Đọc truyện Full

Chương 60

 
 
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của hắn, tức khắc mềm nhũn trong lòng.
 

“Chàng say rồi.” Nàng cười nói, “Hai ta đã sớm thành thân.”
 
“Không,” Cố Cửu Tư lắc đầu, “Không thành thân. Không tính.”
 
Hắn không còn sức lực, cả người dựa vào Liễu Ngọc Như, lặp lại câu phủ nhận: “Đó là, đó là lão già ép ta, chưa thành thân mà.”
 
Liễu Ngọc Như thở dài.
 
Khi bọn họ thành thân, ai mà không bị ép và bất đắc dĩ?
 
Bản thân nàng bái đường còn nghĩ đây là một ác mộng thì tốt biết bao, tỉnh mộng rồi, nàng còn có thể quy củ làm Liễu tiểu thư của nàng, sau đó như ý nguyện gả cho Diệp Thế An nàng tâm niệm trong lòng.
 
Chỉ là cũng may trời xui đất khiến gả cho người trước mặt này.
 
Nàng không biết gả cho Diệp Thế An có thể tốt hơn không, nhưng nghĩ đến lấy quy củ của Diệp gia, nàng sợ là cũng chỉ ở hậu trạch canh giữ Diệp gia, quy quy củ củ khai chi tán diệp, thay trượng phu xử lý tốt hậu trạch là được. So với hiện giờ đi theo Cố Cửu Tư, tuy rằng thay đổi rất nhanh nhưng nàng cũng không biết sao mà nửa phần hối hận cũng không có.

 
 
Nàng dựa sát vào Cố Cửu Tư, ôn nhu nói: “Mặc kệ có phải ép buộc hay không, hai ta đều thành thân rồi, ta muốn sống cùng chàng cả đời này.”
 
“Ta không muốn……”
 

Giọng nói của Cố Cửu Tư có chút mơ hồ, Liễu Ngọc Như ngẩn người, trong lòng có chút đau khổ.
 
Cho đến hôm nay, chẳng lẽ chàng còn nghĩ đến lời nói lúc trước, sớm muộn gì cũng muốn đường ai nấy đi với nàng?
 
Trong lòng Liễu Ngọc Như nhất thời có chút loạn, chỉ nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Ta muốn cưới nàng.”
 
Hắn lẩm bẩm: “Ta muốn một lần nữa…… Ta muốn tự tới cửa hạ sính, ôm nàng vào kiệu hoa, cùng nàng bái đường, vén khăn cho nàng, uống rượu giao bôi…… Chuyện cát lợi này chúng ta không thể bỏ qua…… Ta muốn sống cùng nàng cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa.”
 
Cố Cửu Tư đan xen mười ngón tay với nàng, hắn dùng đầu chống lên trán của nàng, giọng nói dừng một chút, sau đó nói một chuỗi dài, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi một lát, hắn nói tiếp: “Ngọc Như.”
 
“Ta thương nàng,” hắn nghiêm túc mở miệng, “Ta sẽ thương nàng, sủng nàng, luôn đối tốt với nàng. Nàng đừng rời bỏ ta.”
 
“Ta sẽ không rời bỏ chàng.” Liễu Ngọc Như mềm lòng. Nàng nhỏ giọng nói, “Chàng yên tâm đi.”
 
“Ta sẽ đối tốt với nàng,” hắn lặp lại mãi, “Làm nàng biết cái gì gọi là chân chính đối tốt với nàng.”
 
Liễu Ngọc Như nghe xong thì bật cười, xe ngựa chậm rãi đi về trước, nàng nghe kế hoạch to lớn của Cố Cửu Tư muốn đối tốt với nàng như thế nào.
 
Nàng kéo hắn vào nhà, hầu hạ hắn lên giường, lau mình cho hắn, bản thân lúc này mới nghỉ ngơi.
 
