<!– 1 –>
Chương 40: San bằng núi và biển – Xem ra cậu thường xuyên mơ thấy tôi
Tháng 1 năm 2017, ngày đầu năm mới.
Hạ Diên Điệp vừa kết thúc cuộc điện thoại hỏi thăm bà nội, cô chạy thật nhanh từ hành lang như hầm chứa đá vào phòng ngủ ấm áp như xuân.
Cửa phòng ký túc vừa mở ra, bạn cùng phòng Vương Hinh Viện vừa mới trở về không lâu, quay người cười nói: “Wow, sinh viên ưu tú của chúng ta đã về rồi! Tớ nghe nói rồi, chúc mừng cậu đã lọt vào top ba của trường, được chọn đi trao đổi với Đại học California.” <!– 1 –>
“Cảm ơn cậu.” <!– 1 –>
Hạ Diên Điệp rất vui vẻ, khóe mắt cong cong.
“Anh bạn trai bí ẩn của cậu hẳn là đã đến California rồi phải không?” Vương Hinh Viện hỏi: “Tớ nghĩ Viện Công nghệ California sẽ khai giảng vào hai ngày nay. Chúc mừng cậu, hành trình yêu xa của các cậu cuối cùng cũng kết thúc rồi nhỉ?”
“Đâu chỉ là yêu xa? Yêu đương cách cả quốc gia luôn ấy chứ.” Lão đại phòng ký túc ngồi trước máy tính ghẹo: “Nửa năm đầu Tiểu Điệp bận tới mức chỉ mong một ngày có 48 tiếng để dùng, coi như tớ đã hiểu được cái gì gọi là yêu vượt núi vượt biển, san bằng cả biển và núi.”
“Ha ha ha, đúng vậy! Có ai mà mới ngày khai giảng đầu tiên đã tới thư viện không? Doạ tớ mơ ác mộng mất hai ngày đấy.”
Học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất sắp trôi qua, Hạ Diên Điệp đã quen với những lời trêu chọc của bạn cùng phòng.
“Chịu thôi, ai bảo bên kia muốn xét duyệt lý lịch thực tiễn chứ.” Thiếu nữ ngồi trên ghế ngẩng mặt lên, mỉm cười nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Tiểu Điệp, khi nào cậu đi?”
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cuối tháng này tớ đón tết với bà nội xong rồi sẽ đi.”
“Được, càng sớm càng tốt!”
“Hửm?”
Có thể nghe ra sự oán giận trong giọng nói của Vương Hinh Viện, Hạ Diên Điệp quay người nói: “Sao thế?”
“Cậu có biết Chu Tư Huyên ở lớp bên cạnh không?”
Hạ Diên Điệp ngẫm nghĩ rồi gật đầu, đó là một cô gái khá nổi tiếng trong ngành, tính cách khá huênh hoang, thích nói về người bạn trai con nhà giàu đang ở nước ngoài, mọi người đều thấy cô ta rất tầm thường. Hạ Diên Điệp không quan tâm lắm, cô bận rộn với việc thực tập ngoài trường và chuyên ngành trong trường, cho nên không có thời gian quan tâm đ ến chuyện của người khác.
“Chẳng phải Chủ nhật tuần trước là Giáng sinh ư? Cậu ta bay sang nước ngoài để cho bạn trai một bất ngờ, kết quả!”
Vương Hinh Viện trợn mắt: “Bạn trai cậu ta tổ chức tiệc với một đám con nhà giàu bên đó, chơi tới mức phát điên, bị cậu ta bắt gian tại phòng. Cậu có biết điều kỳ lạ là gì không?”
Lão đại phòng ký túc xá tỏ ra thích thú, quay lại: “Chuyện gì vậy? Mau nói cho tớ biết đi!”
“Oẹ.”
Vương Hinh Viện trông như sắp nôn hết bữa tối của hôm qua ra: “Anh ta đang vui vẻ với hai em gái ngoại quốc cùng một lúc!”
Lão đại phòng ký túc xá há to miệng, cuối cùng nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “Ồ.”
Tuy Hạ Diên Điệp không hiểu từ ngữ lạ nhưng có lẽ cũng hiểu được ý nghĩa.
Đối mặt với cánh cửa của thế giới mới, cô sửng sốt một lúc, không thể nghĩ ra được tính khả thi của chuyện này.
Hai người bạn cùng phòng còn lại đang trò chuyện.
