<!– 1 –>
Chương 59 -1: Say rượu – giở thói lưu manh với anh
Lời từ chức được công bố vào buổi sáng, chưa đến buổi trưa, tin tức này đã lan truyền trong giới phiên dịch.
Giới phiên dịch và giới biên dịch không giống nhau.
Vế sau có không ít nhân vật được mọi người kính trọng trong ngành, vẫn có một số nhân vật bậc thầy nổi danh từ ngành phiên dịch trong vài chục năm qua, ngẫu nhiên kể tên một người, lý lịch huy hoàng cùng với vô số tác phẩm cũng đủ khiến thế hệ sau đuổi theo hai mươi ba mươi năm. Các dịch giả dù trẻ tuổi tài giỏi đến đâu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ. <!– 1 –>
Còn vế trước, đặc biệt là phiên dịch đồng thời trong giới phiên dịch, không chỉ đòi hỏi trình độ thành thạo, thậm chí là chuyên sâu về ngôn ngữ, mà còn đòi hỏi trí nhớ, thể lực, phản ứng, tính linh hoạt trong tư duy và nhiều phương diện khác của phiên dịch viên. <!– 1 –>
Vì vậy, thế hệ mới có năng lực cá nhân cực kỳ vượt trội trong giới phiên dịch đồng thời sẽ vô cùng nổi tiếng trong giới phiên dịch.
Hạ Diên Điệp chính là người nổi bật nhất trong số đó.
Tình huống giám đốc điều hành của một công ty Công nghệ kỹ thuật muốn đưa danh thiếp cho cô ở bữa tiệc tối sau buổi nghiên cứu và hội thảo lúc trước, Hạ Diên Điệp đã gặp phải vô số lần trong suốt hai, ba năm qua.
Có công ty phiên dịch, cũng có bộ phận phiên dịch của các doanh nghiệp lớn, các điều kiện được đưa ra cũng vô cùng ưu đãi….
Ồ, tất nhiên trong đó cũng có công ty số một trong ngành phiên dịch “trời xui đất khiến” hất cho cô một thân nước bẩn, vị tổng giám đốc Quan của Thiên Truyền kia.
Sau khi đóng bản báo cáo công việc hàng năm ngồi viết suốt buổi sáng lại, Hạ Diên Điệp nhấc chiếc điện thoại vẫn rung không ngừng lên, thản nhiên nhìn lướt qua.
Trong phần mềm trò chuyện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, những lời dò hỏi từ những khách hàng từng làm việc cùng hoặc một số đồng nghiệp cùng ngành, còn có một số người thiếu kiên nhẫn chìa cành ô liu ra.
Hạ Diên Điệp nhìn thoáng qua, sau đó mới thong thả bấm nhận cuộc gọi vẫn đang rung lên không ngừng kia.
“Tổng giám đốc Quan.”
“Thật xin lỗi Tiểu Hạ, trưa hôm nay tôi vừa nghe thư ký kể lại về chuyện của cô, tôi đã nói chuyện điện thoại với giám đốc Tiền của các cô rồi, có phải đã gây cho cô không ít phiền phức không?”
Quan Khởi Phóng vẫn giữ nguyên giọng điệu thân thiện của một anh trai lớn như một năm trước: “Vậy đi, tối nay tôi làm chủ, mời cô ăn một bữa cơm, xem như xin lỗi cô?”
“Thật ngại quá tổng giám đốc Quan, tối nay tôi có hẹn rồi.” Hạ Diên Điệp trầm giọng trả lời.
“Ấy?” Quan Khởi Phóng ở đầu bên kia điện thoại hơi khựng lại, sau đó lập tức cười nói: “Đừng bảo là mới đó mà đã có công ty phiên dịch nào đó ký được với đóa hoa trong giới phiên dịch đồng thời của chúng ta rồi chứ?”
“Chỉ là một người bạn trong quan hệ cá nhân của tôi thôi.”
“Nếu như vậy, cành ô liu của Thiên Truyền chúng tôi cũng không tính là đưa ra quá muộn đúng không?”
“…”
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng hiểu được cảm giác tức giận đến mức muốn cười.
Lúc trước dùng thái độ mơ hồ không rõ thuận thế đẩy mạnh cô xuống hố, thích nghe ngóng cô và Đông Thạch chấm dứt hợp đồng, sau đó cả buổi sáng không xuất hiện, bây giờ lại bộ mặt hiền lành của một người anh trai lớn ——
Có một số quy tắc cho dù có rõ ràng đến đâu thì cô vẫn không thể nào thích ứng được.
