Đọc truyện Full

Chương 37

Hành động này của Thẩm Thận, dân chuyên ăn dưa trong khu bình luận lập tức thảo luận đến khí thế ngất trời.

Giây trước đó bọn họ còn rơi vào trong trò chơi đoán là ai, khóc trời khóc đất nói chồng mình không còn rồi, giây tiếp theo liền bị phản ứng của Thẩm Thận đảo ngược sự chú ý.

Có vài người chỉ ra trọng điểm. Thứ nhất, Thẩm Thận làm sáng tỏ người trong ảnh là chị dâu anh, vậy cũng chính là nói nam thần thanh cao Thẩm Khoảnh giới chính trị đã có chủ. Thứ hai, tuy rằng Thẩm Thận đây là giải thích, nhưng một điều là truyền tai tiếng với vợ tương lai, thật sự làm người khác chú ý.

Có hỉ cũng có bi.

Thẩm Thận không có tai tiếng là chuyện ai ai cũng biết, anh phát một weibo thật thật giả giả như vậy, thoạt nhìn đặc biệt đắc ý chỉ gì đó.

Dù sao, có thể hợp với anh, có mà chỉ có một Hứa Mạt.

Đoạn thời gian trước, tin chứng thực weibo vừa xuất hiện, mọi người liền chen lấn suy đoán quan hệ của hai người, cảm thấy tương đối không đơn giản.

Weibo chính của Nhất Thiên lạnh lùng không nói, thế nhưng chứng nhận của hai người này cố tình liền đặt cạnh nhau. Một người quyền lực cao của một công ty, một người chỉ là diễn viên dưới trướng, theo lý mà nói, không có bất kỳ quan hệ gì mới phải.

Những điểm chú ý nhỏ có liên quan này, luôn chính là sự thật, hoặc là nói, thoạt nhìn là không có khả năng nhất, ngược lại là có khả năng nhất.

Thế nhưng kết quả làm sóng lòng cộng đồng mạng trào dâng chính là, tiếp sau không có bất kỳ tin tức mới nào, cái gì cũng tìm không thấy, sau đó cũng chỉ bỏ mặc.

Hành động hôm nay Thẩm Thận làm ra, làm cho nhiều người hồi máu trở lại, cảm thấy hai người có lẽ có sự tình, thế nhưng weibo của Hứa Mạt quá sạch sẽ, một chút manh mối cũng không moi ra được.

Trên mạng thảo luận khí thế ngất trời, Hứa Mạt lại không chú ý đến.

Một là trên máy bay không thể sử dụng điện thoại, thứ hai, vừa xuống máy bay cô liền về nhà.

Chuyến bay của Hứa Mạt buổi chiều liền đến nơi, nhưng cô lại cần ngồi xe tốc hành trung chuyển, thế là còn phải tốn thời gian không ít.

Chờ về đến nhà, đã là chiều tối rồi.

Bà nội ở trong sân phơi nắng, Hứa Trạm ngồi ở bên cạnh, ở đó có một chiếc ghế mây cũ, cậu ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, trên ghế mây ngăn nắp bày đầy sách, cậu vẫn đang học bài.

“Bà nội, Tiểu Trạm!” Hứa Mạt chỉ đẩy một cái vali, ngữ khí hiếm thấy kích động.

Hứa Trạm nghe thấy ngẩng đầu lên, thấy người đến, nhất thời liền đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bên người Hứa Mạt, muốn đi giúp cô xách vali.

Thân thể em trai hiện giờ đã khỏe, không còn gầy yếu như trước. Nửa năm này cậu thử qua vận động nhiều, kết hợp học tập và nghỉ ngơi, quả nhiên thân thể tốt lên rất nhiều.

“Có hơi nặng nha chị, cho nên tại sao chị không cho em đi đón chị.” Hứa Trạm thử nâng lên, hơi lắc lư thân mình.

Lúc đó Hứa Mạt nói muốn về nhà, Hứa Trạm sống chết nói muốn đến đón. Bản thân cô một người cũng có thể, không cần lại làm phiền em trai. Lại nói, cô trở về là vì ở bên cạnh cậu thi đại học, không thể quấy rầy kế hoạch học tập tiến lên của cậu.

Hứa Mạt nghĩ đến đây, cười lên, “Mua cho em và bà nội rất nhiều quần áo, nhét có chút đầy, sau khi thi đại học xong em mặc tùy thích.”

Hứa Trạm cũng cười theo, “Vậy là trước khi thi không thể mặc sao? Chị như vậy em có chút không vui nha.”

Hứa Mạt vừa muốn đập cậu, liền nhìn thấy bà nội đang nghỉ ngơi muốn đứng dậy đến đón cô.

