Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 28: Phản diện công lược
Tần Ninh ở sau lưng chầm chậm mở mắt, nương theo ánh trăng mờ nhạt, mơ hồ có thể trông thấy bóng dáng của hắn.
Người này, không biết phải nói hắn ngốc nghếch hay thông minh nữa đây.
Nếu là ngốc, có lúc lại vô cùng ngang bướng, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu, nói hắn thông minh, hiện tại xem bộ dạng ngu ngốc này đi.
Nàng khe khẽ thở dài, nam nhân não núng nước này, ngốc ngếch đến đáng yêu.
Sáng sớm hôm sau, Tiền Nguyên Hằng tỉnh lại, cảm thấy trong lòng có một thân thể ấm áp.
Hắn sợ tới nỗi suýt chút nữa thì vất người đi, may mà kịp thời cúi đầu trông thấy Tần Ninh, thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn dư lại sợ hãi.
Tần Ninh mơ màng mở mắt: “Chàng làm gì thế?”
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ ôm nàng sát lại, dịu giọng nói: “Không có gì, nàng ngủ đi.”
A Ninh thật là, rõ ràng không thích ngủ một mình, hơn nửa đêm lại chạy ra giường hắn, vậy mà cứ muốn giày vò hắn, không biết nàng nghĩ gì nữa.
Hắn lại nằm xuống, dù sao mấy chuyện ở ngự thư phòng, cứ để Chính Hiên đi xem, nếu có gì không giải quyết được, lúc đó hắn tới là được, không cần giống ngày trước, mệt đến sắp chết mà vẫn phải tiếp tục bận rộn.
Ngoài phòng mặt trời đã lên cao ba thước, Viên Hoàn mặt không đổi sắc chậm rãi bước về phòng, phân phó các tiểu thái giám: “Đợi bệ hạ thức dậy, sau đó gọi ta tới.”
Các tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ.
Hâm mộ nhìn theo bóng dáng nhàn nhã của ông.
Viên tổng quản là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ, bệ hạ chưa dậy, tất nhiên không cần ông hầu hạ, cho nên có thể nghỉ ngơi, nào có giống bọn họ, từ sáng tới tối đều phải kè kè bên cạnh.
Tiền Nguyên Hằng ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa, tới khi Tần Ninh hoàn toàn thanh tỉnh mở mắt.
Tiền Nguyên Hằng trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn nàng cười hỏi: “A Ninh nàng nửa đêm ngủ không ngon sao, sao mới sáng sớm đã chạy tới chỗ ta rồi?”
Tần Ninh trừng hắn.
Được tiện nghi còn khoe mẽ, chàng rất đắc ý?
Tiền Nguyên Hằng quả thực rất đắc ý, A Ninh của hắn ỷ lại hắn như vậy, thích hắn như vậy, là chuyện đáng mừng cỡ nào, vì sao không thể đắc ý.
Tần Ninh nhỏ giọng mắng một câu: “Ngốc nghếch!”
Tiền Nguyên Hằng không để ý bộ dạng thẹn quá thành giận của nàng, A Ninh là xấu hổ, nói đến cùng thì vẫn là da mặt quá mỏng thôi.
Nhưng như thế lại kích thích lên chút thú vui nho nhỏ của hắn.
Nhìn A Ninh bị mình chọc ghẹo cho mặt đỏ tai hồng, cũng rất vui vẻ.
“A Ninh, ta là phu quân nàng, nàng xấu hổ cái gì, ở đây lại không có người ngoài, nói ta nghe xem vì sao đêm qua nàng chạy ra đây, ta sẽ không cười nàng đâu.”
Tần Ninh tức giận nói: “Ta lại muốn biết, là ai đêm qua đứng trước giường ta nửa ngày trời, giống như tên ngốc mà không dám leo lên.”
Nếu để người bên ngoài trông thấy Tiền Nguyên Hằng, hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ, rốt cuộc lại là một lão lưu manh to xác ngốc nghếch, chỉ e sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
Tần Ninh thậm chí không biết, hắn ở bên ngoài làm thế nào giả được thành cái bộ dạng nghiêm túc thâm trầm kia, rõ ràng hắn không phải người như thế.
Giả bộ được sao?
Tên ngốc Tiền Nguyên Hằng không biết ngượng, cười hề hề nói: “Ta sợ nàng tức giận, hơn nữa ta muốn ngủ cùng một giường với nàng.”
Tần Ninh không còn gì để nói, người này quả thực vô liêm sỉ, đấu võ mồm với hắn, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nàng.