Có lẽ cảm nhận được cảm xúc nào đó trong sự trầm mặc này, Quan Khởi Phóng nhanh chóng phá vỡ sự im lặng, bật cười: “Tiểu Hạ, cô yên tâm đi, chờ sau khi cô vào công ty rồi, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô trong chuyện này. Cô cũng không cần phải lo lắng về phương diện đãi ngộ, tuyệt đối sẽ không thấp hơn điều kiện mà tôi đã đưa ra cho cô một năm rưỡi trước, cô cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng bình tĩnh trở lại, thản nhiên mỉm cười: “Nhưng nếu như tôi thật sự đến Thiên Truyền, vậy chẳng phải đang xác thực lời vu khống sao?”
“Làm sao có thể chứ? Ánh mắt của mọi người đều sáng suốt, cho dù không sáng thì vẫn còn có tôi đây, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ sáng mắt.” Quan Khởi Phóng cười vui vẻ.
Hạ Diên Điệp cũng lười tranh cãi với độ mặt dày và hành động quá mức của đối phương.
Cô nhẹ nhàng đáp qua loa: “Tôi hiểu được ý tốt của tổng giám đốc Quan, nhưng mà hai ngày nay tôi vẫn còn một số chuyện phải giải quyết, đợi qua mấy ngày nữa tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho anh.”
“Được, vậy tôi chờ tin vui của cô!”
“…”
Tắt điện thoại.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Hạ Diên Điệp giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những quyển sách chuyên môn và sách tham khảo có chiều cao và độ dày khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một quyển có bìa da mềm màu vàng.
Rút nó ra, Hạ Diện Điệp đặt xuống trước mặt, lật mở từng trang một.
Bên trong là một bảng biểu giống như biên bản ghi nợ được viết tay gọn gàng.
Mỗi trang chỉ có hai mục.
Một mục là hạn mức phải trả, mục còn lại là số nợ còn lại sau khi đã cộng lãi.
Quyển sổ này có hơi cũ, dù sao nó cũng đã ở bên cô nhiều năm, cô vẫn nhớ nó đã có từ vài năm trước, từng nét chữ đều rất nhỏ, chi tiết đến mức khiến cô nhìn lại vừa muốn cười vừa cảm thấy chua xót.
Lại lật qua vài trang, số tiền phải trải rốt cuộc cũng bớt đi một chút.
Khi đó, dưới sự giới thiệu của một giáo sư cố vấn trong trường, cô bắt đầu tiếp xúc với các nền tảng cao hơn và khách hàng phiên dịch có chất lượng cao hơn, sau đó đàn anh Đinh Vấn đã giúp cô mở rộng một số con đường tài nguyên. Trong mấy năm đó, mối quan hệ và tiếng tăm của cô trong giới phiên dịch cũng dần dần được mở ra.
Cho đến trang cuối cùng.
Mục cuối cùng đã được ghi chép lại, khoản nợ cộng lãi chỉ còn lại khoảng hai mươi vạn tệ.
Hạ Diên Điệp thầm tính toán trong lòng, đợi sau khi công ty thanh toán xong khoản tiền cho dự án với Công nghệ kỹ thuật Helena, cộng thêm hai tháng lương của phiên dịch viên, đủ để trả hết khoản nợ cuối cùng này.
Chắc là vẫn còn một khoản dư trong tài khoản, đúng lúc bù vào khoảng thời gian nghỉ không xác định trong lần thay đổi công việc này của cô.
Chỉ là….
Hạ Diên Điệp vô thức vuốt v e cuốn sổ dưới đầu ngón tay.
Ý định ban đầu của cô là sau khi trả hết nợ sẽ tìm thời gian để đi gặp Du Hoài Cẩn, cho dù đối phương có muốn gặp cô hay không, nhưng lễ nghĩa của cô vẫn phải đến cùng.
—— Đương nhiên kế hoạch này là trước khi gặp Du Liệt.
Hiện nay.
“…”
Hiếm khi Hồ Ly cảm thấy chán nản cúi đầu.
Bây giờ cho dù cô có trả hết nợ thì chắc cô cũng không thể đứng trước mặt Du Hoài Cẩn nổi.
–
Không tính thời gian học đại học, Hạ Diên Điệp đã ở lại Bắc Thành hơn ba năm.
