Đọc truyện Full

Chương 59: Chương 59:

Lúc này Ngôn Lạc mới đi vào phòng khách.
Ngôn Lạc ngồi xuống chiếc ghế sô pha, Thịnh Vọng Thư cầm ly lên uống nước, tiện tay mở ứng dụng đặt thức ăn ngoài hỏi, hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
“Đừng chọn nữa.” Ngôn Lạc nói: “Anh vừa mới gọi thức ăn của The Peninsula Hotels* rồi.”
*The Peninsula Hotels là một chuỗi khách sạn sang trọng do Hongkong và Shanghai Hotels điều hành.
Thịnh Vọng Thư đặt ly xuống, ngước mắt nhìn anh: “Không chịu hỏi ý kiến của em, lỡ như đặt phải món em không thích thì làm sao đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chắc chắn là em sẽ thích”.
Ngôn Lạc lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài lướt vài cái trên màn hình, đưa điện thoại trước mắt cô.
Là thực đơn anh vừa mới đặt.
Cô liếc sơ một cái, đúng là mấy món mà cô thích ăn.
Cơn cáu kỉnh kia của cô không nguôi xuống mà lại dâng lên lần nữa, Thịnh Vọng Thư tức giận ném điện thoại vào trong ngực anh, vô lý nói: “Em muốn ăn kem.”
Ngôn Lạc khẽ nhếch mi: “Anh đi mua cho em.”
“Không cần đâu.” Thịnh Vọng Thư đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, liếc anh một cái: “Trong nhà em có.”
Mái tóc dài được cô tiện tay buộc thành một cái đuôi ngựa cao ở sau gáy, cô hất tóc đi ra ngoài, mái tóc đuôi ngựa vẽ một vòng cung lưu loát trước mắt anh.
Ngôn Lạc nhìn bóng lưng của cô, khóe môi bất giác cong lên.
Thịnh Vọng Thư chỉ lấy một hộp kem, ngồi khoanh chân ăn ở trên ghế sô pha, ngay cả một ly nước cũng không rót cho anh.
Dường như Ngôn Lạc cũng không thấy sao cả, nhẹ tựa vào lưng ghế sô pha, cứ điềm tĩnh như thế nhìn cô ăn kem.
Kết quả Thịnh Vọng Thư cứ bị anh cảm thấy không được tự nhiên, cầm lấy điều khiển bật tivi lên.
Đổi kênh truyền hình hết kênh này đến kênh khác, dáng vẻ bận rộn của cô, từ đầu đến cuối không hề dừng lại.
Đến khi Ngôn Lạc thấp giọng nói: “Em đã đổi xong kênh một lần rồi đó.”
Cô khẽ giật mình, tùy tiện dừng lại ở một kênh chiếu phim, lại cúi đầu múc kem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả buổi mới xúc được một thìa, thật ra cũng không hề muốn ăn.
Thịnh Vọng Thư đột nhiên có chút hối hận với quyết định ở nhà ăn khuya, trải qua một năm, cùng với anh ngồi riêng ở trong nhà của cô, hoàn cảnh xa lạ, quan hệ xa lạ, mỗi một phút đều trở nên khó chịu đựng như vậy.

