Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 66:
Những người trong cung khá lo lắng cho vị thái tử điện hạ mới này. Nhị hoàng tử cũng tam hoàng tử bất luận sống chết ra sao đều không còn uy hiếp gì đối với y nữa, nhưng hoàng hậu nương nương lại đang mang thai, nếu cái thai trong bụng lại là hoàng tử, vậy đứa con được bệ hạ và hoàng hậu nương nương cùng nhau nuôi dưỡng chắc chắn sẽ có cảm giác thân thiết hơn so với đứa con nhiều năm không gặp như thái tử điện hạ.
Huống hồ, đợi bệ hạ về già, thái tử điện hạ làm trữ quân nhiều năm chắc chắn xảy ra không ít mâu thuẫn với bệ hạ, sao so được với thiếu niên lang trẻ trung tươi mới vừa trưởng thành lại còn biết làm nũng.
Nhưng dù sao thái tử cũng là thái tử, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt bọn họ nhọc lòng.
“Chính Hiên tới rồi, kêu nó vào đi.” Tần Ninh lấy tay Tiền Nguyên Hằng ra, mỉm cười đứng dậy, bước ra phía ngoài mấy bước.
Tiền Chính Hiên tiến vào thì vừa vặn thấy nàng, vội nói: “Mẹ dừng bước đi.”
Rồi mới nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.”
“Đứng dậy đi.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói, “Sao con lại tới, không phải ta kêu con tới ngự thư phòng sao?”
“Hôm qua mẹ con bị dọa một trận như vậy, con tới thăm người, kết quả cung nữ đều nói hai người đi nghỉ rồi, con đương nhiên không yên tâm nổi.” Y đỡ cánh tay Tần Ninh, “Mẹ ngồi đi, thật sự dọa chết con rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”
Tần Ninh bất đắc dĩ cười khẽ: “Cha con hai người giống nhau như đúc, cứ nghĩ quá lên.”
“Gì chứ, cũng đâu thể trách con, mẹ tốt xấu gì cũng phải nghĩ tới cảm giác của con chứ. Ngày hôm qua con ở bên ngoài, nghe người ta nói có người hành thích người, mẹ có biết cảm giác trong lòng con lúc đó như thế nào không.”
“Con đi thăm dì chưa?” Tiền Nguyên Hằng trầm giọng nói: “Con nên tới thăm dì con, đừng mất lễ nghĩa.”
“Con đi rồi, có mợ ở đó trò chuyện với dì, con đang tính ngày mai tới nhà dì, ngôi nhà phụ hoàng ban cho dì ở đâu, mai con tới đưa biểu muội biểu đệ qua đó trước.”
“Còn chưa chọn địa điểm, ước chừng ở cạnh phủ Thừa Ân hầu, để mợ con chăm sóc hai đứa nhỏ, con có ý kiến gì không?”
“Ngôi nhà nằm phía đông nhà cậu là phủ đệ của lễ bộ thượng thư tiền triều, con từng tới đó xem thử, theo phong cách nhà vườn Giang Nam, con nghĩ dì sẽ thích, mẹ thấy thế nào?”
Quan lại tiền triều hủ bại, phần lớn phủ đệ của quan lại đều vô cùng xa hoa, tuy nói khi ngụy triều vào kinh đã làm hư hại một chút, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ xa xỉ, hoàn toàn không cần tu sửa, có thể trực tiếp mang ra ban thưởng.
Đây cũng có thể coi như là điểm khiến Tiền Nguyên Hằng hài lòng nhất.
“Hai người quyết định đi, ta cũng chưa từng thấy những nơi đó trông ra làm sao, Chính Hiên, ban nãy ta với phụ hoàng con vừa nhắc tới chuyện mở yến tiệc đêm Trung Thu, hiện giờ ta hơi bất tiện, con kêu Đồng Đồng vào cung giúp ta một tay. Còn nữa, con cũng chú ý phụ giúp phụ hoàng con, hai người là phụ tử ruột thịt, không nên xa lạ như vậy.”
Tiền Chính Hiên len lén liếc nhìn Tiền Nguyên Hằng, ghé vào tai Tần Ninh nói: “Mẹ, người khác ai cũng nói con đoạt mất quyền lực của phụ hoàng, tương lai sẽ xảy ra mâu thuẫn.”
Thanh âm không lớn không bé, vừa vặn đủ cho Tiền Nguyên Hằng có thể nghe được.
