Đọc truyện Full

Chương 88

Lời này vừa ra, Thẩm Minh luống cuống.

 

Hắn vắt óc suy nghĩ, Phạm Hiên có nữ nhi lúc nào, mà có công chúa lúc nào vậy?

 
Thị nữ bên cạnh vội vàng tiến lên che lại đôi mắt xanh tím của công chúa do bị Thẩm Minh đánh, tức giận nói: “Các ngươi đi đường không có mắt à? Đụng phải công chúa, còn không mau tạ tội!”

 
“Xin lỗi,” Thẩm Minh mở miệng, quyết đoán nói, “Điện hạ, vừa rồi hạ quan không chú ý, ngài đánh ta một quyền đi, thực xin lỗi!”

 
“Ngươi…” Thị nữ vẫn muốn nói gì đó, công chúa giơ tay đè tay thị nữ lại, ánh mắt lại dừng trên người Cố Cửu Tư, chần chờ một lát, chậm rãi nói, “Ngươi… ngươi chính là Cố Cửu Tư?”

 
Cố Cửu Tư nhíu mày, quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Hạ quan đúng là Cố Cửu Tư.”

 
Công chúa không nói gì, nàng ta đánh giá Cố Cửu Tư, người cẩu thả như Thẩm Minh cũng cảm thấy sai sai. Diệp Thế An đuổi đến, thấy cảnh tượng này không khỏi ngẩn người, thị nữ hét lớn: “Lớn mật, thấy công chúa còn không hành lễ!”

 
Diệp Thế An nghe vậy nhanh chóng quỳ xuống, ánh mắt công chúa dừng trên người Cố Cửu Tư, đánh giá từ trên xuống dưới một lúc lâu, Cố Cửu Tư không nhịn được, lên tiếng nói: “Công chúa điện hạ có việc muốn hỏi hạ quan ạ?”

 
Nghe thấy Cố Cửu Tư lên tiếng, công chúa đỏ mặt, hình như nàng ta đang tích dũng khí, mở miệng nói: “Ta… ta tên Vân Thường.”

 
Cố Cửu Tư mờ mịt, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thế An, trong ánh mắt tràn ngập dò hỏi “nàng ta làm gì vậy”. Còn Diệp Thế An còn mờ mịt hơn hắn, cũng dò hỏi “nàng ta làm gì vậy”.

 
Hai bên mờ mịt một lúc, công chúa ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cố đại nhân, bổn cung muốn nói chuyện riêng với ngài.”

 
“Điện hạ…”

 
Thị nữ lên tiếng, dường như có chút lo lắng, Lý Vân Thường giơ tay ngắt lời thị nữ, nhỏ giọng nói: “Ở đây thôi, ta không đi xa.”

 
Nói xong nàng ta nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư, rồi đi sang bên cạnh.

 
Cố Cửu Tư do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng lên, đi theo Lý Vân Thường sang bên cạnh.

 
Hai người đứng không xa người xung quanh, nhưng đè thấp giọng nên người bên cạnh không nghe thấy. Cố Cửu Tư không được tự nhiên, Lý Vân Thường đứng trước mặt hắn, thật cẩn thận đánh giá hắn, chậm rãi nói: “Cố đại nhân đến Đông Đô rồi, cũng biết Giang thượng thư thế nào chứ?”

 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư tức khắc nghiêm túc lên, hắn nhìn Lý Vân Thường, cười nói: “Công chúa hỏi cái này làm gì?”

 
“Ngươi đừng lo lắng,” Lý Vân Thường chậm rãi nói, “Ta hỏi cái này không có ác ý gì. Trước kia… trước kia Giang thượng thư và mẫu phi của ta có quan hệ rất tốt.”

 
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn không biết rõ về mạng lưới quan hệ của Giang Hà ở Đông Đô lắm, hắn do dự một lát, suy nghĩ rồi nói: “Mẫu phi của điện hạ, là Thái Hậu tây cung?”

