Đọc truyện Full

Chương 69

 
“Sao chàng ở chỗ này?”
 

Liễu Ngọc Như rốt cuộc đã phản ứng lại, Cố Cửu Tư che chắn cho nàng, liên tiếp chém hai người, sau đó quay đầu ngựa lại dẫn nàng rời khỏi cuộc chiến.
 
Lúc Cố Cửu Tư xuất hiện, Mộc Nam đã dẫn người vọt tới trước mặt Diệp Thế An bảo vệ Diệp Thế An và Diệp Vận, Cố Cửu Tư bên này có mấy chục người, đối phương chỉ có mười mấy người, Cố Cửu Tư không cần ra tay, người đuổi giết Liễu Ngọc Như liên tiếp tháo chạy.
 
Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như tới nơi an toàn, lúc này mới nói: “Ta vẫn luôn chờ nàng, ban đêm vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy âm thanh thì chạy tới xem thử.” Dứt lời, hắn cười nói, “Không ngờ, đúng thật là nàng.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện đối phương bị người của Cố Cửu Tư đuổi đánh, lúc này mới yên lòng quay đầu nhìn hắn, cứ như vậy nhìn lên, nàng liền ngây ngẩn cả người.
 
Tay hắn còn vờn quanh eo nàng, hắn nghiêng mặt lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt hắn như có đá quý, tất cả đều là bóng dáng của hắn, nhìn một cái khiến nàng không dời ánh mắt được. Nàng cảm thấy trong lòng có cảm xúc hỗn loạn, nhưng đối phương cực kỳ khắc chế, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, qua một lúc, hắn mới khàn khàn nói: “Gầy rồi.”
 
Liễu Ngọc Như không biết vì sao, nàng cảm thấy tim đang đập sắp dừng lại, nhịn không được hơi đỏ mặt, nàng sợ hắn phát hiện ra cảm xúc của nàng, nàng quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Bôn ba bên ngoài, tất nhiên sẽ gầy đi rồi.”
 
Dứt lời, nàng chuyển ánh mắt tới phía trước, thực lực hai bên chêch lệch quá lớn, những sát thủ đó vừa giao chiến chưa được bao lâu đã thối lui về sau, Mộc Nam dẫn Diệp Thế An và Diệp Vận đi tới chỗ Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, Diệp Vận đã ngất đi, Mộc Nam cõng nàng ta, mà Diệp Thế An cũng mang theo thương tích, đi đường khập khiễng.
 
Diệp Thế An thấy Cố Cửu Tư nên nỗ lực hành lễ, Cố Cửu Tư xoay người xuống ngựa hành lễ lại với Diệp Thế An, sau đó cung kính nói: “Thế An huynh một đường vất vả, thời gian này, nội tử đã để người thêm phiền phức rồi.”

 

 
Lời này nói ra làm Diệp Thế An ngẩn người, hắn cảm thấy có vài phần vi diệu, lại không dám nhiều lời, vội nói: “Là ta gây thêm phiền phức cho phu nhân mới đúng.”
 
“Đừng nói những lời này nữa,” Liễu Ngọc Như thấy Diệp Thế An sắc mặt trắng bệch, lại thấy Diệp Vận đã ngất xỉu, thấy có người cõng nàng ta thì nhanh chóng cắt ngang, “Mau sắp xếp ngựa đưa Vận Nhi và Diệp công tử về.”
 
Mộc Nam đáp lời đưa ngựa cho Diệp Thế An, Diệp Thế An dẫn theo Diệp Vận, Mộc Nam đi cùng những người khác, đoàn người nhanh chóng chạy về thành.
 
Đoàn người chạy về Quảng Dương, Liễu Ngọc Như nhìn ra sắc mặt của Diệp Thế An không đúng, nàng biết này người này không thích thể hiện ra ngoài nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm Diệp Thế An, Cố Cửu Tư hờ hững nhìn nàng một cái, đột nhiên đánh ngựa nhanh hơn vượt qua Diệp Thế An, chạy thẳng về trước, để Liễu Ngọc Như không nhìn Diệp Thế An nữa.
 
Liễu Ngọc Như nhíu mày, hơi lo lắng nói: “Ta cảm thấy sắc mặt của Diệp ca ca không đúng lắm, nếu không đổi cho Mộc Nam đi chăm sóc Vận Nhi đi.”
 
“Hắn e là không chịu, hắn đã quen chú tâm danh tiết, sẽ không cho bản thân giao cho những người khác.”
 
Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói, một lúc sau, hắn nói: “Chỉ một đoạn đường, nàng đừng lo nữa.”
 
Liễu Ngọc Như đáp lời, trong lòng lại không yên lòng.
 