“Cái gì.” Tần Ninh giận: “Người ngoài thì biết cái gì, đây là cha ruột của con, đừng có giống như cha con huynh đệ nhà người ta gặp mặt đã đỏ mắt tức giận, ta không nhìn nổi, nếu hai người mà như vậy thì đừng tới gặp ta nữa.”
Tiền Nguyên Hằng chỉ có thể làm bộ vô tội: “Ta đâu có nghĩ gì đâu, ai mà biết thằng nhóc này ở bên ngoài nghe mấy lời xúi giục châm chích gì, vả lại tuổi còn nhỏ, người ta nói gì cũng tin, ta mà là người như vậy hả?”
Tiền Nguyên Hằng tự nhận bản thân vẫn khá nhân từ, ngay cả những kẻ không phải con ruột của mình cũng có thể dung túng, huống hồ là Tiền Chính Hiên.
Đây là Nguyên Bảo khi còn nhỏ hắn ôm trong tay, cho dù bây giờ lớn lên thành cái dạng này, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại bộ dáng trắng trắng mềm mềm hồi bé, ai còn có thể tức giận với chính con trai ruột của mình?
Năm hắn rời nhà đi, đứa con nhỏ vẫn chưa biết nói, tựa hồ như nhận ra quyết định của phụ thân, nó oa oa khóc tới mức khiến trái tim người ta đau lòng vỡ nát.
Tiền Nguyên Hằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên dáng vẻ lưu luyến không rời của đứa con.
Ai cũng không thay thế được địa vị của nó.
Tiền Chính Hiên so ra thì tâm cơ hơn hắn, không chỉ không gác lại quan hệ của mình, trái lại còn nắm lấy cánh tay Tần Ninh làm nũng: “Mẹ, con chỉ lo lắng sau này có đệ đệ muội muội rồi hai người sẽ không thương con nữa, trẻ nhỏ đáng yêu như vậy, con đã lớn thế này rồi, khẳng định không được yêu thương như nó, đến lúc đó con buồn lắm.”
Thiếu niên lang mười mấy tuổi làm ra vẻ mặt tủi thân uất ức, tướng mạo nhã nhặn, thoạt nhìn thật sự có chút đáng thương.
Trái tim Tần Ninh ngay lập tức mềm nhũn, nàng sủng nịch xoa đầu y: “Đứa nhỏ ngốc, con là đứa con ta thương nhất, có đệ đệ muội muội, ta càng thương yêu con hơn, nhưng con cũng phải thương yêu đệ đệ muội muội, nếu không bọn chúng sẽ rất tủi thân, biết chưa?”
Tiền Chính Hiên cười hì hì: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thương yêu đệ muội giống như mẹ thương con.”
Tiền Nguyên Hằng đố kỵ nhìn y, đứa con này thật biết cách tranh sủng, cho dù sinh ra vào mấy thời đại đoạt đích khốc liệt trong sử sách chắc chắn cũng không thua kém người ta.
Bất kể là thời đại nào, nép trước gối cha già làm nũng, bày tỏ lòng hiếu thuận, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng sẽ mềm lòng hơn.
Này còn không phải sao, y làm nũng với Tần Ninh, ngay cả bản thân hắn cũng không nỡ nói lời trách móc.
Hắn nhìn Tiền Chính Hiên, đột nhiên nhớ lại chuyện Lương Văn Cảnh chuộc Tiền Dung trở về, nhất thời có chút chột dạ, nghĩ vẫn nên nói cho Tần Ninh biết, đỡ cho mấy kẻ thích lo chuyện bao đồng thêm mắm thêm muối, khiến nàng mất công lo nghĩ.
Tiền Nguyên Hằng khụ một tiếng: “A Ninh, ta nói với nàng chuyện này.”
Tiền Chính Hiên lại không hề khách khí, quay đầu lại nhìn hắn: “Có phải chuyện Tĩnh An hầu đưa cái tên…tam đệ của con trở về không?”
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn phụ tử hai người, bất đắc dĩ nói: “Về thì về thôi, đâu phải chuyện gì lớn, Chính Hiên con làm như ăn giấm chua không bằng, nó đã không còn là tam đệ của con nữa, bây giờ nó là Giang Dung con cháu Giang gia.”
Tiền Nguyên Hằng âm thầm thở phào một hơi, xem ra A Ninh thật sự không quá để ý chuyện này.