“Vết thương của chàng đã tốt lên rồi phải không, tốt lên rồi thì đi ngự thư phòng, đừng có ở đây lười nhác.”
Tiền Nguyên Hằng nằm ườn ra, thảnh thơi nói: “Còn chưa khỏi, chỉ có thể cử động, chuyện của ngự thư phòng cứ để Chính Hiên thay ta làm, cho nó làm quen trước, sau này thái tử của chúng ta sẽ trở thành hoàng đế, không thể chưa tiếp xúc qua chút chuyện chính sự nào, mù mờ không biết gì thì không thể vượt qua được trận chiến.”
Chính hắn cũng thế, trước khi làm hoàng đế, hắn tại Lỗ Trung xưng vương, ban đầu rất nhiều chính sự đều phải nhờ cậy Lương Văn Cảnh tài hoa hơn người, chính mình lại không làm được gì.
Về sau thấy nhiều, dần dần rồi biết.
May mà khi đó Lương Văn Cảnh chưa bị Lương Ngọc lừa thành tên ngốc.
Nếu không hắn không có ai giúp đỡ, khẳng định sẽ bị kẻ khác lừa gạt.
Tần Ninh ở bên cạnh mặc y phục, nghe vậy thì quay lại nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt đắc ý của người này liền biết chuyện không đơn giản như hắn nói, Chính Hiên mới mười lăm tuổi, sao có thể một mình xử lí quốc sự, hắn cũng không đi nhìn một chút, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, há chẳng phải là chuyện lớn sao.
Tần Ninh lông mày nhăn thành một đoàn, giục hắn: “Chàng đi nhìn Chính Hiên đi, nó mới nhỏ tí tuổi đầu, ngộ nhỡ bốc đồng mà làm sai chuyện gì, vậy phải làm sao?”
“Có nội các nữa mà, bọn họ không để nó làm bậy đâu, nó rồi cũng phải độc lập gánh vác mọi chuyện, nếu ta cứ nâng đỡ nó, đến khi nào mới có thể tự đi đường được, nếu làm sai nội các tất sẽ tới tìm ta, không làm chậm trễ đại sự đâu.”
Chẳng lẽ hắn lại thực sự để Tiền Chính Hiên làm bừa, chuyện của vạn dân trong thiên hạ không phải công cụ hắn lôi ra để cho con trai rèn luyện, hiện tại cũng chỉ để Tiền Chính Hiên đưa ra ý kiến, những người của nội các nếu thấy qua được thì sẽ cho nó qua, không thể qua được tất nhiên sẽ bàn bạc lại.
Chính bản thân Tiền Nguyên Hằng cũng không dám chắc chắn những quyết định mình đưa ra đều đúng đắn, chính hắn cũng cần có người nhắc nhở.
Tần Ninh an tâm. Nhưng nghe những lời này kiểu gì thì vẫn là Tiền Nguyên Hằng lười biếng muốn trốn việc, vừa hay lại có lợi cho Tiền Chính Hiên, cho nên thẳng tay giao cho nó làm, chỉ là không hoàn toàn bỏ mặc.
“Sau này chàng nói chuyện nhớ nói rõ một chút, đừng có lần nào cũng dọa ta, rõ ràng biết ta không hiểu mấy chuyện này lại còn cứ nửa úp nửa mở.” Tần Ninh oán giận.
Tiền Nguyên Hằng không hé răng, trong mắt hắn, A Ninh thông tuệ không chuyện gì không am hiểu. Năm đó ở trong núi săn thú, A Ninh thậm chí còn biết rõ nhược điểm trên người con mồi hơn cả hắn, hiện giờ sao có thể không hiểu, chỉ là nàng lo lắng một tấc, càng loạn một thước mà thôi.
Tiền Chính Hiên là đứa trẻ thông minh nhã nhặn, nó còn rất nhiều điều chưa hiểu, cho nên rất có nhiều chỗ sẽ không tự mình quyết định mà thường hỏi ý kiến nội các, sau đó mới quyết nên làm thế nào, có lúc quyết định của nội các không đúng, y cũng sẽ kiên trì quan điểm cá nhân, nói chung rất khiến người ta yên tâm.
Đặc biệt là khiến Tiền Nguyên Hằng an tâm.
Hắn cảm thấy từ khi có Tiền Chính Hiên, chính mình dường như đang trải qua cuộc sống thanh nhàn của thái thượng hoàng.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, lúc phải bận thì một khắc cũng không rảnh rỗi.
Lương Văn Cảnh là nam nhân rất có thủ đoạn, năm đó hắn có thể tìm ra ngọc tỷ truyền quốc giấu trong góc khuất hoàng cung, kì thực là đã dùng đến chút thủ đoạn không thể nói ra.