Chờ tới khi Cố Cửu Tư sớm đã quyết định nơi dừng chân, Diệp Thế An cõng Diệp Vận vào phòng, hắn vừa thả Diệp Vận lên giường, quay đầu nói với Cố Cửu Tư: “Làm phiền Cố công tử……”
 
Nói còn chưa dứt lời, Diệp Thế An rốt cuộc không chống đỡ được, cả người ngã về trước.
 
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, thân thể hắn vừa lung lay, Liễu Ngọc Như đã nhanh chóng duỗi tay lại đỡ hắn, sau đó nói với Cố Cửu Tư: “Mau gọi đại phu lại đây!”
 
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như dùng tay đỡ Diệp Thế An, hắn không nói gì, chỉ tiến lên đẩy Liễu Ngọc Như ra, tự mình đặt một bàn tay lên vai Diệp Thế An, khiêng Diệp Thế An sang giường bên kia, quay đầu nói với Mộc Nam: “Đi thúc giục đi, sao đại phu còn chưa tới?”
 
Dứt lời, Cố Cửu Tư ngồi ở một bên, không nói gì nữa.
 
Mà Liễu Ngọc Như rất nôn nóng, đầu tiên nàng đến chỗ Diệp Vận xem kỹ thương thế của Diệp Vận, sau đó lại đến bên Diệp Thế An, nàng không dám chạm tay vào Diệp Thế An, chỉ có thể dò hỏi Mộc Nam đang rửa sạch miệng vết thương cho Diệp Thế An: “Huynh ấy còn bị thương chỗ nào không?”
 
“Còn rất nhiều ám thương,” Mộc Nam thở dài, “Đều là xước da, không có trở ngại gì, chỉ là nhiều vết thương thôi.”
 
Liễu Ngọc Như gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
 
Một lúc sau, đại phu vội vàng lại đây, đại phu lần lượt bắt mạch cho hai người, sau đó nói với Cố Cửu Tư: “Vị tiểu thư kia đụng vào đầu, hẳn không có trở ngại gì, ngủ dậy lại tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt. Vị công tử này nghiêm trọng hơn nhiều, vốn dĩ miệng vết thương của hắn không được xử lý tốt, lại có thêm vết thương mới, hiện tại sốt cao không giảm, nếu ngày mai giảm sốt, vậy sẽ không có gì nữa. Nếu sốt cao không giảm, e là hung hiểm.”
 
Dứt lời, đại phu viết phương thuốc xong thì nói với Mộc Nam: “Ta kê thuốc uống trước, các ngươi chăm sóc cho tốt.”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy đại phu nói, trong lòng không khỏi có chút nặng nề. Nàng sợ Diệp Thế An xảy ra chuyện, hiện giờ người nhà của Diệp Vận chỉ còn lại Diệp Thế An, nếu Diệp Thế An xảy ra chuyện, Diệp Vận nên làm gì bây giờ?
 
Nhưng hiện giờ cũng không có cách nào khác, Liễu Ngọc Như đứng ở một bên nhìn Diệp Thế An, trong lòng không có nửa điểm buồn ngủ.

 
Cố Cửu Tư đi đến phía sau Liễu Ngọc Như, nhàn nhạt nói: “Trở về ngủ đi, nơi này có Mộc Nam chăm sóc, không sao đâu.”
 
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng đáp lời, đi theo Cố Cửu Tư ra phòng.
 
Ban đêm gió lạnh, Cố Cửu Tư đi bên cạnh nàng thay nàng chắn gió.
 
Liễu Ngọc Như chỉ lo suy nghĩ việc của Diệp Thế An, trong lòng nàng đều là lo lắng, nhất thời bất chấp xung quanh.
 
Cố Cửu Tư đi vào phòng với nàng, sau khi nàng rửa mặt xong mới lên giường, Cố Cửu Tư tắt đèn, nằm bên cạnh nàng, Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía hắn, trong lòng nàng nhớ tới bệnh tình của Diệp Thế An, vốn không ngủ được, nhưng nàng cũng sợ làm Cố Cửu Tư thức giấc, làm ồn đến Cố Cửu Tư ngủ, vì thế không dám nhúc nhích, chỉ mở to mắt trong bóng tối, nghĩ đến rốt cuộc Diệp Thế An có thể qua khỏi đêm nay hay không.
 
Nếu không được……
 
Nàng chợt khó chịu trong lòng.
 
Nàng đã mất đi rất nhiều, người nhà, bạn tốt trong quá khứ, đều lần lượt rời đi, hiện giờ còn muốn nàng đối mặt với việc Diệp Thế An rời đi sao?
 