Cô nhanh chóng đi qua, ôm lấy vai bà nội Hứa, để bà tiếp tục ngồi, “Ai da bà nội, bà ngồi đi, lần này cháu ở lại lâu đó.”

Bà nội Hứa nâng kính viễn thị một cái, tỉ mỉ nhìn cô một hồi, ngữ khí vui mừng, “Lại trở nên xinh đẹp rồi, cảm giác còn cao thêm nữa.”

Ngữ khí của Hứa Mạt mang theo chút tự hào nhỏ, “Còn không phải giống bà sao, cảm ơn gien di truyền của bà nội truyền lên người cháu.”

Bà nội Hứa sờ tay nhỏ của cháu gái mình, mượn ánh nắng đầu hè, hơi híp mắt nhìn cô, “Kiện hàng cháu gửi về mấy ngày trước đó, sao lại nhiều thứ như vậy, còn có một chân giò hun khói lớn?”

Nói đến chân giò hun khói, Hứa Mạt ngẩn người, không tự chủ liền nhớ đến một người.

“…..Dạ, cảm thấy mùi vị thoạt nhìn không tệ, lúc hấp trứng cắt thành miếng, mùi vị sẽ rất ngon.”

“Lần sau không cần gửi nhiều đồ về như vậy, cháu một mình cháu ở bên ngoài, tiền dễ kiếm vậy sao, trong nhà cái gì cũng không thiếu, cháu yên tâm đi.”

Bà nội Hứa nói rồi muốn đứng lên, “Đồ cháu gửi về nhiều như vậy, tủ lạnh cũng không có chỗ để, đêm nay làm cho cháu chút đồ ăn ngon.”

Hứa Mạt không lay chuyển được bà nội Hứa, “Vậy cháu ở bên cạnh giúp đỡ, còn có bà nội, cháu thật sự kiếm được không ít, bà lo lắng cái gì chứ.”

Lời vừa dứt, cô lặng lẽ lại gần bên tai bà nội Hứa, thì thầm một phen.

Bà nội Hứa kinh ngạc trong nháy mắt, thân mật gõ đầu cô, tiện đà phủi tay đi vào trong nhà.

Hứa Trạm vốn tiếp tục ôn bài, thấy dáng vẻ thần bí của hai bà cháu, cũng hiếu kỳ, “Nói gì vậy, cũng không cho em nghe.”

Hứa Mạt đẩy đầu cậu trở về, “Học cho tốt, chuyện người lớn con nít không được xen vào.”

Cơm tối Bà nội Hứa làm phong phú, bày đầy ắp một bàn, khí thế lớn giống như muốn qua năm mới.

Hứa Mạt cũng không khách khí, tay nghề của người thân, mùi vị của quê nhà, cô cũng ăn nhiều hơn bình thường một bát.

Có điều bà cháu ba người đều không phải người có khẩu vị quá tốt, không tránh khỏi thức ăn còn dư lại khá nhiều.

Tủ lạnh không đủ chỗ để, nhưng vẫn có phòng lạnh, kỳ thật chính là hầm dưới đất mà người khác hay gọi, khá lạnh giá, có thể để không ít đồ, đậy một cái lồng lên trên đồ ăn liền có thể để được vài ngày.

Ăn uống no đủ, Hứa Trạm về phòng bản thân khêu đèn đánh trận ban đêm, vốn cậu muốn ngồi nói chuyện với Hứa Mạt một hồi, kết quả bị chị ruột nhà mình không chút lưu tình cự tuyệt.

Bà nội Hứa bởi vì nguyên nhân tuổi cao, tự mình trở về phòng mình nằm, Hứa Mạt muốn để bà nội Hứa nghỉ ngơi nhiều, cũng không đi làm ồn đến bà.

Sau khi tất cả đều dọn dẹp thỏa đáng xong, Hứa Mạt dứt khoát đem một cái ghế nhỏ, ngồi ở trong sân nhìn lên bầu trời.

Nơi này là ngoại ô gần trấn nhỏ, trời cũng hiện lên đặc biệt xanh, giống như vẩy mực, điểm xuyết vài ngôi sao.

Ở bên ngoài bôn ba quá lâu, lúc này ngồi dưới bầu trời, duỗi tay có thể chạm lấy ngôi sao, gió nhẹ mùa hè hơi thổi qua, Hứa Mạt không tránh bắt đầu thả hồn.

Ngày tháng thích ý thoải mái như vậy, cô quá lâu không có qua.

Ngày tháng ở trong trường, là bôn ba và cố gắng. Ở trong công ty là nghe lời và huấn luyện, ở trong đoàn phim cũng phải chú ý lễ phép, khiêm tốn không gây rắc rối.