Lão đại: “Mặc dù Chu Tư Huyên thích thể hiện nhưng tội cũng không tới mức đó.”
Vương Hinh Viện: “Đúng vậy! Trước kia tớ từng nghe nói mấy cậu ấm cô chiêu đi du học đều rất đáng sợ, chơi bời tới khó mà tưởng tượng nổi, nghe nói còn chơi tập thể. Chẹp, buồn nôn thật!”
Lão đại: “Chuyện này tớ cũng có nghe nói. Lúc trước anh họ tớ từng đi du học nước ngoài nói ở đó có luật bất thành văn, ra nước ngoài tự động độc thân. Trong nước là trong nước, nước ngoài là nước ngoài.”
Vương Hinh Viện: “What the f*ck!”
Hạ Diên Điệp còn đang cau mày suy nghĩ về câu hỏi triết học khó hiểu thì khuôn mặt của Vương Hinh Viện chợt nhìn về phía cô.
“Cục cưng, chẳng phải bạn trai cậu cũng là cậu ấm sao?”
“…”
Hạ Diên Điệp im lặng một lúc rồi quay lại nhìn bàn học của Vương Hinh Viện.
Là sinh viên Khoa tiếng Anh, về cơ bản thì tuần báo “The Economist” là ấn phẩm ngoại ngữ mà họ phải đọc hàng tuần.
Trong chuyên mục cá nhân có một bài phỏng vấn của Du Hoài Cẩn, trong các bức ảnh phỏng vấn, ông ấy lịch sự và tao nhã, thậm chí còn được Vương Hinh Viện coi là nam thần và đặt lên bàn cân.
Cho nên lúc này rất khó mở miệng.
Thế là Hạ Diên Điệp lặng lẽ quay đầu lại: “Có lẽ, coi như vậy.”
Vương Hinh Viện tỏ ra tuyệt vọng.
Lão đại phòng ký túc xá xoay ghế lại, cười nói thêm: “Cuối tuần cuối cùng của tháng trước cậu không có ở đây, bạn thời cấp 3 của Tiểu Điệp là Kiều Kiều có đến. Cậu ấy tiết lộ bạn trai của Tiểu Điệp không chỉ giàu có thôi đâu, cậu ta còn là một hotboy đấy, nghe nói dáng dấp …”
Lão đại nghèo từ, nghiêng đầu hỏi Hạ Diên Điệp: “Dáng dấp thế nào ấy nhỉ?”
Hạ Diên Điệp ngơ ngác: “Giống hoạ thuỷ, không yên lòng được.”
“Ồ, đúng, đúng, đúng! Chính xác là những từ đó.” Lão đại giơ ngón tay cái lên.
Hai mắt Vương Hinh Viện sáng lên: “Thế còn được, bị một anh chàng đẹp trai cắm sừng còn hơn là để loại vớ vẩn cắm sừng. Nếu có cơ hội quay lại thì cho chúng tớ gặp mặt một lần. Cuộc đời của tớ còn thiếu một người có nhan sắc hotboy để chỉnh lại khiếu thẩm mỹ.”
Lão đại không nói nên lời: “Cậu đúng là một đứa mê trai mất hết nguyên tắc.”
“Vớ vẩn, tớ có nhé.”
“Ở đâu??”
“Chỉ là đối với đàn ông là một nguyên tắc còn đối với những anh chàng đẹp trai lại là nguyên tắc khác.”
“…”
Trong lúc hai người đang ồn ào thì điện thoại của Hạ Diên Điệp rung lên.
Khi nhìn thấy hiện số nước ngoài, cô khẽ chớp mắt.
Kẻ bị gọi là họa thủy xuất hiện ——
Hạ Diên Điệp nhấc máy, bên tai truyền đến giọng khàn khàn: “Chúc mừng năm mới, Hồ Ly.”
Vừa nghe thấy giọng anh, đôi mắt Hạ Diên Điệp đã biến thành vầng trăng khuyết, cô liếc nhìn đồng hồ: “Chỗ của anh chắc chưa tới ngày tết Nguyên Đán đâu đúng không?”
“Ừ, còn mấy tiếng nữa.” Du Liệt uể oải nói, hình như anh vừa mới tỉnh ngủ.
Hạ Diên Điệp hỏi tiếp.
Quả nhiên.
“Mất hai ngày để đóng gói đồ đạc, chuyển nhà, mua sắm, giải quyết với chủ nhà. Chiều nay anh buồn ngủ quá nên ngủ đến tận bây giờ.” Du Liệt nói tới cuối thì cười khẽ: “Nhưng anh đã dọn dẹp tổ ấm của chúng ta rồi, chỉ chờ em tới thôi.”