Tiền Chính Hiên ỉu xìu không vui vâng một tiếng.
Tần Ninh sờ đầu y, khẽ vỗ nhẹ an ủi, Tiền Chính Hiên tâm tính thiếu niên, tất nhiên là nghĩ có thù tất báo.
Nhưng nàng thích Tiền Nguyên Hằng không chỉ riêng bởi tướng mạo của hắn, nam nhân này khoan dung hiền hòa, có tình có nghĩa, đây mới là điều căn bản. Nếu Tiền Nguyên Hằng thật sự không chút lưu tình xuống tay giết Tiền Dung đứa con tự tay mình nuôi lớn, như vậy Tần Ninh mới sợ hãi hắn.
Hiện tại Tiền Nguyên Hằng yêu nàng, cho nên hết thảy đều không có vấn đề, nhưng lỡ như tới một ngày không yêu nữa, nam nhân có tính tình như vậy mới có thể đảm bảo bình yên cho mình và Chính Hiên.
Hơn nữa có nữ nhân nào lại đi thích một nam nhân tàn độc?
Tiền Chính Hiên cũng hiểu được điều này, chỉ là có chút nghẹn uất, Tiền Dung vốn là thay Lương Ngọc chuộc tội nên mới bị đưa tới Bắc cương, hiện tại còn chưa chịu chút khổ nào đã được đón về, quả thật làm người ta không vui nổi.
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, “Đứa ngốc!”
“Con nghĩ vì sao mà ta nhất quyết phải đưa nó vào từ đường Giang gia? Huyết thống truyền thừa của Giang gia bản thân Giang Hải còn chẳng quan tâm, ta để ý làm gì.” Khuôn miệng hắn câu lên một nụ cười lạnh: “Con cho rằng để nó lại Bắc cương là giày vò Lương Ngọc sao, chuyện giày vò nàng ta chân chính, chính là thứ mà nàng theo đuổi cả đời lại vô duyên với con trai nàng.”
Lương Ngọc là nữ nhân rất coi trọng danh lợi, thủ đoạn của Tiền Nguyên Hằng mới gọi là đánh rắn thì đánh dập đầu.
Bây giờ Lương Ngọc ngoan ngoãn ở trong Lương gia không xuất hiện nữa, coi như bản thân không còn tồn tại, đó không phải là sửa chữa sai lầm thay đổi bản thân mà chỉ là đã nản lòng thoái chí mà thôi.
Nếu Tiền Dung chỉ đơn giản là bị đưa tới Bắc cương, không có thủ đoạn về sau, nói không chừng đến giờ Lương Ngọc vẫn còn tác oai tác quái.
Tiền Chính Hiên nhìn hắn, trợn mắt nói: “Phụ hoàng người thật âm hiểm.”
Vừa dứt lời, ngay lập tức đã bị gõ đầu một cái: “Con mới âm hiểm, ta như vậy đã là rất nhân từ rồi, nếu không với hành vi của Lương Ngọc, nàng ta đã phải chết cả vạn lần rồi.”
“Người mà nhân từ á? Chẳng phải do Tĩnh An hầu cầu tình sao.” Tiền Chính Hiên nói, “Tĩnh An hầu là rường cột trong triều, nếu đổi lại là người khác, chỉ e lại giống như phụ hoàng nói, hắn đã phải chết hàng vạn lần.”
Tần Ninh dứt khoát ngồi dựa lưng lên ghế nhìn cha con hai người đấu khẩu, phụ tử nhà ai mà chưa từng cãi nhau, cãi càng to càng thân thiết, nếu không khó tránh khỏi sẽ có chút xa cách.
Tiền Nguyên Hằng thật sự cảm thấy tranh cãi với con trai có chút mất mặt, cho nên cũng học theo A Ninh ngồi ngay ngắn một bên, nghiêm túc nói: “Chính Hiên, bây giờ con là thái tử, hành sự phải đoan chính, không thể tiếp tục giở thói trẻ con ra nữa. Sau này sự vụ trong triều mà con phải xử lí rất nhiều, ngàn vạn lần không được chỉ chú mục vào những rắc rối nhỏ nhặt này, con còn nhỏ, nên lấy việc bồi dưỡng tấm lòng làm trọng.”