Trong ba năm lăn lộn ngoài xã hội, cô gần như không hề bước chân vào các quán bar hoặc quán ăn đêm nửa bước. Một mặt, Hạ Diên Điệp cảm thấy môi trường đó quá ồn ào, sẽ bị làm phiền lúc nói chuyện. Mặt khác, từ sâu trong lòng cô cảm thấy khoảng thời gian đó không bằng về nhà nghỉ ngơi hoặc ngồi ở bàn làm việc dịch thêm vài trang tài liệu của khách hàng.
—— Cũng khó trách La Hiểu Tuyết luôn nói rằng cô là một người máy làm việc.
“Cậu xem đi, nên ra ngoài thường xuyên hơn, trong quán bar có rất nhiều trai đẹp nhìn bổ mắt mà đúng không?” Kiều Xuân Thụ thành thạo đặt chỗ, lúc này ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười huých nhẹ vào vai Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp ôm má: “Ví dụ như?”
“Cái người ở hướng đông nam kia! Mặc áo khoác màu đen, thế nào?”
“…”
Hạ Diên Điệp ngước mắt lên quan sát ba giây, dường như người đàn ông này rất nhạy cảm với các ánh nhìn, đang nói chuyện với bạn bè bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại.
Lúc chạm mắt với Hạ Diên Điệp, chàng trai từ xa giơ ly rượu lên, lộ ra nụ cười phóng túng không chút kiềm chế.
Hạ Diên Điệp: “.”
Hồ Ly chậm rãi cụp mắt xuống, quay người lại nhấp một ngụm rượu: “Nói không chừng thời gian anh ta dùng để trang điểm mỗi ngày còn nhiều hơn cậu đấy.”
“Vậy sao? Nhìn đâu giống lắm.”
“Bản thân ánh đèn trong quán bar đã là bộ lọc rồi mà?” Hạ Diên Điệp thản nhiên nói, lại nâng ly lên.
“Này đợi đã.”
Sau đó cổ tay của cô bị Kiều Xuân Thụ nắm chặt: “Tớ mới chợt nhận ra, tại sao tối nay cậu không đeo vũ khí phòng chống bi3n thái?”
“——?”
Hạ Diên Điệp ngước mắt lên.
Kiều Xuân Thụ chớp chớp mắt.
Hạ Diên Điệp hiểu được.
Mấy năm trước cô đã làm phẫu thuật cận thị, thị lực của cô gần như đã khôi phục lại bình thường, tuy nhiên, có lẽ vì đã đeo kính quá nhiều năm, cô luôn cảm thấy nếu như không có vật cản trước mắt thì cô sẽ không cảm thấy an toàn.
Hơn nữa đường nét khuôn mặt của cô vô cùng thanh tú, có đôi khi còn lấn át cả sự “công nhận” của khách hàng về tính chuyên nghiệp của cô, vì vậy để khiến bản thân trở nên chuyên nghiệp hơn, Hạ Diên Điệp sẽ luôn đeo một cặp kính trơn, sau đó nó gần như trở thành một phụ kiện phải mang theo mỗi khi cô ra ngoài.
Kiều Xuân Thụ ghét bỏ cặp kính đã che khuất vẻ đẹp của cô, cho nên vẫn luôn gọi nó là “vũ khí phòng chóng bi3n thái”.
Hạ Diên Điệp hơi dời ánh mắt đi: “Hôm qua tớ cũng không đeo.”
“Ngày hôm qua chúng ta đi ăn lẩu, cậu không đeo là bình thường, nhưng hôm nay chúng ta đến quán bar đấy.” Kiều Xuân Thụ híp mắt lại: “Thế nào? Thật sự muốn đá thiếu gia nhà cậu sao? Hoàn toàn bước vào cuộc sống độc thân tự do hạnh phúc?”
Hạ Diên Điệp sợ cô ấy rồi, bất đắc dĩ cười nói: “Tuần trước để ở nhà của Du Liệt, tuần này anh ấy đi công tác, tớ không muốn tự qua đó lấy.”
“…”
Kiều Xuân Thụ nghẹn vài giây, lại híp mắt nói: “Hóa ra là cậu ta đi công tác, sao tớ lại có cảm giác bị cậu xem là lốp dự phòng nhỉ? Chỉ có lúc thiếu gia kia không ở bên cạnh cậu, cậu mới nhớ tới tớ đúng không?”
“Làm gì có.” Hạ Diên Điệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt vô tội: “Tớ chỉ là ——”
Còn chưa kịp biện hộ.