Hứa Mạt vừa ngồi xuống, cũng là vừa làm việc xong không lâu, có chút nóng, dứt khoát cởi áo len để sang một bên, mặc một chiếc áo dây mỏng, ngây người hồi lâu, mới moi ra điện thoại lướt xem.

Người quản lý chị Lý Nguyễn gửi cho cô vài công việc quảng cáo mới, sau đó liền hỏi cô có an toàn về nhà chưa.

Còn có vài tin nhắn hỏi thăm của nhân viên công tác trong đoàn đội của cô, bọn cô riêng biệt có một nhóm, Hứa Mạt ở trong nhóm báo bình an, mới đi ra, nhìn wechat hồi lâu.

Tin tức rất nhiều, nhưng Thẩm Thận giống như mất liên lạc, một chút tin tức cũng không có.

Hứa Mạt thu mắt, trong lòng có chút bực bội, loại tâm tình không rõ ràng đó, hơi giằng xé lồng ngực cô.

Kỳ thật lúc cô xuống máy bay liền nhìn thấy tin weibo làm sáng tỏ của Thẩm Thận.

Đó là một tin hot được đẩy lên, làm người khác không chủ ý cũng không được.

Mà nửa câu sau của anh…..

Hứa Mạt suy nghĩ chốc lát, lại nhìn nhìn wechat, ảnh đại diện của Thẩm Thận yên lặng nằm đó.

Cô cuối cùng vẫn là thoát khỏi ứng dụng.

Lại lướt một hồi hot search, Hứa Mạt dứt khoát xem video hài.

Liền ngồi một hồi lâu, gió bên ngoài phòng còn đang thổi, nhiệt độ dần xuống thấp.

Hứa Mạt đang muốn đứng lên vào phòng, bên ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe hơi, cô không lưu tâm, chỉ cho là có xe đi ngang.

Sau đó giây tiếp theo, chiếc xe đó đi qua cổng lớn mà Hứa Mạt còn chưa đóng, đi vào trong sân, ánh đèn xe chiếu làm cô híp mắt lại.

Đây giống như tự nhiên chạy lao vào, nói không bị dọa đến là không có khả năng.

Hứa Mạt theo bản năng trốn sang bên cạnh, chiếc xe việt dã lại nhất thời dừng lại, tính năng vô cùng tốt, phát ra tiếng dẫm phanh vô cùng linh hoạt.

Giáo dưỡng tốt làm cô không mắng người được, nhưng trong lòng đầy tức giận, người này quả thật quá không biết lái xe rồi.

Thế nhưng, thời gian không cho Hứa Mạt suy nghĩ.

Trong nháy mắt đèn xe vụt tắt, trên ghế lái có một người đi xuống.

Người đến thân hình cao ngất, đôi chân thẳng tắp, hăng hái trước sau như một, chỉ có điều trên mặt mang theo chút mùi vị phong trần mệt mỏi.

Tầm mắt Thẩm Thận bắt được cô, sải bước tiến đến bên này.

Hứa Mạt trố mắt hồi lâu, “Anh…..Em…..hả….?”

Âm cuối cùng trong nháy mắt chôn vùi trong một cái ôm mãnh liệt, lực đạo rất đầy đủ.

Hơi thở của anh ấm áp, mang theo sự mát lạnh mà cô quen thuộc, tươi mát giống như biển cả.

Hứa Mạt bỗng nhiên được ôm lấy, kêu lên vài tiếng, “Anh làm gì…..vậy!”

Đầu Thẩm Thận chôn vào cổ cô, tay lại càng trói càng chặt, giọng nói trầm thấp rầm rì nói, “Liên lạc với em không được, anh sắp sốt ruột đến điên rồi.”

Hứa Mạt vừa muốn lên tiếng, Thẩm Thận lại giành trước, tiếp tục nói, “Tiểu Mạt, em phải tin anh, anh có thể giải thích với em.”

Lời thoại này vô cùng hỏng bét.

Hứa Mạt thậm chí còn phân tâm, có lẽ là di chứng của lần quay phim thần tượng lần trước.

Có điều cô rất nhanh phản ứng lại, “Sao không liên lạc được em, điện thoại của em luôn mở nha.”

Thẩm Thận không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, “Vừa bắt đầu liền không nối được máy, anh trực tiếp lái xe đến rồi.”

Giọng của anh áp đến vô cùng trầm, mang theo chút khàn khàn, “Có chút mệt.”

Hứa Mạt nghe vậy, tay chậm rãi nâng lên, vừa muốn đặt lên vai anh, tầm mắt liếc thấy hai bóng người đang đứng ở ngay cửa, đoán là động tĩnh vừa nãy có chút lớn, cũng dẫn mọi người đến.