Dùng hình bức cung đối với hắn mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa, ngụy triều tàn bạo bất nhân, người khác thẩm mãi không ra, hắn hai ba ngày là moi ra bằng sạch.
Càng không nói tới thẩm vấn mấy tên thích khách.
Khi vết thương của Tiền Nguyên Hằng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Lương Văn Cảnh đã cầm theo khẩu cung của đám thích khách tiến vào cung.
Loại chuyện này, tất nhiên Tiền Chính Hiên không thể tùy tiện ôm vào người, y cái gì cũng không hiểu, ngộ nhỡ bắt sai người, như vậy sẽ đưa chính bản thân mình cùng Tiền Nguyên Hằng vào tình cảnh nguy hiểm.
Tiền Nguyên Hằng lật xem khẩu cung Lương Văn Cảnh viết ra, cười nói: “Lỗ Trung, đó cũng coi như nơi chúng ta lập nghiệp, những kẻ này quả đúng là đại ẩn ẩn vu triều(*), hành sự dưới mí mắt, ai mà ngờ được.”
(*) Đại ẩn ẩn vu triều: là một triết lí được lưu truyền rất rộng rãi từ thời cổ. Đầy đủ câu gồm ‘tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều’ (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于朝). Ý của câu này là: người có năng lực tìm đến nơi thế ngoại đào nguyên, mượn cảnh để kiếm tìm sự bình yên, đó là tiểu ẩn. Người thực sự có năng lực lại ẩn núp trong thành trong tỉnh, những nơi ngọa hổ tàng long, đó là trung ẩn. Chỉ có người tài giỏi nhất mới ẩn thân chốn cung đình, ở nơi tranh đấu phức tạp nhưng vẫn biết giấu mình, thờ ơ với thế sự, đó mới là đạo gia ẩn giả chân chính.
Quả thực không ngờ tới, Tiền Nguyên Hằng lập nghiệp chính tại Lỗ Trung, sau này đánh được nửa thiên hạ, tiền triều mạt đế vẫn còn sống, vì thanh danh trung nghĩa, hắn không dám đăng cơ xưng đế, bèn tự phong Lỗ Trung vương, ở lại Lỗ Trung triệt để an cư lạc nghiệp.
Cho dù sau này dời tới thành Lạc Dương, lập quốc đô, rời xa Lỗ Trung, thế nhưng khắp thành Lỗ Trung đến giờ vẫn còn những người năm xưa theo hắn.
Lá gan của những kẻ này, cũng thực lớn.
“Phía ngươi cứ án binh bất động trước, liên lạc với Tô Như Hội, để hắn đem người giăng lưới bắt gọn, phía bên Lỗ Trung trẫm còn giữ mấy hộ vệ thân cận, dùng những người này đi, quân đội bên ngoài nhất định phải giữ bí mật.”
Người đông, tránh không khỏi nguy cơ bị lộ tẩy, những hộ vệ thân cận của Tiền Nguyên Hằng đều là những kẻ đã theo hắn bao năm, nhà ở tại Lỗ Trung, cho nên năm đó mọi người dời đến Lạc Dương thì bọn họ ở lại, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng vẫn đáng tin cậy như trước.
Dù sao cũng là hộ vệ thân cận của Tiền Nguyên Hằng, bọn chúng sẽ không dễ động vào, không cẩn thận có khi còn thua cả bàn cờ.
Lương Văn Cảnh nghĩ ngợi một lát, chần chừ nói: “Bệ hạ, Tô Như Hội trấn thủ ở Lỗ Trung, bên dưới xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ hắn không hề hay biết, hơn nữa mấy năm nay cũng không thấy hắn đề cập tới trong tấu chương rằng có bất kì dấu hiệu khác thường nào.”
Tô Như Hội là thuộc hạ Thẩm nguyên soái tín nhiệm nhất, trước khi lâm chung Thẩm nguyên soái còn muốn đem vị trí truyền cho hắn, nhưng Tô Như Hội lại một lòng muốn lấy mạng thục phi, báo thù cho Thẩm nguyên soái, thậm chí không thèm để ý tới ý nguyện của Thẩm nguyên soái, cuối cùng Thẩm nguyên soái không còn cách nào khác, chỉ có thể lui một bước mà lựa chọn Tiền Nguyên Hằng.
Hơn nữa, ban đầu Thẩm nguyên soái cũng muốn yêu cầu người thừa kế phải lấy con gái ông làm chính thê, nhưng không thành công, một là bởi vì bản thân Tiền Nguyên Hằng không đồng ý, thà mất đi vị trí này chứ nhất quyết không.