Nhưng mà, hình như chỉ có cô cảm thấy như vậy.
Ngôn Lạc lại rất thích ứng.
Thậm chí ngay lúc cô cúi đầu ăn kem anh cầm ly nước trước mặt cô, đến bên kia quầy rót ly nước ấm, đưa cho cô.
“Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, uống chút nước đi.”
Thịnh Vọng Thư tức giận ngẩng đầu trừng anh một cái: “Vừa ăn kem xong đã cho em uống nước nóng, có phải muốn hại em hay không.”
Cô rõ ràng là dáng vẻ không thèm nói đạo lý, anh lại vui vẻ chịu đựng, khóe mắt cong lên, ánh đèn vàng nhạt bao phủ khuôn mặt anh, trong ánh mắt anh lóe lên một tia sáng.
“Là nước ấm.”
Anh giải thích, lại trầm giọng cười một tiếng, trong nụ cười đó có sự dịu dàng khiến cho cô hoảng hốt.
“Trăng nhỏ, trước kia anh đã từng nói với em hay chưa? Thật ra em nổi giận cũng rất xinh đẹp.”
“…”
Thịnh Vọng Thư hung hăng không lý do, như thể bị một thứ nhỏ bé không thể thấy được lay động thần kinh.
“Gọi thức ăn ngoài gì mà chậm vậy? Tự ở đây đợi đi, em muốn đi làm việc.”
Cô tức thở hổn hển bỏ lại câu nói này, không nhìn anh nữa, xoay người đi vào phòng sách.
Thịnh Vọng Thư đóng cửa lại, bật đèn sàn bên cạnh bàn đọc sách, lấy tài liệu liên quan đến [Mê cung phù hoa] lật ra xem.
Nhìn cả buổi, không lật lấy một trang.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Lạc nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách, nói với cô thức ăn đến rồi.
Cô đứng dậy vô thức nhìn sang bên cửa sổ đối diện một cái.
Bên trong cánh cửa kia tối đen như mực, hàng xóm đối diện không có ở nhà.

Thịnh Vọng Thư mở cửa, Ngôn Lạc đang đứng ở trong hành lang ngoài cửa.
“Muốn ăn ở đâu? Phòng ăn hay là phòng khách?”
Từ khi bắt đầu ở một mình, Thịnh Vọng Thư đã có thêm thói quen thích ở phòng khách vừa xem phim vừa ăn cơm, trước kia Ngôn Lạc từng nói với cô mấy lần, cô thờ ơ, sau này anh thuận theo ý cô, lúc cùng nhau ăn cơm ở cô trong chung cư của cô đều sẽ chiều theo ý cô ngồi ở phòng khách.
Nếu như ở phòng ăn, chắc hẳn hai người sẽ phải đưa mắt nhìn nhau, Thịnh Vọng Thư không hề nghĩ ngợi: “Phòng khách.”

“Được.” Khóe môi Ngôn Lạc khẽ nhếch, quay người đi đến phòng khách.
Đợi anh đặt hộp cơm lên bàn trà ở trong phòng khách xong, Thịnh Vọng Thư mới rửa tay xong đi qua.
Cô cũng không để ý đến anh, trực tiếp ngồi khoanh chân trên mặt thảm.
Ngôn Lạc đi toilet rửa tay, sau khi lau sạch tay quay lại, vẫn đứng bên cạnh bàn trà không nhúc nhích.
Thịnh Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh một chút: “Ngồi đi.”
Ngôn Lạc hơi giật mình, ngây ra một lúc, từ trong ánh mắt của cô đọc hiểu được ẩn ý trong lòng cô…
“Không có ghế ngồi, hoặc là ngồi ở trên thảm, hoặc là đứng đấy ăn.”
Anh kéo ống tay áo lên, học theo dáng vẻ của cô khoanh chân ngồi xuống.
Khoảng cách giữa ghế sô pha đến bàn trà có hạn, anh cao một mét tám mươi sáu, đôi chân dài trông có vẻ vô cùng chật vật.
Thịnh Vọng Thư thoáng nhìn, len lén nhếch khóe miệng, đến lúc phát hiện mình đang cười, lại nhanh chóng khép khóe miệng lại.
Thịnh Vọng Thư mặc kệ anh, tự mình cầm thìa uống canh.
Cô không ăn cơm tối, thật ra sớm đã đói bụng rồi.
Sau khi uống được mấy hớp canh, dạ dày trống rỗng dạ được lấp đầy một chút ấm áp, tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên tốt hơn, lúc này mới hạ mình nhìn anh một chút, phát hiện anh dường như không động đũa.
Cô do dự một chút, vẫn đứng dậy, đi khay đựng chén kia lấy một cái ly thủy tinh sạch, mở vòi nước, hứng một ly nước ấm đưa cho anh.
“Này.”
Ngôn Lạc ngẩng đầu, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc trong phút chốc.
Anh chưa từng hy vọng xa vời rằng Thịnh Vọng Thư sẽ chủ động giúp anh rót nước, lần này, anh thật sự có chút được yêu chiều mà cảm thấy lo sợ.
Thịnh Vọng Thư nhìn anh ngồi không nhúc nhích, không thèm chớp mắt một cái, giọng điệu không rõ có ý trêu chọc hay không.
“Sao thế? Không muốn uống nước à? Lấy một ly Whisky nhé?”
Ngôn Lạc đưa tay nhận lấy ly nước, ánh mắt nhìn cô vừa sâu thẳm vừa tĩnh lặng: “Không cần đâu.”
Mí mắt anh nhẹ nhắm lại, trầm ngâm một lát, tự giễu nhếch môi: “Anh đã tự lập ra cho mình một quy định, vào ngày này về sau sẽ không uống rượu nữa.”
Đáy lòng Thịnh Vọng Thư giống như bị một thứ gì đột nhiên đánh trúng, cô mấp máy môi, bỗng nhiên nghẹn lời.