Cố Cửu Tư lúc này còn nhắc mãi không ngừng, chờ Liễu Ngọc Như lên giường, Cố Cửu Tư kéo nàng, hắn tựa hồ mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta biết…… Nàng không phải người thích ở hậu trạch. Trong lòng nàng có khát vọng lớn mà…… Nàng sẽ đi rất nhiều chỗ kiếm thật nhiều tiền, nàng không thích làm Cố phu nhân……”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng đang muốn phủ nhận thì nghe Cố Cửu Tư nói: “Ta không thèm để ý……”
 
“Ta có thể làm Liễu tướng công, nàng muốn làm gì thì làm cái đó. Nàng muốn đi kiếm tiền, ta giúp nàng kiếm…… Nàng muốn ra cửa, ta cho người bảo vệ nàng đi…… Ngọc Như,” hắn nắm tay nàng có chút khổ sở nói, “Ta đã không phải là Cố Cửu Tư trước kia,” hắn khàn giọng nói, “Nhưng nàng vẫn phải là Liễu Ngọc Như.”
 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện vài phần khó chịu.
 
Nàng nghe âm điệu của hắn hơi nghẹn lại thì sao không rõ ý của hắn.
 
Mộng tưởng của Cố Cửu Tư chính là hiệp sĩ nhân nghĩa, cưỡi ngựa đạp hoa, ồn ào sống ở Dương Châu mười tám năm. Hiện giờ bất luận là quốc nạn hay là thù nhà đều ép hắn nhanh chóng trưởng thành. Hắn chưa từng than khổ cũng chưa từng nói không cam lòng. Trong nhà cần hắn đảm đương, hắn liền đứng lên đảm đương. Nhưng đáy lòng hắn luôn nhớ đến một phần thiếu niên khinh cuồng kia.
 
Hắn làm không được, hắn muốn nàng làm được.
 
Hắn nói sủng nàng yêu nàng chính là muốn cho nàng một vùng đất trời để nàng tận tình làm tất cả chuyện nàng muốn làm, không cần chịu đựng hay nhường nhịn ai.
 
Liễu Ngọc Như cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nàng nhìn khuôn mặt đan xen dáng vẻ thiếu niên và thanh niên của người trước mặt, nhịn không được ôm chặt hắn.
 
“Cửu Tư,” nàng mở miệng, yếu ớt nói, “Chàng là Cố Cửu Tư của ta cả đời này.”
 
Cố Cửu Tư kéo nàng, tựa hồ như mệt mỏi, hơi thở của hắn pha lẫn mùi rượu, Liễu Ngọc Như nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách ở bên ngoài, nàng nhìn người trước mặt, kề sát người, nhẹ nhàng dán môi lên.
 
Cố Cửu Tư mơ hồ mở to mắt, thấy cô nương trước mặt dán vào người mình, lông mi nàng run lên, hắn phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, hắn trầm thấp kêu một tiếng: “Ngọc Như……”
 
Khi mở miệng nói, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng đụng vào môi đối phương, cả hai đều run rẩy, Liễu Ngọc Như cứng đờ thân mình.
 
Hai người chưa động đậy, Cố Cửu Tư tựa hồ bất ngờ. Một lúc sau, Liễu Ngọc Như theo bản năng muốn lui về sau, nhưng một động tác vừa rồi đã bị Cố Cửu Tư ôm lấy eo.
 
Xúc cảm mê luyến trong khoảnh khắc kia làm hắn khiếp sợ lại hỗn loạn nói không nên lời. Hắn chỉ biết vừa rồi có trải nghiệm như vậy.
 
Hắn ôm lấy nàng, chậm rãi buộc chặt tay, tăng thêm sức lực. Hắn cúi đầu cọ vào mặt nàng, một tiếng lại một tiếng lẩm bẩm kêu tên nàng: “Ngọc Như.”
 
Liễu Ngọc Như bị kêu đến cả người mềm nhũn, lúc này mới cảm giác môi hắn dán lại đây, hắn tựa như đang run rẩy, Liễu Ngọc Như cứng đờ thân mình, cảm giác môi của Cố Cửu Tư quanh quẩn ở chỗ nàng một lát, lúc này mới thăm dò đầu lưỡi qua đó.
 

Đầu óc hắn thanh tỉnh lại mê mang, hương rượu theo đầu lưỡi hắn lẻn vào miệng Liễu Ngọc Như, vị ngọt của rượu như có như không, xúc giác ướt át mềm hoạt đâm vào hai người thiếu niên làm họ ngất ngây.
 
Cố Cửu Tư nhịn không được lật người đè lên Liễu Ngọc Như.
 