Hai là bởi vì Tô Như Hội.
Hồi đó Tô Như Hội chế diễu thục phi thân hoài lục giáp(*), giọng điệu vô cùng ác độc, càng không cần nói tới việc dùng lời.
(*) Thân hoài lục giáp (身怀六甲) : chỉ việc người phụ nữ hoài thai.
Hắn nói với Tiền Nguyên Hằng, nếu có người dám lấy thục phi làm chính phi, hắn nhất định sẽ giết chết mẫu tử thục phi.
Hắn tuyệt đối không cho phép hai mẹ con thục phi được sống những ngày tháng tốt đẹp, giữ lại mạng cho bọn họ đã là rất nhân từ.
Lương Văn Cảnh nói như vậy, Tiền Nguyên Hằng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Tô Như Hội cũng là một người tài giỏi, người của ngụy triều hoạt động, sao có thể không để lộ vết tích, dựa vào tính cảnh giác của Tô Như Hội, phải phát hiện từ lâu rồi mới phải, thế nhưng hắn lại không hề có chút phản ứng.
Chẳng lẽ Tô Như Hội cùng bọn chúng cấu kết thành gian?
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy không có khả năng lắm, Tô Như Hội một lòng trung thành với Thẩm nguyên soái, ngay cả mặt mũi Tiền Nguyên Hằng hắn cũng không mấy để ý, một lòng ở lại Lỗ Trung thủ mộ cho Thẩm nguyên soái, không thể nào có chuyện hắn cấu kết cùng kẻ khác.
Lương Văn Cảnh chỉ nói: “Thần cũng không dám nói đây là vì sao, chỉ là…, thần cho là cẩn thận vẫn hơn, Tô Như Hội kia suy cho cùng vẫn là người của chúng ta, không dám một lòng giao phó.”
Nếu không có những điểm đáng ngờ kia hắn cũng sẽ không cảm thấy Tô Như Hội kì quái, càng sẽ không hoài nghi hắn, nhưng chuyện đến mức này, nói không nghi ngờ là không có khả năng.
Tiền Nguyên Hằng gõ mặt bàn, hồi lâu mới nói: “Nếu đã như vậy, ngươi và Hạ ái khanh chia binh hai đường, ngươi đi Lỗ Trung, Hạ ái khanh đi Sơn Tây, nhất định không được đánh rắn động cỏ.”
Tiền Nguyên Hằng mắt sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm túc cho thấy sự thận trọng của hắn.
Lương Văn Cảnh gật đầu, sau đó cũng không cáo lui như mọi lần, trái lại trông như có điều gì không nói nên lời nhìn Tiền Nguyên Hằng.
Tiền Nguyên Hằng thấy lạ hỏi: “Sao vậy?”
Lương Văn Cảnh chần chừ đáp: “Bệ hạ, Lương Ngọc nói đại hoàng tử cũng không phải con ruột của ngài, ngài…”
Kì thực hắn cũng không tin lời này, Tiền Chính Hiên lớn lên giống Tiền Nguyên Hằng như vậy, sao có thể không phải con ruột, nhưng cẩn tắc vô áy náy, ngộ nhỡ không phải thì sao.
Tiền Nguyên Hằng một tay chống đầu nhìn hắn: “Lời nói bậy bạ của Lương Ngọc, ngươi hiện tại vẫn còn tin? Bộ dáng Chính Hiên như vậy, không phải con trai ta, còn có thể là con ngươi sao?”
Lương Văn Cảnh thẹn quá hóa giận.
“Bệ hạ, thần còn chưa thành thân, lấy đâu ra con trai, nếu bệ hạ đã xác nhận đại hoàng tử là huyết mạch hoàng thất chính thống, vậy thì là thần đi quá giới hạn.”
Thực ra Lương Văn Cảnh còn muốn nói thêm, nhưng sợ Tiền Nguyên Hằng nghe xong lại muốn đánh người, cho nên vẫn nhịn xuống không có nói ra.
Nhưng hắn không giống Tiền Nguyên Hằng, cái hay không nói đi nói cái dở, rõ ràng biết chưa lấy được vợ chính là nỗi đau của ba người hắn, lễ bộ thượng thư và lại bộ thượng thư, vậy mà lại còn lôi ra dày xéo.
Táng tận thiên lương.
Lương Ngọc nói, Tiền Nguyên Hằng không phải không hề có chút tư tình với nàng.