Một bóng người đứng dưới ánh sáng của quầy bar phủ lên người Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp khựng lại, quay đầu nhìn sang.
Người trước mặt không phải ai khác mà chính là người vừa rồi Kiều Xuân Thụ ra hiệu bảo Hạ Diên Điệp nhìn xem, mà Hạ Diên Điệp cũng vô tình đối mặt với anh ta vài giây.
“Xin chào cô gái.” Chàng trai trông chỉ khoảng hai mươi tuổi nở nụ cười tự tin rạng rỡ: “Vừa rồi ở bên kia đã để ý đến cô, hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, có tiện thêm Wechat không? Sau này có thể xin cô chỉ bảo một chút về cách ăn mặc.”
“…”
Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ nhìn nhau, trong lòng có chút chấn động.
Phương thức bắt chuyện hiện tại thật đúng là….
Màu mè.
“Thật ngại quá.” Hạ Diên Điệp không cần suy nghĩ: “Không mang theo điện thoại.”
Mãi cho đến khi người nọ tức giận rời đi, Kiều Xuân Thụ mới thở dài: “Vừa liếc mắt một cái đã thu hút người ta rồi, là tớ nói oan cho cậu, sau này chị em không muốn gì khác, chỉ muốn là người đầu tiên trong danh sách lốp dự phòng của cậu.”
“Cái gì mà danh sách lốp dự phòng, đừng vu khống tớ.”
Hạ Diên Điệp không khỏi mỉm cười, đón ly rượu Kiều Xuân Thụ đưa đến, chạm ly, uống một hơi hết sạch chất lỏng màu hổ phách.
Mực chất lỏng của hai chai rượu đặt trên bàn giảm xuống từng chút một theo thời gian.
Vì muốn được yên tĩnh, Hạ Diên Điệp còn cố ý tắt điện thoại di động.
Giữa chừng, Kiều Xuân Thụ rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh, thời điểm quay trở lại, chai rượu ngoại vốn dĩ vẫn còn hơi phân nữa đã chạm tới đáy.
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Hồ Ly đang ngồi trên ghế dài ôm lấy cổ tay của mình, ánh mắt có chút mơ hồ: “Sao đi lâu thế?”
“…… Tớ vừa nhận được cuộc gọi của công ty luật.” Kiều Xuân Thụ chột dạ liếc nhìn điện thoại của mình, ngồi xuống: “Tối nay cậu uống hơi nhiều rồi thì phải?”
“Dù sao ngày mai tớ cũng không cần đi làm.” Hồ Ly mỉm cười, đôi mắt cong cong, từ khuôn mặt thanh thú xinh đẹp toát ra vẻ quyến rũ mà bình thường căn bản không nhìn thấy được. <!– 1 –>
Kiều Xuân Thụ có hơi do dự, nhìn điện thoại, sau đó lại ngẩng đầu lên.
Cô ấy giống như thuận miệng hỏi: “Chuyện lần này cậu xin nghỉ việc vì dự án của Công nghệ kỹ thuật Helena, cậu đã nhắc đến với Du Liệt chưa?”
“Chưa….” Hồ Ly thản nhiên trả lời, rót nốt phần rượu còn lại trong chai vào ly: “Tại sao phải gây phiền phức cho bên A vì mâu thuẫn nội bộ của bên B chứ?”
“Bộ não tham công tiếc việc này của cậu thật sự không thể cứu nổi.” Kiều Xuân Thụ không nhịn được nhéo má cô: “Quan hệ công việc giữa bên A và bên B của các cậu đã kết thúc rồi, cho dù chưa kết thúc thì trước hết cậu ta vẫn là bạn trai của cậu, không phải sao?”
“…Suỵt.”
Hồ Ly bày ra dáng vẻ nghiêm túc, đặt một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh trước môi: “Bọn họ nghiên cứu và phát triển tên lửa rất mệt mỏi, tớ không muốn ảnh hưởng đến anh ấy.”
Kiều Xuân Thụ bị dáng vẻ đáng yêu của Hồ Ly làm bại trận, trước khi nhéo má cô đến mức đỏ bừng để lại chứng cứ phạm thì đã bị người ta bịt miệng, cô ấy đành tiếc nuối buông tay ra: “Cậu cũng mệt lắm rồi mà cục cưng à”
Hồ Ly suy nghĩ giây lát, lắc đầu: “Đâu có giống nhau.”
“Sao lại không giống?”