Tất nhiên cô biết lý do anh không uống rượu vào ngày này, hai người ngầm hiểu nhau trở nên im lặng. Màn hình tivi đang phát ra một bộ phim hài kịch hai công ty cùng đầu tư năm ngoái, Thịnh Vọng Thư ngồi xuống trỏ lại, vừa ăn vừa xem.
Thế nhưng những chỗ chọc cười kia cô cũng không cười nổi.
Tâm trí không tự chủ được hồi tưởng lại khoảnh khắc đêm hôm đó, cô thừa nhận, cô bị những ký ức kia ảnh hưởng tới tâm trạng.
Một năm nay, cô luôn cự tuyệt suy nghĩ một vấn đề: Đêm đó tại sao Ngôn Lạc lại đột nhiên hôn cô?
Giống như bây giờ, trong lòng cô vẫn luôn đè nén một vấn đề tương tự: Tại sao anh lại đột nhiên muốn theo đuổi cô?
Trong lòng cô mơ hồ đáp án, nhưng lại không hề muốn vạch trần.
Mà vào giờ phút này, ngồi đối diện cùng nhanh như nhiều năm về trước, cảnh tượng hằng ngày cùng xem tivi ăn khuya, cô đột nhiên vì những thứ bị cô tự lừa mình dối người mà lơ là kia đè nén không thở nổi.
Ngôn Lạc có lẽ cũng không dễ chịu hơn tâm trạng của cô, dù sao ngay cả đũa anh cũng không động đến mấy lần.
Thịnh Vọng Thư đột nhiên nuốt không trôi.
Cô để đũa xuống, mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi: “Tối hôm nay vẫn luôn ở dưới lầu đợi em sao?”
Ngôn Lạc gật đầu.
“Đợi bao lâu?”
“Không lâu.”
“Nói thật.”
“Khoảng… Một tiếng.”
Thịnh Vọng Thư cười khẽ một tiếng: “Muốn làm cho em cảm động hay tự cảm động bản thân?”
“Đều không phải.”
Ngôn Lạc không do dự, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh chỉ là đang chờ em về cùng ăn khuya.”
Ánh sáng trên màn hình vào trên khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh mắt của cô mấy phần giấu kín.
“Nếu như hôm nay em không đồng ý ăn khuya cùng nhau thì sao?”
Ngôn Lạc nhìn cô chăm chú, khẽ mím môi, hồi lâu, cười một tiếng: “Vậy thì để lần sau.”
“Đến ngày mà em đồng ý, có đúng không?” Thịnh Vọng Thư đột nhiên hỏi lại anh.
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt của anh, lông mày hơi nhíu lại: “Ngôn Lạc, qua một năm này, em cho là anh sẽ có thay đổi, không ngờ tới anh một chút cũng không thay đổi.”
“Anh đối với tình cảm vẫn cứ qua loa như thế.”
Một cảm giác se thắt dâng lên trong lồng ngực cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Thật ra không cần phải như thế này đâu, chuyện đêm đó coi như là do say rượu không tỉnh táo, em sẽ xem như là không cẩn thận bị chó cắn một cái, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có lẽ sau một thời gian dài, sẽ thật sự quên hết. Thật sự không cần thiết vì trách nhiệm và áy náy làm những chuyện bù đắp vô nghĩa này, thế này càng khiến cho em cảm thấy bị sỉ nhục.”
Đến giờ phút này, Thịnh Vọng Thư mới phát hiện, hóa ra những lời này cô đã sớm nhẫn nhịn rất lâu trong lòng.
Kìm nén đến giờ phút này cuối cùng cô cũng đã nói ra một mạch lại nhịn không được hốc mắt cay cay.