Mà là hữu tâm vô lực, bị thương tổn mệnh căn.
Đáng tin y như mấy tin đồn truyền khắp đầu đường cuối chợ.
Lương Văn Cảnh thầm nghĩ một hồi, sau một lát cả người thư thái, thần thanh khí sảng.
Chuyện Lương Ngọc trở về Lương gia, hai ba ngày đã truyền tới tai Lương thị ở Giang Tây, phụ thân của Lương Văn Cảnh bèn gửi thư kêu hắn đem Lương Ngọc về nhà, trừng trị theo tộc quy.
May mà hiện tại thế lực của Lương Văn Cảnh đã cứng, đem người Lương gia phái tới đuổi đi, tuyên bố Lương thị nếu dám bức bách hai huynh muội hắn, hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Hắn là nam đinh có tiền đồ nhất trong dòng chính của Lương thị, nếu hắn triệt để thoát li Lương gia, như vậy gia tộc Lương thị thanh danh hiển hách chỉ có hai kết cục, một là trở thành gia tộc lụi tàn, hai là rơi vào trong tay con thứ.
Những kẻ trong Lương gia luôn tự nhận mình huyết thống cao quý, sao có thể để con vợ lẽ chiếm từ đường nhà mình, cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn Lương Văn Cảnh.
Huống chi Lương Văn Cảnh quyền cao chức trọng, trong tay nắm trọng binh, cũng không phải người bọn họ dễ đối phó.
Cũng may, Lương Ngọc chỉ là bị hưu(*) mà thôi, cùng lắm thì nói với người ta hoàng đế bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương tình cảm sâu đậm, cho nên giải tán hậu cung chỉ chuyên sủng một mình nàng.
(*) Hưu (休) : ly hôn, bị bỏ.
Thực sự không phải lỗi của nữ nhi Lương gia.
Nói tới chuyện này, cảm xúc trong lòng Lương Văn Cảnh cũng hơi trầm xuống, hắn cũng không muốn từ bỏ miếng bánh lớn như Giang Tây Lương thị, bạc tiền trắng lóa, quyền thế cuồn cuộn, ai nỡ buông xuống.
Thế nhưng thế gia vẫn luôn đối lập với tân triều, hắn chỉ có thể chọn một trong hai.
Muốn tính mạng Lương Ngọc chính là cái gọi là quy củ phong phạm của thế gia, nếu không sau khi Giang Hải chết muội muội hắn lẽ nào không thể gả cho người khác, lại bắt buộc phải ở góa hết nửa đời còn lại. Chỉ là quy củ phong phạm thế gia khiến nàng chuyện gì cũng không dám nói, chỉ có thể vội vàng giả vờ gả cho người khác, lại còn lấy thân phận làm thiếp.
Từ nay phải chăn đơn lạnh lẽo, cả đời thê lương, dần dần trở thành người đến hắn cũng nhận không ra.
Nếu thế gia vẫn còn, nữ nhân giống Lương Ngọc, sẽ còn rất nhiều người.
Lương Văn Cảnh chỉ có thể lựa chọn bên còn lại, cùng Tiền Nguyên Hằng phản đối thế gia, cho dù đó có là gia tộc của chính hắn.
Suy cho cùng, Tần hoàng hậu không có quan hệ với thế gia, cuộc sống bần khổ, nhưng vẫn giữ được thiện lương, duy trì được bản tính.
Mà Lương Ngọc cùng các nữ hài thế gia khác, đều sắp trở thành kẻ điên rồi.
Lương Văn Cảnh bỗng bật cười: “Bệ hạ, giả như Lương Ngọc gả cho người khác, ngài cảm thấy…”
Hắn không biết Tiền Nguyên Hằng liệu sẽ đồng ý hay không, sau cùng thì trên danh nghĩa, Lương Ngọc cũng từng là phi tần của hắn, gả cho người khác, giống như đội lên đầu hắn một cái nón xanh.
Tiền Nguyên Hằng lười để ý hắn, chỉ đáp: “Ngươi trở về chuẩn bị đi, chỗ Hạ ái khanh, trẫm không triệu hắn vào cung nữa, trẫm viết chiếu thư ngươi cầm qua đưa cho hắn.”
Để không đánh rắn động cỏ, hắn đã rất nỗ lực.
Còn về Lương Ngọc, chẳng liên quan gì với hắn cả, ân tình của Giang Hải đã trả xong rồi, bất kể là Lương Ngọc hay Tiền Dung đều sẽ không chiếm cứ bất kì vị trí nào trong sinh mệnh của hắn nữa, một cái lông tóc cũng không.