 
Phạm Hiên kế vị dưới sự ủng hộ của Thái Hậu tiên triều. Gần như là Lương Vương đã giết hết tất cả người thừa kế của Lý thị, ngược lại là công chúa không có chuyện gì. Sau khi vào Đông Đô, Phạm Hiên được Thái Hậu ủng hộ giúp đỡ mới đăng cơ xưng đế. Thái Hậu chỉ có một nữ nhi, vô cùng yêu thương, vì thế tuy rằng bây giờ triều đại đã thay đổi, nhưng Phạm Hiên vẫn giữ lại địa vị và danh hiệu của hoàng thất tiền triều.

 
Bắt đầu từ lúc Lý Vân Thường nói tên mình ra, Cố Cửu Tư đã biết nàng ta là ai, nhưng vẫn dò hỏi như không biết rõ Đông Đô lắm. Còn Lý Vân Thường cũng không nghi ngờ hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy, trước kia Giang thượng thư thường nghị sự với ca ca và mẫu phi của ta, chúng ta thường gặp nhau.”

 
Cố Cửu Tư gật đầu, không nhiều lời nữa. Công chúa do dự một lát, nói tiếp: “Ta biết bây giờ ngài ấy đang ở trong ngục, không biết Cố đại nhân có muốn cứu không?”

 
Nghe vậy, cuối cùng Cố Cửu Tư cũng nhìn thẳng vào Lý Vân Thường. Lý Vân Thường bị hắn nhìn, hình như nàng ta không quen bị nam sinh nhìn như vậy, mặt hơi đỏ lên, nàng ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, ra vẻ trấn định: “Ta biết bây giờ Cố đại nhân không tin ta, nhưng ta thật sự có lòng giúp Giang thượng thư.”

 
“Vì sao công chúa…”

 
Cố Cửu Tư chần chờ, chậm rãi nói: “Lúc này mà dính dáng đến cữu cữu của ta cũng không phải là chuyện tốt gì.”

 
“Nếu ngươi dính dáng đến ngài ấy, hiển nhiên cũng không phải chuyện tốt gì.”

 
Lý Vân Thường cười: “Nếu mẫu hậu của ta ra mặt, vậy thì khác rồi. Nhưng nếu mẫu phi ta đặc biệt ra mặt thì cũng không tốt lắm, cho nên lần này phải nhờ Cố đại nhân nghĩ cách để bệ hạ xử lại án của Giang thượng thư. Ta sẽ cùng chứng minh với mẫu thân, quả thực năm đó Giang thượng thư không mưu nghịch với Lương Vương.”

 
Nghe vậy, Cố Cửu Tư nhíu mày: “Nếu Thái Hậu có thể chứng minh chuyện này, vậy vì sao lúc trước không chứng minh?”

 
Lý Vân Thường thở dài: “Cố đại nhân, tội này có hay không, không phải là xem có thể chứng minh hay không, mà là ý của bệ hạ.”

 
Cố Cửu Tư hiểu ý Lý Vân Thường, có lẽ trước đó Giang Hà thực sự không tham gia vào án của Lương Vương, nhưng tiên hoàng một lòng muốn lật đổ Lương Vương, tất nhiên sẽ không giữ lại bất cứ ai dính líu đến Lương Vương. Nữ nhi của Giang Hà là trắc phi của Lương Vương, dù không chứng thực nhưng liên luỵ như vậy cũng đủ để làm hoàng đế cảnh giác.

 
Đầu óc Cố Cửu Tư xoay chuyển, liền hiểu. Lý Vân Thường đến tìm hắn, tất nhiên là bị Thái Hậu sai khiến, còn Thái Hậu đến tìm hắn, xem ra là do mặt mũi của Cố Cửu Tư hắn.

 
Cố Cửu Tư hiểu rõ rồi liền yên lòng, cung kính hỏi: “Vậy ý của Thái Hậu là hy vọng hạ quan làm gì?”