“Ừm…. đưa tàu vũ trụ do đích thân mình tham gia thiết kế ra ngoài không gian, thăm dò ranh giới của vũ trụ, liệu bên ngoài ranh giới đó còn có một thế giới khác hay không…..”
Hạ Diên Điệp nói xong thì ôm má mỉm cười: “Đó chính là giấc mơ của anh ấy từ rất lâu rồi. Bây giờ anh ấy chỉ còn cách giấc mơ này một bước nữa thôi, ừm, nhiều nhất là hai bước.”
Cô quay đầu lại: “Đương nhiên tớ không thể khiến anh ấy phân tâm vào lúc này.”
Kiều Xuân Thụ thở dài, giơ tay xoa đầu cô.
“Cậu có ngốc nghếch không chứ?”
Hạ Diên Điệp nâng ly rượu lên, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một chai rượu nữa, sau đó trong mắt Hồ Ly lộ ra vẻ phấn khích: “Đúng rồi! Để tớ kể cho cậu nghe về công trình hàng không vũ trụ của bọn họ, siêu lợi hại!”
“——?”
Kiều Xuân Thụ chỉ bối rối một lúc đã chậm mất một bước, bỏ lỡ cơ hội ngăn chặn con Hồ Ly đang say rượu nào đó truyền đạt kiến thức.
Vì vậy, sau hơn một tiếng đồng hồ cực kỳ dài dòng, cô ấy buộc phải nghe một khóa phổ cập kiến thức khoa học về công trình hệ thống hàng không vũ trụ cực kỳ cứng ngắc khó hiểu trong một quán bar nhộn nhịp ——
Nói đến chỗ phấn khích, thậm chí Hạ Diên Điệp còn xổ cả song ngữ Trung Anh.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, Kiều Xuân Thụ đã nghe đến mức choáng váng, như thể đang mơ về thời cấp ba địa ngục.
Đêm hôm trước còn nhịn không được đọc tiểu thuyết đến nửa đêm, kết quả tiết học đầu tiên của buổi sáng ngày hôm sau đã gặp phải môn Vật lý và điện từ học bi3n thái, như thể đang đọc thiên thư.
—— Ở trong quán bar, nghe bài học về hàng không vũ trụ.
Ai dám tin chứ?
Nửa tiếng sau.
Hạ Diên Điệp đã muốn nói tới chuyến bay vào vũ trụ có người lái đến vệ tinh Bắc Đẩu, thời điểm Kiều Xuân Thụ bắt đầu tự hỏi nên đánh gục bản thân hay là đánh gục Tiểu Hồ Điệp, rốt cuộc điện thoại giống như nước cứu cô ấy khỏi đám cháy cũng reo lên.
Kiều Xuân Thụ khựng lại, đoán được gì đó, cô ấy quay đầu lại nhìn về phía cửa quán bar.
Một bóng người cao lớn đang đứng ở đầu cầu thang cách chỗ này vài mét.
Nói chính xác hơn là anh đang bị người nào đó ngăn cản.
Người nọ có vóc dáng rất cao, ở trong quán bar mờ ảo này trở nên vô cùng nổi bật, giờ phút này anh đang thờ ơ liếc nhìn người trước mặt, vẻ mặt chán ghét lộ ra sự lạnh lùng.
Hình như anh vừa kết thúc chuyến công tác đã đến thẳng đây, trên người vẫn mặc bộ vest thương nghiệp kiểu Anh truyền thống, hoàn toàn tương phản với tổng thể quán bar, nhưng lại khiến anh trở nên hấp dẫn kỳ lạ.
Chiếc áo vest thẳng tắp bên ngoài được cởi ra, lúc này bị anh tùy ý vắt trên tay.
Để lộ ra áo sơ mi trắng bao lấy đường nét bờ vai sắc sảo được sơ vin trong quần tây thẳng tắp. Trong không gian được bao bọc bởi ánh đèn, đường cong của đôi chân dài và vòng eo thon gọn đủ khiến ba chị em ngồi cạnh nhau phải đánh nhau điên cuồng.
Từ trong đáy lòng của Kiều Xuân Thụ phải cảm khái tấm tắc một tiếng.
——
Chỉ trong khoảng mười mét từ cầu thang đến trong quán bar, anh đã bị ngăn cản năm lần.
Kỹ năng gây tai họa của đại thiếu gia vẫn không hề giảm so với năm đó.
Giờ phút này Du Liệt đang rất kiềm chế sự nóng nảy của bản thân.