Lương Văn Cảnh trong lòng thầm cười tự diễu, có lẽ Tiền Nguyên Hằng thật sự không để ý nữa, là hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn muốn cáo lui, Tiền Nguyên Hằng lại nói: “Văn Cảnh, Tiền Dung là con trai duy nhất của Giang Hải, ngươi nói có nên đổi nó về họ Giang hay không, cũng không cần nói về thân thế của nó, coi như trẫm nhận con nuôi cho Giang Hải, an ủi linh hồn hắn trên trời, dù sao cũng không thể để Giang Hải tuyệt hậu.”
Lương Văn Cảnh sửng sốt, về lí trí mà nói, làm vậy đối với Tiền Dung không có chút ích lợi gì, trên danh nghĩa nó là con trai Tiền Nguyên Hằng, cho dù đến nơi nào, cho dù là tình cảnh gì, nó vẫn là một hoàng tử, không có ai dám vũ nhục nó, cho Giang Hải làm con nuôi cũng cho thấy Tiền Nguyên Hằng đã hoàn toàn từ bỏ, Tiền Dung từ nay không liên quan tới hoàng gia.
Nhưng về mặt tình cảm, Giang Hải là bạn chí thân của hắn, con trai duy nhất của hắn không nên theo họ Tiền, con cháu hắn phải mang họ kẻ khác, bái tế tổ tiên của kẻ khác, ngay cả Lương Văn Cảnh hắn cũng làm không được chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hơn nữa, Tiền Dung suy cho cùng cũng chỉ là một đứa cháu ngoại, lại còn là đứa cháu ngoại không thể khiến người ta yên tâm.
Lương Văn Cảnh nghe thấy chính mình nói: “Thần không có ý kiến, hoàn toàn nghe theo bệ hạ.”
Hắn thực sự là một kẻ nhẫn tâm.
Trong lòng Lương Văn Cảnh cảm thấy rất có lỗi với Tiền Dung, hiện tại phải gọi là Giang Dung, hắn đã vì Lương Ngọc mà bỏ rơi Giang Dung một lần, hiện giờ là lần thứ hai.
“Bệ hạ, thần cáo lui.”
Tiền Nguyên Hằng thở dài: “Ngươi hà tất phải cảm thấy áy náy, nó vốn chính là con trai Giang Hải, có thể nhận tổ quy tông cũng là chuyện tốt, lẽ nào ngươi chấp nhận để nó cúng tế tổ tiên nhà người khác sao.”
Lương Văn Cảnh thấp giọng đáp: “Bệ hạ, cái này không giống nhau, chung quy ta vẫn có lỗi với nó, nó vẫn còn là một đứa trẻ, cũng chưa từng thực sự làm ra chuyện gì tội ác tày trời.”
Vậy mà lại bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Trong một đêm, cữu cữu luôn thương yêu nó đã tự mình đưa nó lên đường đi tới Bắc cương, trong một ngày, phụ hoàng luôn thương yêu nó đã tự mình hạ chỉ đem nó trở thành con trai người khác.
Lẽ nào chỉ bởi vì nó đẩy Tiền Chính Hiên xuống nước sao?
Nếu Giang Dung đang đứng trước mặt Tiền Nguyên Hằng, chắc chắn hắn sẽ rất tủi thân mà nói, chấp nhận bị đẩy lại mười lần một trăm lần.
Chỉ cầu mong phụ hoàng và cữu cữu đừng không cần nó.
Tiền Nguyên Hằng sững sờ.
“Văn Cảnh, trẫm coi nó như con trai mình mà nuôi dưỡng mười mấy năm, tình cảm phụ tử mười mấy năm, trẫm cũng mong nó tốt đẹp, chỉ là Lương Ngọc quá lợi hại, đứa nhỏ này chỉ tin lời nàng ta.”
Hắn thở dài nói, “Trẫm nợ nó một người cha, vốn nên trả lại cho nó, nhưng Chính Hiên…đây là cốt nhục của trẫm, mười mấy năm trước trẫm không ở bên nó lấy một ngày, hiện giờ tình cảm của trẫm nên dành cho Chính Hiên, tất cả đều cho nó, người mắc nợ thật sự, người trẫm mắc nợ nhiều nhất, chính là Chính Hiên con trai ruột của ta.”
“Trẫm không thể để bất kì kẻ nào tới ngáng đường Chính Hiên.”
Tiền Nguyên Hằng mắc nợ quá nhiều người, nhưng hắn nợ nhiều nhất chính là Tiền Chính Hiên, hắn phải trả nợ cho người khác, nhưng đã bỏ lỡ mất mười mấy năm trưởng thành của Tiền Chính Hiên.