Liễu Ngọc Như suy tư, nghẹn một lúc sau, nàng rốt cuộc vẫn rón ra rón rén xuống giường lấy quần áo tính toán đi ra ngoài. Nhưng mới lặng lẽ mở cửa đã nghe giọng của Cố Cửu Tư nhàn nhạt vang lên: “Đi xem Diệp Thế An sao?”
 
Liễu Ngọc Như cứng đờ, một lúc lâu sau, nàng thở dài nói: “Ta ngủ không được, luôn nghĩ, lỡ như hắn xảy ra chuyện……”
 
Dứt lời, âm điệu của nàng có chút khó khăn: “Xảy ra chuyện, lần gặp mặt cuối cùng ta nên có mặt mới tốt.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc sau, hắn đứng dậy khoác quần áo nói: “Ta đi theo nàng qua đó xem thế nào.”
 
“Chàng nghỉ ngơi đi,” Liễu Ngọc Như thở dài, trong mắt mang theo chút thương tiếc, “Chàng cũng mệt mỏi rồi.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn mặc quần áo xong đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, xách cái đèn ở bên cạnh, cầm đèn thay nàng rồi nói: “Đi thôi, ta đi theo nàng qua đó.”
 
Hai người xách đèn đi trên hành lang đi đến phòng của Diệp Thế An.
 
Diệp Thế An còn nằm trên giường, Diệp Vận nằm trên một cái giường khác, sau khi hai người tới, Liễu Ngọc Như ngồi ở vị trí lẳng lặng nhìn Diệp Thế An.
 
Diệp Thế An sốt cao đến có chút mơ hồ, hắn kêu đứt quãng tên rất nhiều người, phụ thân hắn, mẫu thân hắn, Diệp Vận, thúc phụ của hắn ……
 
Hắn mơ hồ nói cái gì đó, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn cười khổ: “Con người huynh ấy, tâm tư cả đời này quá nặng, việc nào cũng ôm vào người, khi nhỏ đã như vậy, lớn lên cũng không thay đổi.”
 
Cố Cửu Tư ngồi xuống, Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, thân thể Cố Cửu Tư cứng đờ, một lúc sau, hắn đặt tay lên vai Liễu Ngọc Như.
 
Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Chàng biết vì sao trước kia ta muốn gả cho huynh ấy không?”
 

“Vì sao?”
 
“Bởi vì khi còn nhỏ, mỗi lần huynh ấy đi xa nhà đều mang lễ vật cho Diệp Vận, ta cực kỳ hâm mộ, ta cũng muốn có một ca ca như vậy. Ta và Diệp Vận nói chuyện này, sau đó cũng không biết vì sao chỉ cần sau này huynh ấy đi xa nhà luôn nhớ mang một phần lễ vật cho ta.”
 
“Khi đó ta cảm thấy người này đối với người khác thật tốt, nếu ta gả cho huynh ấy, hẳn là cực kỳ tốt.”
 
Liễu Ngọc Như nói hết, thấy Cố Cửu Tư không đáp lại, nàng có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao không nói lời nào?”
 
“Vì sao phải nói?”
 
“Kỳ thật ta có chút mệt, nhưng lại không yên lòng, nên muốn tâm sự với chàng.”
 
Cố Cửu Tư trầm mặc, hắn tựa hồ có chút kháng cự đề tài này, nhưng qua thật lâu, hắn nỗ lực mở miệng: “Khi ta còn nhỏ rất ghét huynh ấy, bởi vì phụ thân ta luôn lấy huynh ấy ra so với ta, ta lại không hơn huynh ấy.”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này thì cười khẽ, Cố Cửu Tư nâng tầm mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói: “Ta hy vọng huynh ấy sống tốt, tối nay đừng xảy ra chuyện.”
 
“Đó là tất nhiên.”
 
“Bằng không ta thật sự sẽ không hơn huynh ấy cả đời này.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Cửu Tư rũ mắt tiếp tục nói: “Không nói mấy thứ này nữa, nàng ngủ đi, chờ một lúc nếu huynh ấy tỉnh, ta sẽ gọi nàng.”
 
Liễu Ngọc Như dựa vào vai hắn, kỳ thật nàng rất buồn ngủ, rất mệt, rất mỏi. Nàng dựa vào vai Cố Cửu Tư, cảm giác độ ấm từ quần áo của Cố Cửu Tư truyền sang người nàng, nàng lẳng lặng lại gần trong chốc lát, sau đó chậm rãi thiếp đi.
 
Chờ nàng hoàn toàn ngủ thiếp đi, Cố Cửu Tư mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
 
Hắn xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
 
Đánh giá giữa hắn và Diệp Thế An khi còn nhỏ, không bằng được thì không bằng được.
 
Nhưng hiện giờ, hắn tuyệt đối không thể thua.
 
 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full