Cơn mưa đêm ngoài cửa sổ vừa lúc dừng trên hoa hải đường, hoa hải đường nhẹ nhàng lay động trong mưa. Cành lá mảnh khảnh như không chịu nổi nên gập lại, phô bày muôn vàn phong tình trong mưa gió.
 
Cố Cửu Tư nhìn thấy hơi nước trong mắt Liễu Ngọc Như, nàng như có như không giận dữ nhìn hắn, hắn không khỏi mỉm cười.
 
“Được nàng nhìn như vậy một cái,” hắn khàn giọng nói, “Địa ngục Vô Gián cũng đáng vào.”
 
“Ta không cần chàng vào địa ngục Vô Gián,” Liễu Ngọc Như ôm lấy cổ hắn, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Ta muốn chàng ở bên cạnh ta cho tốt.”
 
Cố Cửu Tư có chút hoảng hốt, hắn nghẹn ngào nhìn người dưới thân một lát mới nói: “Tốt.”
 
Một giây kia, chẳng sợ hắn còn say hay còn mơ hồ, hắn biết rõ.
 
Đời này nếu rời khỏi Liễu Ngọc Như, ai hắn cũng không muốn nữa.
 
Gặp được một cô nương như vậy, làm sao có thể tìm được người nào khác tốt hơn?  Chẳng sợ thật sự có người tốt như vậy thì tìm lại đâu ra người có tấm lòng như nàng?
 
Hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
 
Động tác của hắn ôn nhu lại tinh tế, bởi vì có rất nhiều lời muốn nói nhưng hắn nói không nên lời, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy mỗi lần đụng vào, mỗi lần hôn môi, mỗi lần ôm, tâm ý khó lòng giải thích của bản thân tựa hồ đều không có gì có thể truyền đạt được.
 
Hai người lăn lộn tới khuya, đợi mưa tạnh, hai người mới mơ màng ngủ thiếp đi.
 
Chờ buổi sáng ngày hôm sau lúc Cố Cửu Tư tỉnh giấc, hắn nhìn thấy cả giường cực kỳ hỗn loạn, Liễu Ngọc Như ngủ bên người hắn, quần áo còn hỗn loạn.
 
Đầu óc của Cố Cửu Tư ngây ngốc một chút, sợ tới mức lui về sau lăn xuống đất.
 
Liễu Ngọc Như mơ hồ mở mắt, chống tay ngồi dậy, quần áo theo đó trượt xuống, lộ ra đầu vai gầy ốm lại trắng trẻo của nàng.
 
Ánh mắt của Cố Cửu Tư không tự chủ nhìn lên, Liễu Ngọc Như ngáp nói: “Sao lang quân té xuống dưới?”
 
“Ta…… Ta……”
 
Cố Cửu Tư chống tay không bỏ chạy, Mộc Nam và Ấn Hồng ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, biết bọn họ dậy rồi thì chuẩn bị tiến vào, Cố Cửu Tư rống lớn một tiếng: “Tất cả không được tiến vào!”
 
Lời này làm tất cả mọi người sửng sốt, Liễu Ngọc Như cũng thanh tỉnh vài phần.
 
Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, hắn lại đánh giá vài lần, lúc này mới xác nhận quần áo của Liễu Ngọc Như loạn thì loạn, nhưng vẫn còn.
 
Trong đầu Cố Cửu Tư hiện ra vài đoạn phim ngắn, hắn đỏ mặt xác nhận mấy lần, trong lòng mới thở ra, hắn quay đầu đi gian nan nói: “Ta…… Ta……”
 
“Lang quân đêm qua say.” Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư muốn nói gì, nàng cúi đầu đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng.
 
Cố Cửu Tư vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta say.”
 
Nói xong lời này, hai người liền trầm mặc, không ai mở miệng.
 
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như chống tay ngồi trên giường, tựa hồ có chút khó khăn, nàng đỏ mặt nhìn ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày, Cố Cửu Tư chậm rãi bình tĩnh lại, hắn đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt. Rượu làm gan người khác lớn hơn, chẳng qua hắn cũng như thế, chỉ đi trước một bước mà thôi.
 
Hắn ho nhẹ một tiếng, đứng khỏi mặt đất nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Nàng…… Nàng không giận chứ?”