Tình thương của cha mà Tiền Dung được hưởng mười mấy năm là trộm từ Tiền Chính Hiên, nếu Tiền Chính Hiên vẫn luôn ở đây, phỏng chừng nó cũng sẽ giống như Tiền Tranh, cả đời lạnh nhạt với Tiền Nguyên Hằng, tương kính bất tương thân.
Nhưng đến bây giờ, nó vẫn còn muốn chiếm lấy thứ thuộc về Tiền Chính Hiên, thậm chí còn muốn dùng mưu kế hãm hại Tiền Chính Hiên để đạt được mục đích.
Nếu không phải bị Lương Ngọc nuôi thành phế vật, đầu óc không nhạy, nó chỉ cần có chút lòng dạ tâm cơ, Chính Hiên nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Lương Văn Cảnh chỉ cúi đầu nói: “Bệ hạ, thần cáo lui.”
Những lời Tiền Nguyên Hằng nói đều đúng, Tiền Dung cũng vậy, hắn cũng vậy, đều không có bất cứ tư cách gì yêu cầu Tiền Nguyên Hằng phải đem những thứ thuộc về Tiền Chính Hiên đi phân phát cho người khác.
Tiền Dung đã chiếm cứ suốt mười mấy năm, đã sớm phải hoàn trả lại người ta rồi.
Hơn nữa, nếu để nó làm con nuôi Giang Hải, như vậy có thể cắt đứt ý nghĩ tranh sủng đoạt vị của nó, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Nó ngu ngốc như vậy, nếu vẫn không thể từ bỏ, tương lai làm sao đấu lại được Tiền Chính Hiên mới mười lăm tuổi đã thi đỗ trạng nguyên.
Tiền Chính Hiên nhiều lúc vẫn còn rất trẻ con, suy nghĩ chưa thành thục, kiến thức ít, rất nhiều rất nhiều chuyện còn chưa hiểu hết.
Nhưng y mới mười lăm tuổi, bản thân Lương Văn Cảnh hồi mười lăm tuổi vẫn còn là phú gia công tử không ăn khói lửa nhân gian, Tiền Nguyên Hằng năm mười lăm tuổi, cũng chỉ là một thợ săn nghèo ngày ngày chỉ biết lên núi săn thú.
Ngươi vĩnh viễn không biết được, một thiếu niên mười lăm tuổi tương lai sẽ trở thành người như thế nào.
Lương Văn Cảnh đi ra ngoài, hắn thở dài, cứ như vậy đi, có nói gì cũng vô dụng, chỉ mong Lương Ngọc đừng có phát điên nữa.
Hắn đi rồi, Tiền Nguyên Hằng mới vừa tức vừa buồn cười nói: “Ra đây, đừng nghe lén nữa, lén lén lút lút, còn ra bộ dáng gì.”
Tiền Chính Hiên từ sau cây cột ở hậu điện bước ra, cười hì hì nói: “Cha, cha thật sự nỡ bỏ mặc tam…đệ của ta sao?”
Y cố tình kéo dài tiếng, làm mặt quỷ với Tiền Nguyên Hằng.
Tiền Nguyên Hằng bất lực đáp: “Còn không phải vì con sao, sau này con hiếu thuận với cha con một chút, đừng có chọc tức ta.”
Chỉ biết thân thiết với A Ninh, cứ như ta là người cha giả không bằng, chỉ mong con trai sau này cũng đối xử với ta như vậy, không giấu chuyện gì, đừng có suốt ngày âm dương quái khí nữa(*).
(*) Hành động lời nói quái gở kì quặc khiến người khác bực mình.
Tiền Chính Hiên cười, nói ngon nói ngọt, “Con biết cha đối với con tốt nhất mà, còn chắn mũi tên thay con, trừ mẹ ra, cha là tốt với con nhất, sau này con nhất định không làm người tức giận, nếu tái phạm, cứ để mẹ đánh con.”
Trong lòng y, mẹ vẫn quan trọng hơn cha rất nhiều, chỉ có mẹ mới có thể đánh y, Tiền Nguyên Hằng muốn đạt được trình độ này còn một quãng đường dài phải đi.
Tiền Nguyên Hằng ngược lại không cảm thấy bất bình, A Ninh đã nuôi nó mười mấy năm, nó thân với A Ninh nhất là chuyện đương nhiên, nếu đứa trẻ này mà bởi vì chút ân huệ của hắn mà thân thiệt với hắn hơn cả A Ninh, vậy mới thực sự đáng đánh.