“Quân vương một đời, tài hoa xuất chúng hay không không quan trọng, chỉ cần tấm lòng bao dung, biết cách dùng người, còn những chuyện kia, bản thân không cần thiết phải nhúng tay vào.”
Đến một ngày khi con không còn bị ngoại vật ảnh hưởng tới suy nghĩ cách nhìn, con sẽ có thể muốn làm gì thì làm nấy, còn trước lúc đó, vẫn phải tu thân dưỡng tính, không thể hành sự tùy tiện.
Lời này hắn đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chỉ mong Tiền Chính Hiên có thể nghe lời hắn, cũng giống như tiếp thu lời dạy của thánh nhân.
Cũng chỉ vì hắn thương con, đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm cho ăn đòn đến khi nào chịu nghe thì thôi.
Tiền Chính Hiên ngoan ngoãn vâng dạ: “Phụ hoàng, nhi thần tuân mệnh.”
Tần Ninh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiền Nguyên Hằng, nàng nghĩ hắn có lẽ cũng rất bất lực với đứa con khẩu thị tâm phi này.
Nàng đành nói: “Chính Hiên, lời con đã nói ra nhất định phải làm được, chuyện con đáp ứng với phụ hoàng con, không phải lần đầu tiên con coi như gió thoảng bên tai, những cái khác ta không nói, chỉ có một chuyện, khi còn nhỏ ta dạy con thế nào, không thể vì đây là cha con mà con không tôn trọng.”
Tiền Chính Hiên trước giờ luôn hiểu chuyện, cũng chỉ bởi vì biết người phụ thân này sẽ không nổi giận, sẽ không mặc kệ y, cho nên mới dám làm xằng làm bậy, Tần Ninh muốn nói với y, cho dù hai người trở nên thân thiết hơn đi nữa, lễ nghĩa thì vẫn không được phép hàm hồ.
Tiền Chính Hiên chỉ đành gật đầu: “Mẹ, con nhất định sẽ thực hiện đúng những gì đã hứa, chẳng phải đang nói chuyện cung yến đêm Trung Thu sao, sao chủ đề lại rơi xuống đầu con rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính được không.”
Tần Ninh mỉm cười xoa đầu y: “Được, nói chuyện tết Trung Thu, ban nãy nói tới đâu rồi?”
“Nói tới chỗ kêu con phụ giúp phụ hoàng, phụ hoàng người thật sự không có ý kiến gì sao.” Tiền Chính Hiên chớp chớp mắt, vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Trẫm cầu còn không được.” Lần đầu tiên hắn dùng tôn xưng này trước mặt Tần Ninh, có thể thấy sức nặng của lời nói ra.
Tiền Chính Hiên nghe vậy thì yên tâm hơn, “Vậy ngày mai con tới Chu gia tìm Chu đại tiểu thư, nói với họ để Đồng Đồng ở lại trong cung, ngày mai mẹ gặp nữ quyến Chu gia, trực tiếp giữ Đồng Đồng ở lại là được.”
“Không phải nói chuyện này,” Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta đang tính giao việc điều phối nhân thủ tại cung yến cho con, lễ bộ sẽ đem chương trình lên, đến lúc đó con đi theo học tập, sớm muộn rồi cũng phải tự gánh vác một số chuyện.”
Tiền Chính Hiên cắn môi dưới, nhìn hắn suốt nửa ngày: “Phụ hoàng, đang yên đang lành sao người lại lôi chủ đề qua chuyện dạy dỗ con rồi.”
Ý cười trên mặt Tiền Nguyên Hằng dần biến mất, nghe y nói vậy còn cho là thật.
“Bởi vì cha con đây, mười mấy năm qua chưa từng dạy con bất kì chuyện gì, bây giờ nhịn không được muốn bù đắp những gì đã mất cho con.”
Tiền Nguyên Hằng vỗ vỗ vai con trai: “Con cũng đừng ghét cha phiền phức, con trai ta thông minh như vậy, qua mấy năm nữa cái gì cũng biết hết rồi, phụ hoàng cũng không còn gì để lải nhải nữa.”
Tiền Chính Hiên cười nói: “Con chỉ là thấy lạ mà thôi, sao có thể ghét người phiền phức được, phụ hoàng nói tiếp đi.”
Bầu không khí thoạt nhìn hài hòa vui vẻ, Lý ma ma từ phủ nội các trở về, đứng trước cửa không dám tiến vào. Bệ hạ hoàng hậu cùng thái tử, một nhà ba người đang hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, bà không phải loại người không có mắt quan sát, hà tất phải xông vào làm phiền.