Trong lòng Hạ Diên Điệp như bị câu nói “tổ ấm nhỏ” qua chất giọng trầm thấp của Du Liệt trêu chọc, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lông mi của cô hơi cụp xuống: “Vậy buổi tối anh làm gì? Có muốn em đón giao thừa cùng anh không?”
“Không cần đâu.” Du Liệt như thoáng do dự, sau đó cười nói: “Anh đón giao thừa với mấy người khác, em cứ yên tâm ăn tết. Sau này anh sẽ không thả em đón tết cùng người khác đâu.”
“…”
Trò chuyện thêm vài câu, nghe giọng Du Liệt có vẻ mệt mỏi, Hạ Diên Điệp không đành lòng lãng phí thời gian nữa nên tìm lý do cúp máy.
Du Liệt luôn chờ cô tắt máy.
Hạ Diên Điệp bỏ điện thoại ra khỏi tai, định cúp máy.
Vừa ngước mắt lên cô đã bắt gặp hai cặp mắt đầy uy hiếp ở giường đối diện.
Hạ Diên Điệp sợ đến mức run rẩy: “Sao…vậy?”
Lão đại phòng ký túc xá và Vương Hinh Viện đang ngồi cạnh nhau, cả hai đều có vẻ nghiêm túc.
Vương Hinh Viện: “Bạn trai cậu nói cậu ấy đón giao thừa cùng người khác? Người kia là ai? Là nam hay là nữ?”
Lão đại xen vào: “Đi với gái thì có thể làm chuyện bậy bạ, đi với trai thì có thể cùng đi tìm cô gái khác để ăn chơi trác táng, cũng không an toàn.”
Vương Hinh Viện: “Có lý, cậu không hổ là lão đại!”
Vương Hinh Viện quay đầu lại, trở nên nghiêm túc hơn: “Hơn nữa, chẳng phải Kiều Kiều nói bạn trai cậu rất giàu sao? Tại sao cậu ấm cô chiêu lại tự mình chuyển nhà, nếu có giúp đỡ một chút thì cũng đâu tới nỗi mệt mỏi như vậy? Điều này khiến người ta khó mà không thắc mắc liệu có phải tối qua cậu ta ra ngoài lang thang đến sáng, nên giờ cậu ta ——”
“… Xùy.”
Một tiếng cười trầm thấp như bật ra ra từ đâu đó trong phòng.
Vương Hinh Viện và lão đại phòng ký túc xá lập tức cứng người.
Hạ Diên Điệp phản ứng khá nhanh, cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng: “Vừa rồi hình như tớ chưa cúp máy.”
“?”
Cô dùng ánh mắt trấn an hai người còn lại đang hoá đá.
Sau đó áp điện thoại vào tai, vừa chột dạ vừa kinh ngạc nói: “Sao anh không cúp máy?”
Đầu dây bên kia, Du Liệt cười rất thản nhiên, giọng nói trầm khàn mang theo vẻ buồn ngủ: “Vốn dĩ anh chỉ muốn nghe giọng em một lát rồi nhắc nhở em, đâu có ngờ được. Hóa ra em lại nói xấu sau lưng bạn trai thế này hửm, Hồ Ly?”
Hạ Diên Điệp vừa xấu hổ vừa buồn cười, hai người ở đầu giường chắc cũng nghe thấy, đang chắp tay cầu xin tha thứ.
“Họ chỉ đùa thôi.” Hạ Diên Điệp ngập ngừng: “Có một bạn nữ lớp bên cạnh bị bạn trai đi du học ở nước ngoài cắm sừng. Bọn em đang nói về chuyện này, bọn họ không nhắm vào anh đâu.”
“Ừ, anh không quan tâm họ lắm, anh chỉ quan tâm bạn gái anh nghĩ gì thôi.”
“…”
Hạ Diên Điệp đứng dậy xua tay với hai người rồi mỉm cười ra hiệu không sao cả.
Sau đó cô đi về phía ban công, nói: “Em tin anh vô điều kiện.”
Du Liệt ở bên kia điện thoại cười vui vẻ.