Quán bar này có kết cấu hình tròn, tuy là quán bar đàng hoàng nhưng ánh đèn bên trong vẫn rất mờ ảo mơ hồ, lại có hình tròn cản trở tầm mắt, khiến việc tìm người trở nên khó khăn.
Chưa kể tối nay trong quán bar này hầu hết là các cô gái, chỉ với khuôn mặt này của anh, nửa bước đã khó đi.
Rốt cuộc lúc Kiều Xuân Thụ nghe điện thoại, cậu chủ Du đã bắt đầu nảy sinh ý muốn mua lại toàn bộ quán bar này để đuổi hết người đi.
“Đi ngược lại, anh Liệt.” Kiều Xuân Thụ ở đầu bên kia điện thoại có vẻ rất vui sướng khi thấy người gặp họa: “Bên này, hướng chín giờ từ cửa vào.”
Một giây trước khi Du Liệt lạnh lùng lên tiếng.
Kiều Xuân Thụ: “Nhanh tới đây đi, tối nay vợ cậu phát điên rồi.”
“…..” <!– 1 –>
Chỉ một giây.
Du Liệt đi công tác thị sát phải tăng ca làm thêm giờ mới có thể trở về sớm một ngày, kết quả anh gọi cho Hồ Ly rất lâu nhưng điện thoại mãi không có người nghe máy, sự tức giận nổi lên vì tìm kiếm ở trong nhà anh lẫn nhà cô đều không thấy bóng dáng người đâu, cộng thêm xe không vào được con phố của quán bar này, cả việc đi nửa đường lại bị chặn lại ba trăm lần ——
Trong câu nói “vợ cậu” này.
Hoàn toàn.
Tiêu tan.
Du Liệt quay người lại, nhìn theo hướng Kiều Xuân Thụ đang nói trong điện thoại.
Trong dãy ghế dài chỉ lộ ra bóng dáng nửa phần lông đầu của một con Hồ Ly.
…. Khó trách tìm không thấy.
Sự lạnh lùng trong ánh mắt và trên đầu mày của anh dần nhạt đi, Du Liệt sải đôi chân dài đi về phía đó, chiếc điện thoại đang đặt bên tai bị khớp xương ngón tay siết chặt.
Du Liệt đi tới, Kiều Xuân Thụ vặn cổ mình, dùng ánh mắt và cử chỉ điên cuồng đưa ra tín hiệu trong im lặng. Đôi chân dài của anh dừng lại, ngồi xuống dãy ghế tựa phía sau chỗ hai người.
Giọng nói lộ ra sự buồn ngủ của Hồ Ly lọt vào trong tai, không ngừng không nghỉ.
Anh lắng nghe vài giây, đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười hơi rũ xuống.
“Này, Tiểu Hồ Điệp, tớ hỏi cậu một chuyện nhé.” Cuối cùng Kiều Xuân Thụ cũng ngắt lời cô.
“Hửm?”
Hồ Ly giảng bài đến mức buồn ngủ, ngơ ngác nhìn lên.
“Tại sao lúc trước cậu nhất quyết muốn chia tay với Du Liệt?”
“——”
Liên kết với dãy ghế phía sau.
Hàng mi đang rũ xuống của Du Liệt bỗng run rẩy, ngước mắt lên.
Giữa tiếng nhạc trong quán bar, phía sau im lặng hồi lâu.
“Bởi vì tớ không muốn biến anh ấy trở nên…. giống như tớ.”
Rốt cuộc Hồ Ly cũng phát ra âm thanh rất nhỏ rất nhỏ.
“Mấy tháng đó, rõ ràng tớ biết anh ấy rất khó khăn, nhưng tớ chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy. Tớ ích kỷ quá, Kiều Kiều…. Cậu không biết đâu, sáng sớm ngày hôm đó lúc tớ đẩy cửa đi ra ngoài đã nhìn thấy anh ấy đứng trên hành lang, anh ấy mặc rất ít, hút thuốc một mình…. Lúc đó ở Los Angeles chỉ có mười mấy độ thôi, ngón tay anh ấy đã lạnh đến mức đỏ bừng, bên cạnh còn có vài mẩu thuốc lá…. Kiều Kiều, chỗ này của tớ….”
Cô gái giơ tay lên, đặt vào vị trí trái tim đang khó chịu của mình, giọng nói run rẩy: “Chỗ này của tớ khó chịu muốn chết.”
“…” <!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>