Chuyện lớn bằng trời cũng chỉ có thể đợi thêm chút nữa.
Bên phía Viên Hoàn, ông rất hiểu suy nghĩ của Tiền Nguyên Hằng, đám người mà công chúa Sơ Vân chỉ ra cùng xác nhận kia, ngay cả cơ hội mở miệng biện giải cũng không cho, trực tiếp đóng bao ném tới hình bộ, đưa cho Mã thị lang, giao cho hình bộ xử lí.
Giải quyết xong vấn đề này, Viên Hoàn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, hòn đá lớn đè trong lòng đã tán đi một ít, cơn giận trong lồng ngực cũng trút được ít nhiều.
Ông nặng nề thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân thật gian truân, tay ôm phất trần, sau đó mới chậm rãi đi về Thừa Càn cung.
Chỉ mong từ này thái bình vô sự, để những kẻ làm nô tài như ông sống yên ổn một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, rất nhiều kiệu xa lập cập dừng lại trước cửa cung, tuy không đông như yến hội thưởng hoa ngày đó, nhưng cảnh tượng vẫn vô cùng hùng tráng.
Tần Mông thương thế nghiêm trọng, Lý thị ở lại Trường An cung chăm sóc nàng, vì vậy lần này chỉ có một mình Tần Ninh đối mặt với những nữ nhân này.
Nói trong lòng không thấp thỏm là giả, may mà nàng từng quen biết một số người, như Mã phu nhân Dương phu nhân, hồi còn ở hành cung bọn họ cũng thường xuyên lui tới, chỉ mong hai bị lễ bộ thượng thư cùng lại bộ thượng thư sớm ngày lấy vợ, để Tần Ninh tìm được người bầu bạn.
Tần Ninh giúp muội muội đắp lên chăn thiền ti nhẹ tới mức tưởng chừng như không có trọng lượng, thấp giọng nói: “Mông Mông, tỷ tỷ hôm nay không có thời gian rảnh tới thăm muội, muội cần gì cứ nói với người hầu, nếu bọn họ hầu hạ không chu đáo tận tâm, đợi buổi tối ta tới thì muội nói với ta, nhất định không được giữ lại trong lòng.”
Tần Mông dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng lo cho muội, chính sự quan trọng hơn, các thái y y thuật cao siêu, bây giờ muội đã không sao rồi, qua hai ngày nữa là có thể xuống giường đi lại bình thường.”
Cũng may vết thương không nặng, nếu không phải bị thương sai chỗ, có lẽ bây giờ nàng đã có thể đi lại, hơn nữa trong cung có các loại dược liệu quý giá, thái y nói, tương lai, ngay cả sẹo cũng sẽ không để lại.
Tỷ tỷ cảm thấy áy náy, cho nên lúc nào cũng lo cho nàng, thực ra nàng đâu có yếu đuối như vậy.
Tần Ninh vỗ lên tay nàng, khẽ nói: “Ta đi đây.”
Trong đại điện Thừa Càn cung đã đứng chật kín các vị cáo mệnh phu nhân của các nhà, khác với lần trước, lần này mơ hồ đứng ở vị trí trung tâm không phải là nhị phu nhân Lương gia nữa, mà là tổ mẫu của Chu Đồng, thượng thư phu nhân.
Tần Ninh thầm cười lạnh, Chu gia cũng chẳng phải khả tạo chi tài (người có tài, có thể bồi dưỡng), may mà Đồng Đồng không phải người có tầm nhìn thiển cận như vậy.
Chu Đồng còn chưa gả vào hoàng gia, phu nhân Chu gia đã sốt ruột muốn nắm quyền rồi.
Trên mặt nàng vẫn nở nụ cười như cũ, chỉnh lại xiêm y, tiểu thái giám sau lưng cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Tần Ninh bước ra trong sự vây bọc của đám người, những nữ nhân ăn mặc xiêm y hoa mỹ lần lượt quỳ xuống, trăm miệng một lời hô lên: “Tham kiến hoàng hậu nương nương , nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Miễn lễ.” Ngữ điệu Tần Ninh không nhanh không chậm, tiểu thái giám đứng bên cạnh lại cao giọng hô: “Miễn lễ.”