“Xét thấy quả thực trong số những người đi du học có không ít cặn bã vừa ra nước ngoài đã sống phóng túng, tuy em tin tưởng anh nhưng anh vẫn cần khiến em yên tâm.” Du Liệt cười khẽ: “Tối nay anh không đi chơi, ở nhà thôi. Hai ngày nay anh vừa nhận một dự án phát triển phần mềm, sau này anh sẽ dành nhiều đêm để ngồi một mình trước máy tính. Em không cần phải lo lắng về vấn đề trinh tiết của bạn trai mình đâu.”
“…”
Hạ Diên Điệp bị câu cuối cùng của anh làm cho xấu hổ.
Sau khi nhịn một lúc, thiếu nữ thì thầm: “Tối nay anh bắt tay vào thực hiện phát triển dự án đó chưa? Ngày mai anh phải đi học rồi, có ảnh hưởng tới sức khoẻ không?”
“Không sao đâu, ai bảo anh tiết kiệm tiền cho vợ anh chứ?” Du Liệt cười nói.
“!”
Hạ Diên Điệp khẽ li3m răng nanh nhỏ: “Không trêu em là anh không biết nói chuyện phải không?”
“Nuôi một con hồ ly ở tận cuối chân trời, muốn chạm cũng không chạm được, ngay cả nói đùa đôi câu cũng không được luôn sao?” Du Liệt khẽ thở dài.
Hạ Diên Điệp nhếch khóe miệng, để tránh bạn cùng phòng nghe thấy nên cô hạ giọng thấp nhất có thể: “Cuối tháng, là có thể chạm rồi.”
“?”
Đột nhiên đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh gì nữa.
Vài giây sau, Hạ Diên Điệp nghe thấy Du Liệt thở hắt ra, không hiểu sao lòng bồn chồn như đang kìm nén điều gì đó.
“Hồ Ly, em ỷ mình đang ở trong nước, anh không thể làm gì được em nên làm xằng làm bậy đúng không?”
Hạ Diên Điệp ngây thơ: “Hả? Em đâu có làm gì.”
“Còn nữa, đừng để bạn cùng phòng lừa gạt, anh nghiêm túc nói rõ một điều.” Du Liệt trầm giọng nói: “Nếu hai ngày liền không bê một đống đồ cỡ lớn như ghế sofa, đệm… lên lên xuống xuống, dù anh có chơi bời với em từ sáng tới đêm cũng sẽ không mệt như vậy. Không tin thì sau này cho em thử.”
“….?”
Lần này là Hồ Ly xảo quyệt không chịu nổi trước.
Điện thoại bị tắt ngang, trên ban công, vành tai của Hồ Ly đỏ bừng, khẽ run lên.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Hạ Diên Điệp xoay người quay vào phòng ký túc xá.
Hai người bạn cùng phòng vẫn háo hức nhìn cô: “Bạn trai cậu không giận chứ?”
“Không.” Hạ Diên Điệp mỉm cười: “Cậu ấy thực sự không quan tâm đ ến việc người khác cười nhạo mình.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vương Hinh Viện thở phào nhẹ nhõm: “Nói đến chuyển nhà, sau khi đến đó cậu có thuê nhà với bạn trai không?”
“À, cậu ấy nói đã tìm được một căn hộ ở Los Angeles có khoảng cách khá hợp lý.”
“Thuê nhà ở Los Angeles? Ôi, đây đúng là cuộc sống giàu sang phú quý của các cậu ấm cô chiêu.”
“…”
Hạ Diên Điệp đang thu dọn đồ đạc thoáng khựng lại, cuối cùng cũng không nhịn được.
Thiếu nữ quay đầu, nheo mắt lại: “Quả thực điều kiện kinh tế của gia đình cậu ấy rất tốt, nhưng nhà cậu ấy đã không hỗ trợ kinh tế cho cậu ấy nữa rồi.”
“Hả?” Vương Hinh Viện sửng sốt: “Tại sao??”
“Ừm..”
Nhắc tới chuyện này Hạ Diên Điệp cũng thấy đau đầu.
Chuyện xảy ra vào tháng 11 năm ngoái, sau khi Du Liệt nộp hồ sơ vào Viện Công nghệ California và trúng tuyển, anh đã đến California trước để làm thủ tục nhập học.
Trong khoảng thời gian này, lịch ăn cơm với Du Hoài Cẩn được xếp vào hành trình bận rộn, Du Liệt cũng khá hợp tác. Tuy nhiên khi đến nơi, anh mới phát hiện ra bữa ăn đã được Du Hoài Cẩn sắp xếp từ trước, mục đích duy nhất là cho thái tử gia của Du Thị gặp mặt con gái của chủ tịch người Hoa của một tập đoàn nước ngoài.
