tôi?”
Ban Thịnh rời khỏi một chút, khuôn mặt lạnh lùng mang theo du͙? vọиɠ vùi vào trên vai cô, tiếng thở gấp thêm nặng nề. Cơn sốt của cậu vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, khuôn mặt của cậu trắng bệch ốm yếu, mái tóc đen ở trước trán ướt đẫm một chút mồ hôi, đôi mắt ươn ướt lại hiện lên sự lưu manh, cậu nhìn Lâm Vi Hạ, giọng nói trầm thấp :
“Dạy cho cậu một bài học.”
Đồ của cậu đưa vậy mà nói trả là trả.
_________________
NOTE TO ĐÙNG :
Nam nữ chính sẽ không xác nhận mối quan hệ nhanh, cụ thể là còn đưa đẩy vài chương nữa, mọi người không thích có thể drop. Những chương sau sẽ một vài tình tiết có thể sẽ khiến mọi người không thích (Mình và fan trung đã cmt spam trên Tấn Giang rất nhiều, nói tác giả sửa chi tiết lại nhưng tác giả nói cốt truyện đang đi đúng kịch bản, có sắp xếp lại dàn ý phía sau chứ không thay đổi, nhưng những chương sau tác giả sẽ làm rõ các chi tiết, ví dụ như vì sao Thi Li nhìn thấy được hình xăm và có được bật lửa của Ban Thịnh….). Cho nên mọi người đọc xong cảm thấy không thích tính cách hoặc chi tiết của truyện thì vui lòng âm thầm drop truyện, không bình luận bất kỳ lời nói khó nghe nào trong nhà của mình !!!!!!