Mọi người ngồi ổn định, Chu phu nhân bước qua Lương nhị phu nhân đang mở miệng muốn nói chuyện, cười tươi như hoa: “Thần phụ nghe nói nương nương bị chịu kinh hách, cố ý muốn tới bái kiến, mong nương nương an khang.”
Lương nhị phu nhân cũng không chịu thua kém: “Nương nương đắc thiên thừa mệnh, tất sẽ được trời cao phù hộ, bình an khỏe mạnh, đám tặc tử quả thật đáng hận, thần phụ thay mặt toàn thể Lương gia, dâng cho nương nương một viên bích ngọc an thần, một cây nhân sâm ngàn năm, cung chúc hoàng hậu nương nương vạn an.”
Dạng nhà giàu mới nổi như Chu gia mà cũng muốn so sánh với Lương thị, trước hết nên xem lại của cải nhà mình có so được không đã.
Lương nhị phu nhân y như con gà trống vừa thắng chọi, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Tần Ninh nhẹ mỉm cười: “Phu nhân thật có lòng, bổn cung không có gì đáng ngại, đã khiến các vị lo lắng rồi, mọi người ngồi đi, chúng ta thoải mái trò chuyện, không cần câu nệ như vậy.”
“Thần phụ tuân mệnh.” “Đây là điều thần phụ nên làm.”
Gần như cùng lúc, Lương nhị phu nhân và Chu phu nhân cùng mở miệng.
Bên dưới truyền tới vài tiếng cười, nghe không rõ lắm, nhưng Tần Ninh lại thấy sắc mặt Chu thượng thư phu nhân kém đi thấy rõ.
Bất kì ai bị người ta chiếm mất vị trí nổi bật, sắc mặt cũng đều không tốt nổi.
Chu phu nhân gần đây được người người tâng bốc gần như đã quên mất bản thân, cũng không nghĩ xem Chu gia là gia tộc ra sao, mà Lương thị lại là gia tộc như thế nào, Giang Tây Lương thị uy thế hiển hách, hà tất phải đi đánh đồng với người ta.
Tần Ninh quét mắt nhìn bốn phía, mỉm cười nói: “Hôm nay Lương nhị phu nhân không đưa Lương tiểu thư tới sao? Hôm qua Tĩnh An hầu còn nói với bệ hạ, có lẽ muội muội ngài ấy sẽ tới, kêu bổn cung thông cảm cho Lương tiểu thư một chút.”
“Đa tạ nương nương hỏi đến, cháu gái thần phụ không hiểu chuyện, thật sự không dám quấy rầy nương nương, tiểu nữ đang ở nhà với tỷ tỷ, con gái thần phụ chưa tới đây bao giờ, nếu biết nương nương nhớ bọn chúng, thần phụ nhất định sẽ dẫn hai đứa tới.”
Nếu là nói lời hay ho, Lương nhị phu nhân không thua kém bất kì kẻ nào, rõ ràng bà chẳng có hảo cảm gì với cháu gái, nói một hồi, cũng chỉ là lấy cháu gái làm bàn đạp để khen con mình mà thôi.
Khóe môi Tần Ninh khẽ kéo lên một nụ cười: “Phu nhân nói vậy là khách khí rồi, Lương tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, không giống người khác, đương nhiên Lương gia gia thế bất phàm, tất nhiên cũng không giống phàm nhân, nếu Lương tiểu thư mà có tính cách tầm thường, ngược lại không giống nữ nhi Lương gia.”
“Nương nương khen lầm rồi, Lương gia cũng chỉ là đủ nuôi miệng ăn mà thôi, nào xứng với mấy chữ thế gia bất phàm này, chỉ là gia tộc hàng trung đẳng thôi.” Lương nhị phu nhân bình thản dời đi hòn lửa, “Nếu nói tới tôn quý, tất nhiên phải là gia tộc của Chu tiểu thư, nhà mẹ của thái tử phi tương lai, chúng thần phụ ngưỡng mộ không thôi.”
Thượng thư phu nhân đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, muốn chúng ta làm kẻ chết thay sao?
“Lương nhị phu nhân khiêm tốn rồi, ai mà không biết Lương gia gia thế hiển hách, gia tộc bình thường như chúng ta nào dám đánh đồng với thế gia đại tộc như Lương gia.”