Thịnh Vọng Thư hít nhẹ một hơi, ổn định cảm xúc, bình tĩnh hòa nhã cười cười với anh.
Lại nhìn thấy mắt Ngôn Lạc ửng đỏ.
Có lẽ là ánh đèn làm cho người ta nảy sinh ảo giác, trong chớp mắt, cô dường như nhìn thấy trong mắt của anh một tia sáng lấp lánh.
Cô nhẹ chớp mắt, một lát sau, đã thấy ánh mắt anh tối sầm, một tay chống vào cạnh bàn, không báo trước nghiêng tới sát gần cô.
Khoảng cách của hai người trong phút chốc bị kéo lại rất gần.
Hơi thở của anh bá đạo bao vây quanh cô, trán của hai người dường như dán sát vào nhau.
Hai tay của Thịnh Vọng Thư chống ở sau lưng, theo bản năng né ra phía sau một chút.
Anh vẫn không buông tha tới gần hơn nữa.
Cô tiếp tục lui về sau.
Anh lại tiến đến.
Cho đến…
Cô bị anh ép vào trong góc, dựa lưng vào ghế sô pha, khẽ ngước mắt lên đã thấy anh nhếch nhẹ môi, cùng xương quai hàm góc cạnh kia.
Lại nhìn xuống, cổ của anh dưới tia sáng chiếu rọi lộ ra lạnh như ngọc, yết hầu nhô lên, nhấp nhô lên xuống.
 “Trăng nhỏ.”
Anh thấp giọng gọi nhũ danh của cô: “Nếu như thời gian có thể quay ngược về đêm sinh nhật mười bảy tuổi đó của anh, em muốn thay đổi chuyện gì nhất?”
Môi Thịnh Vọng Thư khẽ mấp máy, còn chưa lên tiếng, đã bị anh cắt ngang.
“Nếu như có thể quay lại trở lại ngày đó, điều anh muốn thay đổi nhất không phải uống say, không phải là đưa em về nhà, mà là ngay lúc em ôm cổ anh nói thích anh, kiên định đáp lại em.”
“Anh thích em, rất thích em, thích lâu hơn trước cả ngày mà em tỏ tình với anh.”
Hơi thở của Ngôn Lạc phả nhẹ bên tai Thịnh Vọng Thư, ấm áp mà kiềm chế.
“Trước kia là do anh ngu xuẩn, làm rất nhiều chuyện sai, anh vì nỗi sợ hãi của bản thân mà không dám đến gần em, thậm chí ngu ngốc nhận lời tỏ tình của người khác, cho rằng có thể lừa gạt mình, sau đó, còn mê muội tìm người đóng giả làm người yêu. Trăng nhỏ, anh chưa từng thích qua bất kỳ một nghệ sĩ nữ nào, bọn họ đều là diễn viên do anh tìm đến.”
Giọng nói của Ngôn Lạc khàn đặc: “Không cẩn thận bỏ lỡ em rất nhiều năm, mỗi một ngày trong một năm qua, anh chưa bao giờ tha thứ cho mình.”
Anh nhìn cô không chớp mắt, trong ánh mắt có sự ân hận dày đặc như màn đêm, bọc với sự trân trọng lưu luyến dè dặt.
“Nhưng mà Trăng nhỏ à, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ thích ai khác một giây phút nào.”
Anh áp sát vào vành tai của cô, mang theo sự cay đắng run rẩy, chân thành nói nhỏ.
“Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, dù chỉ một giây.”

 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full