Cũng chính trong bữa tiệc xem mắt đó, Du Liệt đã thành công nổi danh trong đám nhân vật có tiếng ở hải ngoại.
Đại thiếu gia bước tới bàn, ngồi vào chỗ, lịch sự, điềm tĩnh và thờ ơ.
Khi hai bên đang trò chuyện vui vẻ, mong được đính hôn tại bàn ăn, Du Liệt lại bình tĩnh kết thúc bữa ăn, cầm khăn ăn lau khóe miệng rồi ném lên bàn.
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, đẩy nó tới trước mặt ba người đang mỉm cười đối diện.
“Đây là thông tin liên lạc của bạn gái tôi.”
Thấy gia đình đối diện bao gồm cả cô gái ngồi giữa không có chút ngạc nhiên, thậm chí còn muốn dịu dàng khuyên bảo anh, Du Liệt cúi đầu bật cười.
Anh nhẹ nhàng chạm vào phần gồ lên sau gáy, như muốn đè nén sự mất kiên nhẫn.
Giọng điệu có phần hời hợt: “Muốn để cô ấy làm người thứ ba à? Được thôi, nhưng tôi nói không tính. Hay là mọi người thử gọi cho bạn gái tôi xem, hỏi thử cô ấy rằng nếu sau này chúng tôi cưới nhau, cô ấy có sẵn lòng kê thêm một chiếc giường đơn ngoài sân không?”
Lời anh nói thành công khiến cho mọi người trên bàn ăn bị sốc.
Ngay cả nhân viên phục vụ da trắng đang phục vụ rượu bên cạnh cũng run tay, khiến chiếc khăn cuốn quanh cổ chai rượu vang bị nhuộm thành màu đỏ.
Giữa lời xin lỗi bối rối của nhân viên phục vụ, Du Liệt nén cười, nhắm hờ mắt đứng dậy. Khi đi ngang qua Du Hoài Cẩn còn đang tự trách không biết dạy con, anh làm như nhớ tới điều gì đó, chân dài lùi lại, khẽ mỉm cười nói với giọng đùa cợt: “Bố thích tìm kẻ thứ ba, bây giờ tôi không có ý kiến gì nữa. Nhưng mà đáng tiếc là tôi không phải bố.”
“…Du Liệt!”
Cuối cùng, ly rượu vang đỏ có chữ ký của nhà thiết kế bị Du hoài Cẩn nổi giận ném xuống đất, rơi vỡ nát sau đôi chân dài của anh.
Và dường như mối quan hệ bố con của họ không thể hàn gắn được nữa.
Kể từ ngày đó, Du Liệt trở nên nổi tiếng trong giới con nhà giàu người Hoa.
Du Hoài Cẩn kiên quyết cắt đứt mọi nguồn tài chính, đồng thời tuyên bố không ai được phép hỗ trợ Du Liệt thông qua các kênh đặc biệt hoặc các mối quan hệ cá nhân dưới danh nghĩa của ông ấy.
Mấy ngày sau, Du Hoài Cẩn nhận được một tấm thẻ tiết kiệm do Du Liệt gửi tới. Trong đó có từng khoản tiền tiêu vặt mà Du Hoài Cẩn chuyển cho Du Liệt trong nhiều năm qua, anh chưa từng động vào.
Mối quan hệ giữa hai bố con giờ đã đứng trên bờ vực đoạn tuyệt, gần như không liên lạc trong mấy tháng qua.
…
“Không thể tin được.”
“Bạn trai của cậu là ai? Bây giờ, tớ thực sự muốn tỏ lòng kính trọng với cậu ấy.”
Nghe Hạ Diên Điệp lược bỏ phần mô tả thông tin chính, lão đại phòng ký túc xá và Vương Hinh Viện đồng loạt vỗ tay.
“Tuy nhiên, một vấn đề rất thực tế là…” Vương Hinh Viện ngập ngừng dừng lại: “Tiền thuê một căn hộ theo tháng ở Los Angeles, nếu không phải ở vùng ngoại ô thì tớ nghe nói là lên tới hơn một nghìn đô la một tháng. Không có sự hỗ trợ từ gia đình, hình như cũng hơi khó khăn đúng không?”
“Ừ, vì thế mỗi người bọn tớ tiết kiệm được một ít, vừa học vừa làm. Cậu ấy nhận công việc phát triển phần mềm, còn tớ thì nhận một số dự án dịch thuật không quá khó.”