Tiền Nguyên Hằng đứng dậy, lời nói sâu xa mà dạy bảo y: “Con là đại hoàng tử, trừ cha con mẹ con ra, con chính là người tôn quý nhất trong hoàng cung, muốn biết chuyện gì cứ thẳng thắn mà hỏi, đừng có học mấy trò không hay, nghe lén thực sự không phải hành vi quang minh lỗi lạc.”
Thực sự muốn nghe ngóng chuyện, cũng có thể sai người khác đi, nào có chuyện đường đường là một hoàng tử, lại ngồi xổm sau cây cột nghe lén.
Chuyện kiểu vậy nếu làm nhiều, sau này sẽ không dưỡng ra được tấm lòng bao dung rộng lớn.
Tiền Chính Hiên nghi hoặc đáp: “Nhưng có những lời người khác sẽ không nói trước mặt mình, không nghe lén sẽ không biết được chân tướng? Con cũng hết cách rồi.”
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “Con để ý nó là thực hay không thực làm gì, con tin thì chính là thực, con không tin thì chính là giả, nếu cảm thấy người ta lừa con mà cứ lưỡng lự không quyết, cẩm y vệ nuôi trong cung tất nhiên không phải ăn mà không làm, chuyện gì cũng để con phải động tay, há chẳng phải mệt chết sao.”
Hắn là hoàng đế, là sự tồn tại chí cao vô thượng, hiện tại cho dù có nhiều chuyện bất đắc dĩ hơn nữa, có nhiều việc cản tay hơn nữa, cũng không thể gây trở ngại cho hắn, bởi hắn là người nắm giữ quyền sinh quyền sát của toàn thiên hạ.
Làm hoàng đế trong một số trường hợp vẫn là có thể tùy tâm sở dục.
Hắn muốn làm một vị hoàng đế tốt, muốn cho thiên hạ bách tính được hưởng thanh bình an lạc, cho nên dù nhiều lúc phải cố kị cái này cái kia. Thế nhưng thiên tử tức giận ngàn dặm phơi thây cũng không phải giả.
Thời điểm tất yếu, hắn cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này.
Gỉa sử có một ngày Tiền Chính Hiên lên làm hoàng đế, rất nhiều vấn đề khó khăn có thể đã được giải quyết, Tiền Nguyên Hằng để lại cho y là một giang sơn thái bình không có quá nhiều chuyện phải lô nghĩ, làm quân vương trong thời bình, phải bao dung độ lượng, mắt nhìn thiên hạ, phải học cách hành sự dứt khoát, không thể vì mấy thứ thực hư lẫn lộn mà khó xử.
Chỉ có thể nói, cách làm tốt nhất, chính là chính mình tin đó là thật.
Giết nhầm một hai người, đổi lấy thiên hạ thái bình, ngay cả các bậc trị thế minh quân như Đương Tông Tống Tổ, cũng từng làm như vậy.
Hắn cười nói: “Trẫm đi đây, con tự mình ngẫm đi.”
A Ninh đang chờ hắn ăn cơm, không thể chậm trễ.
Tiền Nguyên Hằng vừa bước vào Thừa Càn cung, liền ngửi được mùi hương món ăn phương nam, có cảm giác hoàn toàn bất đồng với món ăn phương bắc.
Giọng nói mềm nhẹ của Tần Ninh vang lên: “Chàng xem đây là gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh diễn của Lương quý phi, về cơ bản đã hết rồi~
Tui quả thực là tiểu khả ái, tốc độ ngược phản diện nhanh chóng dứt khoát không chút rềnh rang.
Thức đêm viết sáu ngàn chữ, chính là vì loại bỏ Lương quý phi, tui cũng đã rất cố gắng đó.
Sau đó chính là, tui mở hệ thống chống trộm, mặc dù không có trộm văn, nhưng mà đề phòng vẫn hơn.
Đại khái khoảng 70%, sau đó là 24 tiếng.
Ai đạt được tỉ lệ này rồi có thể trực tiếp xem, tiểu khả ái nào chưa đạt được, đợi 24 giờ sau xóa dữ liệu tồn là có thể xem bình thường.
Dong dài một đống lớn, mong các tiểu khả ái thứ lỗi nha.
Bắn tim
[Gỉa bộ không làm lãng phí lưu lượng của các chế]
[Gỉa bộ ngầm thừa nhận các chế có wifi]
[Chung quy các chế đều đã thi xong về nhà rồi]
[Chung quy tui vẫn còn một tuần nữa mới có thể rời khỏi cái nơi đau khổ này]