 
Liễu Ngọc Như cúi đầu, sau đó lắc đầu. Cố Cửu Tư nỗ lực hồi ức lại lời nói tối hôm qua, hắn ngồi bên người Liễu Ngọc Như, cúi đầu nói: “Nàng không giận là được…… Hai ta là phu thê, rất nhiều chuyện sớm muộn phải làm.”
 
Liễu Ngọc Như nhẹ giọng lên tiếng, mặt đỏ rực.
 
Cố Cửu Tư cắn răng xoay người ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.
 
Liễu Ngọc Như nuốt tiếng kêu sợ hãi vào, sợ người bên ngoài nghe thấy, Cố Cửu Tư ôm nàng, cảm giác nàng càng xấu hổ hơn, lúc này mới trấn định vài phần, hắn chậm rãi nói: “Hôm qua là ta càn rỡ, nhưng lời ta nói đều là thật lòng. Chuyện đã làm cũng là chuyện muốn làm.”
 
“Ừm.”
 
Liễu Ngọc Như đỏ mặt nói: “Ta biết.”
 
“Ngọc Như,” hắn ôm nàng nghiêm túc nói, “Tuy chúng ta đã thành hôn, nhưng ta không muốn vì thành hôn mà chúng ta mới ở bên nhau. Chúng ta từ từ tới, nếu ta sốt ruột đường đột nàng, nàng không thoải mái thì nói ta biết, ta sẽ sửa, được không?”
 
“Chỗ nào đường đột?” Liễu Ngọc Như thấp giọng nói, “Lang quân muốn làm gì, vậy làm là được.”
 
Cố Cửu Tư nghe lời này thì nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta làm thì nàng không vui, lại nhớ tới ta. Nàng từ trước đến nay là kẻ lừa đảo, nàng tưởng ta không biết?”
 
“Ta mới không có……”
 
Liễu Ngọc Như vội vàng phủ nhận, Cố Cửu Tư cười thành tiếng cũng không nói thêm gì phản bác nàng, tiếp lời: “Tốt tốt tốt, không phải kẻ lừa đảo. Nàng chính là bản thân cũng không biết bản thân muốn gì, được rồi chứ?”
 
“Ta……”
 
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư ôm nàng nghiêm túc nói, “Đừng giải thích, cũng đừng nhiều lời. Rất nhiều chuyện nói không nên lời, trong lòng nàng ta hiểu rõ là được.”
 
Liễu Ngọc Như trầm mặc, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Ta biết ngày tháng trước đây của nàng, nàng gạt được bản thân nhất thời nhưng không gạt được bản thân cả đời. Ta không vội, hai ta phải sống cho tốt, nàng trước sau vẫn là Cố phu nhân, nhưng mỗi một bước chúng ta đi về trước thì tình cảm chúng ta càng tốt hơn một phân, có được không?”
 
Liễu Ngọc Như cũng không nhiều lời chỉ gật đầu. Cố Cửu Tư vén tóc cho nàng, lúc này mới cười gọi người tiến vào.
 
Mọi người như nhìn cặp tiểu phu thê, hắn cười cười, gì cũng chưa nói chỉ bảo hai người rửa mặt.
 
Liễu Ngọc Như nhìn trong gương thấy Cố Cửu Tư mặc quan phục, nàng rũ mắt, Cố Cửu Tư đang muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên nói: “Cửu Tư.”
 
Cố Cửu Tư dừng bước, ngay sau đó nghe Liễu Ngọc Như mở miệng: “Ta thay chàng đi mua lương.”
 
Cố Cửu Tư ngẩn người, nàng đứng dậy nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt nghiêm túc: “Chàng không cần một lần nữa rút nợ U Châu, hiện tại chàng đã có tiền giao trong tay ta, ta sẽ lấy tiền vốn này đi ra ngoài, chờ khi về sẽ mang về cho chàng ba mươi vạn thạch lương thực.”
 
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn nàng, Liễu Ngọc Như mỉm cười.
 
“Không phải chàng nói muốn ta làm Liễu Ngọc Như sao?” Nàng bình tĩnh nói, “Nếu không phải nghĩ đến quy củ nghĩ đến chàng, thật ra trong xương cốt Liễu Ngọc Như chính là người như vậy.”
 
 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full