“Bài tập ở bên đó cũng rất nặng, liệu có cực quá không?” Vương Hinh Viện lắc đầu thở dài.
“Không sao.”
Thiếu nữ thu dọn đồ đạc, quay người lại, chậm rãi duỗi lưng.
Ánh nắng chiếu xuyên qua bên người, trông cô như đang mỉm cười: “Điều tớ không sợ nhất chính là cực khổ.”
Nghĩ đến lý lịch đáng kinh ngạc của thiếu nữ trước mặt, Vương Hinh Viện sửng sốt, đưa tay tán thưởng: “Người khác nói như vậy tớ sẽ nghĩ là họ đang khoe khoang. Chỉ có Tiểu Điệp nói là tớ thực sự bị thuyết phục.”
“Nếu có thời gian lo cho Tiểu Điệp thì lo cho bạn trai của cậu ấy còn hơn, ha ha ha.”
“Có lý.”
Trong lúc hai người đùa giỡn, Hạ Diên Điệp giật mình, cô vô thức cúi đầu nhìn điện thoại.
Ở đây đang là mười giờ sáng, bên phía Du Liệt cũng khoảng năm giờ chiều, giờ này anh mới thức, còn phải làm việc vào đêm giao thừa.
Du Liệt hẳn là…
Rất mệt mỏi.
Hạ Diên Điệp ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khu ký túc xá.
Mùa đông lạnh lẽo buồn tẻ ẩn mình trong những ngọn cây, tựa như buồn ngủ lười đứng dậy nhưng lại bị mây mỏng nâng lên, trông giống như một kẻ lười biếng bị ép làm việc.
Rất giống Du Liệt.
Thiếu nữ suy nghĩ, không khỏi mỉm cười nhìn mặt trời. Cô cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, nhưng trong cuộc đời luôn phải làm vài việc ngốc nghếch như thế.
Giống như cái đêm ở biệt thự, cô kéo anh ra khỏi vách đá vậy.
Lần này cứ đánh cược một lần đi.
Cược ——
Cô sẵn sàng vượt hàng ngàn dặm, sống ở nơi đất khách quê người vì anh.
Còn anh sẽ yêu cô hơn cả ánh bình minh mùa đông xuyên qua gió tuyết.
….
Trước khi tới Los Angeles.
Hạ Diên Điệp khó có thể tưởng tượng được lần đầu tiên cô có ý niệm về “nhà” lại là ở một đất nước xa lạ, cách xa nơi cô sinh ra hàng nghìn dặm, cách núi cách biển, tha hương nơi đất khách quê người.
Biết mấy đêm gần đây Du Liệt đang bận rộn chạy thử và hoàn thiện dự án phát triển phần mềm trong tay, Hạ Diên Điệp cố tình hoãn chuyến bay một ngày để tránh việc anh thức khuya mà còn phải lái xe một đoạn đường khá xa ra sân bay đón cô.
Học ở khoa Tiếng Anh hơn nửa năm, nhờ chăm chỉ học hành và luyện tập ngày đêm, khả năng nói tiếng Anh của Hạ Diên Điệp đã tiến bộ rất nhiều.
Sau khi ra khỏi sân bay Los Angeles, ban đầu cô vẫn còn hơi lạ lẫm. Sau khi cố gắng giao tiếp vài lần, Hạ Diên Điệp đã có chút hưng phấn và háo hức muốn thử…
Lúc mới vào trường, khi còn là sinh viên năm nhất, sau khi nghe buổi toạ đàm của giáo sư trong khoa, cô đã cảm thấy hứng thú và đặt mục tiêu ở hướng làm phiên dịch.
Mặc dù các dự án nhỏ mà hiện Hạ Diên Điệp đang đảm nhận hầu hết là các bản dịch bằng văn bản để hỗ trợ cho cuộc sống vừa học vừa làm của cô, nhưng phiên dịch đồng thời mới là nghề mà cô theo đuổi.
Los Angeles rõ ràng sẽ là môi trường tốt nhất để cô sửa lỗi phát âm, vậy nên cô nhất định phải tận dụng nó.
Mang theo tâm trạng vui vẻ và mới lạ, Hạ Diên Điệp đi theo địa chỉ căn hộ mà Du Liệt đưa cho, sau khi hỏi đường mấy lần, cuối cùng cô cũng tìm được tới nơi.