Hai người giương cung bạt kiếm đấu võ mồm, ai không biết còn tưởng cả hai đứng trước Thừa Càn cung mà tâng bốc lẫn nhau.
Sắc mặt Tần Ninh thoáng lạnh lùng, nhưng cũng chỉ xẹt qua trong chớp mắt, sau đó mặc kệ hai vị phu nhân Chu Lương nhiệt tình tâng bốc nhau mà nhìn sang phía Dương phu nhân: “Phu nhân được như ý nguyện, bổn cung thấy khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, quả nhiên người gặp chuyện tốt tinh thần sẽ sảng khoái.”
“Đa tạ nương nương rủ lòng thương, chuyện này may mà có hoàng hậu nương nương, chúng thần phụ, vô cùng cảm kích.”
Những lời Dương phu nhân nói đều là thật lòng thật dạ, Tần Ninh cũng chỉ cười cười.
Đây là nhạc mẫu của Tĩnh An hầu, không giống những người khác, mối quan hệ của Tĩnh An hầu với người trong Lương gia luôn không tốt, nhưng đối với nhạc mẫu thì vẫn phải tôn trọng.
Thân là hoàng hậu, theo lý mà nói nàng nên phân ưu cùng Tiền Nguyên Hằng.
Lương nhị phu nhân quay mặt lại nhìn Dương phu nhân, trong mắt xẹt qua một tia u ám, sau đó là tràn đầy cảm giác thất bại.
Lương Văn Cảnh là người Lương gia, thế nhưng chuyện tốt thì người thẩm mẫu ruột là bà không đến tay, trái lại để cho nữ nhân họ Dương này đoạt mất.
Dương gia đúng thật biết tính kế, để con gái thông đồng với Lương Văn Cảnh, chưa nói cả gia tộc phối hợp ủng hộ, ngay cả đế hậu hai người cũng cho chút thể diện.
Bà chỉ hối hận, năm xưa mẹ kế của Lương Văn Cảnh làm khó huynh muội hai người, bản thân bà lại không lên tiếng giúp đỡ, trái lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Nếu không…nếu có thể có chút ân tình với Lương Văn Cảnh, bây giờ cũng sẽ không đến mức bị người ta đuổi tới kinh thành.
Nhưng cho dù nhìn Dương gia ỷ vào Lương Văn Cảnh mà xuân phong đắc ý, bà cũng không có cách nào. Lương gia trông thì vẻ vang, nhưng người có thực quyền duy chỉ có mình Lương Văn Cảnh, thế đạo bây giờ, ai dám đắc tội với hắn.
Lương nhị phu nhân nghĩ tới đây thì quay ra nhìn Chu phu nhân, mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương chịu kinh hách, chúng thần phụ quấy rầy nương nương đã lâu, cũng nên trở về rồi, bằng không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của nương nương chính là tội tày trời, nương nương thấy sao?”
Tần Ninh cầu còn không được mong bọn họ rời đi sớm, chỉ là thấy người vừa mới tới, cho nên ngại không lên tiếng đuổi khách mà thôi.
Lương nhị phu nhân thức thời như vậy, Tần Ninh liền thuận theo bậc thang mà đi xuống: “Phu nhân thật là, nếu đã vậy, vậy mọi người trở về đi, ma ma, thay bổn cung tiễn các vị phu nhân.”
Mọi người hoàn toàn không rõ vào cung để làm gì, để nhìn Lương nhị phu nhân và Chu thượng thư phu nhân đấu võ mồm với nhau mấy câu sao? Phía sau vẫn còn mấy người chưa nói được với Tần Ninh câu nào, trong lòng có chút oán hận Lương nhị phu nhân, chỉ có bà là hiểu chuyện sao, lấy mất cơ hội tạo nhân tình của chúng ta!
Rất nhiều người đều mang con gái tới, tuy thái tử điện hạ đã đính hôn với thái tử phi, nhưng vị trí trắc phi vẫn còn trống, bây giờ là trắc phi, nhưng nếu con gái nhà mình có bản lĩnh, loại bỏ đứa con gái Chu gia không quyền không thế, ngày sau trở thành chính thất, cũng có chút khả năng.
Bọn họ dẫn theo con gái tới, chính là mong con gái có thể được hoàng hậu nương nương nhìn trúng, cho vào Đông cung hầu hạ thái tử điện hạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm thấy đón Tết mệt cực kì, ngày nào cũng phải đi chúc Tết họ hàng.