 
“Bệ hạ phải xử lại án của Giang đại nhân, nhưng cái cớ này không thể do mình nói ra, phải do chính bệ hạ chủ động nhắc đến án của Giang đại nhân. Bệ hạ nhắc đến, vào cung hỏi mẫu phi, mẫu phi sẽ trả lời.”

 
Cố Cửu Tư hiểu ý Lý Vân Thường, gật đầu: “Hạ quan hiểu rồi.”

 
Nói rồi Cố Cửu Tư khom người: “Hạ quan cảm tạ công chúa.”

 
“Không cần,” Lý Vân Thường vội nói, “Vốn là chuyện nên làm.”

 
Nghe vậy Cố Cửu Tư cười khẽ, ôn hoà nói: “Công chúa không cần quan tâm đến chuyện này, phần ân tình này công chúa không cần nhiều lời, hạ quan hiểu.”

 
Nói đến đây, Lý Vân Thường cũng không nói nhiều nữa, nàng ta nhìn người đang chờ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cố đại nhân hiểu rồi, vậy ta cũng không nán lại nữa, Cố đại nhân đi thong thả.”

 
Cố Cửu Tư gật đầu, cung kính hành lễ với Lý Vân Thường rồi xoay người rời đi.

 
Lần này Cố Cửu Tư không náo loạn với Thẩm Minh nữa, ba người quy củ xuất cung, Lý Vân Thường đỏ mặt quay đầu lại nhìn bóng dáng ba người, thị nữ bên cạnh nhìn gương mặt đỏ ửng của Lý Vân Thường, cười nói: “Công chúa đừng nhìn nữa, ba người đều rất tuấn tú.”

 
Lý Vân Thường nghe vậy dùng quạt gõ đầu thị nữ, dịu dàng nói: “Toàn nói bậy bạ, không biết nói cẩn thận chút nào.”

 
Thị nữ cười hì hì không nói gì, Lý Vân Thường cũng không tức giận, nàng ta cầm quạt tròn, quay đầu nhìn mây bay phía chân trời, cong môi nhẹ nhàng cười.

 
Ba người Cố Cửu Tư vừa xuất cung, Diệp Thế An liề  hỏi: “Vừa nãy công chúa nói gì với ngươi?”

 
“Huynh đoán xem.” Cố Cửu Tư nhướng mày, nhưng không nói ra. Diệp Thế An nhíu mày, một lát sau, hắn nghiêm túc nói: “Cửu Tư, ngươi không thể có lỗi với Ngọc Như.”

 
“Huynh không được nói mò!” Cố Cửu Tư nghe vậy nhanh chóng quay đầu lại, nghiêm túc giải thích, “Ta và công chúa nói chính sự, huynh đừng nói hươu nói vượn, đặc biệt là đừng nói hươu nói vượn trước mặt Ngọc Như!”

 
“Thế rốt cuộc là vừa nãy huynh nói cái gì?”

 
Thẩm Minh nghi hoặc. Cố Cửu Tư không giấu nữa, nhanh chóng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối. Diệp Thế An hiểu, gật đầu nói: “Thái Hậu cũng có lòng.”

 
“Sớm không có lòng muộn không có lòng,” Cố Cửu Tư phủi ống tay áo, “Ta vừa đến Đông Đô đã nhớ đến cữu cữu của ta, đúng là có lòng. Có điều, con người ấy, không ai phải đối tốt với ai cả, người ta bằng lòng giúp ngươi chính là tình nghĩa, tình nghĩa này ta nhớ rõ.”

 
Cố Cửu Tư nói với Diệp Thế An, Diệp Thế An yên lòng, gật đầu, nói tiếp: “Vậy ngươi nghĩ được cách gì hay chưa?”

 
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nghĩ rồi bảo: “Không vội, ta phải xem tình huống đã.”