Căn hộ này nằm ở góc phố, cách trường học của Hạ Diên Điệp không xa.
Đường phố và nhà cửa trông khá sạch sẽ ngăn nắp. Lúc bước đi, Hạ Diên Điệp gần như có thể thấy bóng của những tờ tiền xanh bay ngang qua mình.
“… Đại thiếu gia.” Hồ Ly khẽ thở dài.
Kéo chiếc vali nặng trịch lên lầu, lúc đầu Hạ Diên Điệp hơi cảnh giác, nhưng môi trường trong căn hộ có vẻ rất tốt, đèn hành lang sáng sủa, cũng không có gì khác thường.
Tới tận khi đến bên ngoài số căn hộ mà Du Liệt đã nói với mình, cô mới thả lỏng tinh thần.
Kìm nén nhịp tim có phần phấn khích và bồn chồn, Hạ Diên Điệp hít một hơi thật sâu.
Cô giơ tay lên gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Gõ một lần, Hạ Diên Điệp ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
Sau đó chờ đợi hàng chục giây.
Hồ Ly chậm rãi nheo mắt lại, gần như đang thắc mắc có phải Du Liệt không ở nhà hay không? Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng vật gì đó đập vào cửa qua tấm ván cửa.
Sau đó, một giọng nói trầm thấp lười biếng tiến đến.
“Who is it?” <!– 1 –>
“…”
Hạ Diên Điệp vô thức nín thở, không biết là do lâu rồi không nghe Du Liệt nói tiếng Anh như thế này, hay là do giọng ngái ngủ của ai đó thực sự quá quyến rũ.
Cô như bị một dòng điện có điện áp cực thấp chọc nhẹ vào tai, cảm giác ngứa ngáy lập tức lan khắp cơ thể.
Vì vậy, cô không thể trả lời ngay được.
Tiếng bước chân dừng lại bên trong cánh cửa.
Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt cô mở ra.
Hạ Diên Điệp nhìn thấy người ở sau cửa.
Tóc tai đã dài, mái tóc ngắn trước đây giờ đã xoã tung trước trán, mơ hồ che mất nửa hàng lông mày sắc bén của anh.
Khuôn mặt Du Liệt ngày càng hốc hác, những đường nét vốn sắc sảo càng trở nên lạnh lùng hơn, đặc biệt là đôi mắt đen láy khép hờ của anh, hàng lông mi phủ bóng ở đuôi mắt khiến anh trông càng không dễ chọc. Thế nhưng phong thái lười biếng và lạnh lùng vẫn gợi cảm đến chết người.
Chiếc áo phông dài tay màu xanh đậm tôn lên đường nét bờ vai rộng đến vòng eo thon gọn của anh, nhìn vừa săn chắc lại quyến rũ. Chiếc quần cùng màu dài từ thắt lưng đổ xuống làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, mang lại cảm giác khiêu khích không thể giải thích được.
Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt không chớp mắt.
Có lẽ lúc này đại thiếu gia vẫn đang trong trạng thái mơ màng.
Chỉ thấy anh cau mày, cúi mặt, tóc mái bay bay qua mắt, giọng nói khàn khàn càng trở nên gợi cảm.
“Ngoan…. Tối nay đừng đến nữa.”
Hạ Diên Điệp: “?”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp phản ứng, Du Liệt đã buông tay, xoay người bước vào trong.
Điều này hình như hoàn toàn khác với sự ngạc nhiên mà cô đã dành cho anh?
Hạ Diên Điệp đang do dự không biết nên kéo vali vào trước hay là gọi điện cho Du Liệt chào anh trước để giải tỏa chút bối rối lúc này.
Trong tầm mắt…
Bóng lưng thon dài của Du Liệt chợt khựng lại.
Mức độ đột ngột đó giống như việc nhấn nút dừng khung hình của một bộ phim.
Sau một hoặc hai giây.
Hạ Diên Điệp tận mắt nhìn thấy Du Liệt nghiêng người, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy đầy uy hiếp.
Vừa nhìn vậy, Hạ Diên Điệp chợt có cảm giác muốn quay người bỏ chạy.
Đây có lẽ là bản năng động vật trong gen.
Bởi vì vài giây sau, dưới ánh mắt săn đuổi đáng sợ của Du Liệt, cô còn chưa kịp phản kháng thì anh đã quay lại nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào cửa.
Hạ Diên Điệp bối rối bị đẩy vào tường cạnh cửa.