Vẫn là bà nội Hứa nói chuyện trước, đánh vỡ cục diện căng thẳng, “Hai tụi cháu là chuyện gì, Tiểu Thận sao lại chạy đến đây?”

Hứa Trạm cũng một dáng vẻ kinh ngạc, ở một bên đứng xem kịch.

Hứa Mạt nhéo một cái ngay eo của Thẩm Thận, người sau đau hừ một tiếng, không tình nguyện mà thả cô ra.

Trước mặt Thẩm Thận là một bàn thức ăn, anh ở bên này ăn, ba người ở đối diện đồng loạt liếc nhìn anh.

Nhưng anh dù sao cũng là người đã gặp qua tình cảnh lớn hơn, nhẹ khụ một tiếng, “Không hổ là tay nghề của bà nội, vẫn ngon như trước đây.”

Bà nội Hứa vui vẻ cười, “Cũng có vài món là Tiểu Mạt làm.”

Ánh mắt nhàn hạ của Thẩm Thận liếc nhìn Hứa Mạt, cuối đuôi mắt hoa đào hơi cong lên, phóng khoáng thoải mái không nói nên lời.

Hứa Mạt nâng tay giục anh, “Anh là được rồi, anh nhiều chuyện quá.”

Thẩm Thận cười nhẹ, “Được, anh tiếp tục ăn.”

Không những Hứa Trạm, bà nội Hứa cũng kinh ngạc, trước kia Thẩm Thận ở trước mặt bọn họ cũng tính là thân thiện, nhưng so với hôm nay lại khác xa.

Bà nội Hứa lúc này ý vị thâm tường nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ không nhìn thấy, đẩy đẩy Hứa Trạm, “Tiểu Trạm, em nhanh đi ngủ đi, đừng quan tâm bọn chị.”

Hứa Trạm dù cho trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, nhưng nghe lời chị ruột nhất, cẩn thận từng bước tự mình về phòng.

Hiện tại ít đi một người, bà nội Hứa nói chuyện, “Hai tụi cháu cuối cùng là tình huống gì, không phải nói chia tay rồi sao?”

Hứa Mạt nặn ngón tay chơi đùa, không biết nên giải thích thế nào, tình trạng hiện tại cũng khó mà nói rõ ràng.

Vẫn là Thẩm Thận trả lời, “Bà nội, cháu đang theo đuổi tiểu Mạt, cô ấy sắp đồng ý rồi, hiện giờ là thời gian quan sát của cháu.”

Nói xong anh nhìn Hứa Mạt, cô đã cúi đầu đến không thể thấp hơn được, tiếp tục bổ sung, “Dạ, cháu rất nhớ cô ấy, thế là chạy đến đây nhìn một chút.”

Bà nội Hứa lắc đầu, không tiếp tục học gì, “Thanh niên nha, già rồi thật sự có sự khác biệt, chờ chút bọn cháu rửa bát, bà về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Bà nội đi rồi, Hứa Mạt vẫn cúi đầu.

Thẩm Thận bỏ đũa xuống, nửa cánh tay chống mặt, gọi cô một tiếng, “Mạt Bảo?”

Hứa Mạt cuối cùng có phản ứng, nâng mắt trừng anh một cái, “Anh đi rửa bát.”

Thẩm Thận chỉ cảm thấy bị một chú mèo rừng dịu dàng cào, trong lòng tê tê dại dại.

Anh nghĩ đến một chuyện khác, “Đêm nay cần anh thị tẩm sao?”

Lời vừa dứt, Thẩm Thận ngữ khí chắc nịt lại thêm một câu, “Bất cứ lúc nào anh đều có thể.”

Mặt Hứa Mạt đỏ lên, Thẩm Thận vừa nói vậy, còn thật nhắc cô đêm nay ngủ thế nào là một vấn đề.

Trong nhà không có phòng dư, phòng trước kia của ba mẹ đã bị sửa thành phòng để đồ, giường cũng đưa cho cô dùng.

Hứa Trạm là giường đơn, phòng cũng không lớn, chỉ có cô….

“Anh ngủ trên bàn đi.” Hứa Mạt liếc nhìn cái bàn, thuận miệng nói. 

Thẩm Thận cười lên, tiếp tục chọc cô, “Phòng em là giường đôi…”

Hứa Mạt muốn đem thức ăn trên bàn nhét vào miệng anh, còn chưa lên tiếng, bà nội Hứa lại xuất hiện, “Hai đứa sao còn ở đó, đúng rồi, Tiểu Thận tối nay ngủ thế nào?”

Thẩm Thận lập tức mách lẻo, “Bà nội, Tiểu Mạt để cháu ngủ trên bàn.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full