 
Ba người trở về Cố phủ, Diệp Vận đang sai người quét tường, Liễu Ngọc Như ở trong phòng, xem sổ sách gửi đến từ Vọng Đô.

 
Liễu Ngọc Như cầm bàn tính, lạch cạch tính toán, Cố Cửu Tư vào phòng, nghe tiếng bàn tính, vui vẻ nói: “Liễu lão bản nhà ta lại đang tính cái gì vậy?”

 
“Năm nay sản lượng lúa mì vụ đông của Vọng Đô rất tốt, có lẽ giá lương thực Vọng Đô sẽ giảm, ta định thu một lô lương thực đưa đến Thương Châu và Đông Đô”

 
Liễu Ngọc Như nói rồi cúi đầu: “Còn có Hoa Dung nữa, ta đã đi hỏi, bán hàng trong giới quý tộc của Đông Đô rất tốt, ta định dời tổng cửa hàng Hoa Dung đến Đông Đô, hôm nay ta đã đi xem cửa hàng, giao tiền đặt cọc rồi.”

 
Nghe nàng nói vậy, Cố Cửu Tư ngồi xuống bên cạnh nàng, Liễu Ngọc Như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nói tiếp: “Ta đang định mua vài căn nhà ở Đông Đô, Diệp Vận chuẩn bị để cho thuê. Đông Đô vừa mới trải qua chiến loạn, ta đã hỏi giá trước kia, giá nhà bây giờ vẫn tính là rẻ, sau này Đông Đô khôi phục lượng người đến đi, e là càng khó mua.”

 
“Ừm.” Cố Cửu Tư dựa vào nàng, lười biếng nói, “Nghe theo nàng hết.”

 
Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Cái gì cũng nghe theo ta, chàng là chủ gia đình mà.”

 
“Ta không phải.” Cố Cửu Tư quyết đoán nói, “Ta ăn bám nàng.”

 
Ăn bám ngay thẳng như vậy, đời này Liễu Ngọc Như cũng rất ít thấy.

 
Liễu Ngọc Như giơ tay chọc trán hắn, cúi đầu không nói gì, tiếp tục tính sổ. Cố Cửu Tư dựa vào nàng, dịu dàng kể lại chuyện ban ngày. Liễu Ngọc Như nghe hắn nói muốn cứu Giang thượng thư ra, có chút lo lắng: “Không ảnh hưởng đến chàng chứ?”

 
“Nếu ta xin bệ hạ xử lại án, e rằng bệ hạ sẽ nghi ngờ ta ở đây để thúc đẩy việc này. Chúng ta cần phải nghĩ cách để bệ hạ chủ động hỏi đến.”

 
Cố Cửu Tư nhíu mày, nói đến đây hắn không nói thêm nữa.

 
Liễu Ngọc Như nghiêm túc nghĩ ngợi, phu thê lâm vào cục diện bế tắc. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Ấn Hồng đứng ở cửa, cung kính nói: “Phu nhân, có bái thiếp đưa đến.”

 
“Mang đến đây đi.”

 
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, duỗi tay đến chỗ Ấn Hồng.

 
Ấn Hồng đưa bái thiếp đến, Liễu Ngọc Như vừa mở thiệp ra vừa nói: “Là ai đưa đến?”

 
“Là một thái giám, nói cái gì mà công chúa tổ chức yến hội, hy vọng phu nhân tham dự.”

 
“Là công chúa nào?”

 
Liễu Ngọc Như mở thiệp ra, trong đầu đã có suy đoán.

 
Quả nhiên, Ấn Hồng mở miệng: “Nói là Vân Thường công chúa.”

 
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm bái thiếp, một lát sau, hắn nhận thấy ánh mắt Liễu Ngọc Như, theo bản năng quay đầu lại hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì?”

 
Một lát sau, hắn đột nhiên hiểu ý Liễu Ngọc Như, mở to mắt nói: “Không liên quan đến ta, ta và nàng ta thực sự không có chút quan hệ nào hết!”

 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full