Ánh mắt anh tối sầm, nhìn sát vào cô, cơn buồn ngủ dường như vẫn chưa tiêu tan nhưng giọng nói lại nghẹn ngào vì xúc động: “… Hồ Ly?”
Hạ Diên Điệp sao có thể im lặng: “Mấy tháng rồi không gặp, ngay cả bạn gái mà anh cũng quên rồi sao?”
“…”
Trong lúc xác nhận đáp án, ánh mắt Du Liệt như có chút cảm xúc nào đó bị đè nén.
Anh đột nhiên hoàn hồn, vẻ lạnh lùng và xa cách trên khuôn mặt đã nhạt dần, khoé môi nhếch lên, yết hầu di chuyển, dựa sát vào cô rồi cúi đầu mỉm cười.
“Anh tưởng… anh lại mơ.”
“Ồ!” Hồ Ly cố ý cảm thán, giọng nhẹ nhàng hơn: “Hình như anh rất hay mơ về em thì phải?”
“…”
Thiếu nữ nghiêng đầu, hơi thở đến gần anh.
Gần như trong một giây, Du Liệt bừng tỉnh khỏi cơn mê ngủ của mình.
Cảm nhận được cái đầu bù xù đang gục xuống vai mình cứng đờ, Hạ Diên Điệp không khỏi nhếch khóe miệng.
Cô định thấy đủ là dừng.
“Hồ Ly, sao em không hỏi nữa?”
“Hỏi gì?”
“Hỏi là trong những giấc mơ về em, anh và em đã làm chuyện gì?”
“?”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy Du Liệt nghiêng cằm ghé sát tai mình, đôi môi mỏng suýt hôn lên vành tai cô, khẽ cười thầm.
Âm thanh này…
Có chút lẳng lơ.
Mặt Hồ Ly bắt đầu nóng lên: “Em sai rồi.” Thức thời luôn là một đức tính tốt của cô: “Em thực sự không muốn biết.”
“Được. Vậy chúng ta nói chuyện khác nhé.”
“Chuyện gì?” Hạ Diên Điệp thận trọng hỏi.
Sau đó, cô nhìn thấy Du Liệt từ từ siết chặt cơ bụng, xoay người lại, đồng thời vươn tay vỗ nhẹ lên phần lưng dưới của cô rồi kéo cô đến trước mặt anh.
“…”
Hồ Ly đang muốn giãy giụa nhưng giống như bị thứ gì đốt cháy, thoáng chốc cứng đờ như một con hồ ly đá.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí không dám chớp mắt.
“Ví dụ như, nửa năm không gặp bạn trai, em không nên tự dâng mình tới cửa rồi tán tỉnh thế này.”
Du Liệt ấn vào chiếc eo thon của thiếu nữ, không cho cô lùi lại nửa bước, ôm cô lại gần mình, cúi đầu nhìn rồi lặng lẽ cho cô thấy khẩu hình từng chữ một:
“Sẽ bị làm thịt đấy.”
“…!”
Hồ Ly lập tức cảm thấy xấu hổ.
Hạ Diên Điệp muốn chạy trốn khỏi anh không chút do dự, nhưng Du Liệt đã đoán trước được, nắm chặt lấy cổ tay cô. Khi anh không muốn buông cô ra thì rõ ràng sức lực chênh lệch rất lớn, Hạ Diên Điệp không kịp thoát ra đã bị Du Liệt nhấc lên, ấn cổ tay ra sau, không cần tốn nhiều sức đã đẩy cô vào tường. <!– 1 –>
Ngay cả đôi chân cũng bị Du Liệt khống chế một cách dễ dàng.
Du Liệt biết chắc Hồ Ly không còn nơi nào để giãy giụa, anh khẽ nở nụ cười nhạt mang theo vẻ ngái ngủ. Anh hơi cúi người xuống, rủ mi mắt để tận mắt nhìn thấy gò má cô đang dần dần ửng đỏ.
Màu ửng đỏ kia là do bút vẽ của anh tạo ra.
Đường cong trên khóe môi Du Liệt càng lúc càng rõ ràng, thế nhưng đôi mắt lại sâu hun hút.
“Không muốn cũng được.”
“Thật không?”
Hồ Ly ngẩng mặt với đôi má ửng hồng, nhìn anh đầy ngờ vực.
“Ừm, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Du Liệt cười nhẹ: “Chỉ cần em có thể giữ im lặng, anh sẽ thả em ra.”
“…”
Hồ Ly: “?”
<!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>