Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 73:
Tần Ninh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nói: “Vốn dĩ trong triều chỉ có mình hầu tước là Tĩnh An hầu, cho dù là người có công lao to lớn cũng không thể ngang hàng với hắn, nay đệ đệ và cữu cữu của ta lần lượt được phong hầu, có phải không hay lắm không.”
Nàng quả thực hơi lo lắng, không dám chắc sẽ có kẻ mượn chuyện này mà công kích Tiền Nguyên Hằng bị nữ sắc làm mờ tâm trí, tùy tiện phong tước cho người nhà hoàng hậu.
Tần Ninh nàng cũng sẽ vì chuyện này mà bị gắn cho cái danh là yêu hậu hại nước.
“Không cần lo lắng, công lao của Tô Như Hội, đợi Lăng Yên các xây xong mọi người tất nhiên sẽ rõ, còn về đệ đệ nàng, vốn cũng chỉ là lễ chế, chung quy không phải hầu tước có thực quyền, người trong triều ai nấy đều sáng suốt, bọn họ sẽ hiểu.”
Tiền Nguyên Hằng không hề lo lắng. Dù sao Tô Như Hội là công thần danh chính ngôn thuận, vả lại cũng chẳng ảnh hưởng gì tới triều chính, cứ mặc hắn lăn qua lộn lại, Tần Mạt cũng chỉ là một thái y nhỏ bé, nếu không phải có tước vị Thừa Ân hầu, ở thái y viện hắn căn bản cũng chẳng tính là gì.
Mà Tô Như Hội được phong hầu cũng là lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn không liên quan gì tới Tần Ninh, cho dù hắn không phải cữu cữu của Tần Ninh, Tiền Nguyên Hằng cũng sẽ không để hắn tay trắng về quê.
Cho dù nhiều người không hay biết, nhưng công tích của Tô Như Hội vẫn sờ sờ ra đó, không xóa bỏ được, nếu không muốn bị mang cái danh vắt chanh bỏ vỏ qua cầu rút ván, hắn không thể không cho Tô Như Hội đãi ngộ tốt.
Chỉ là…
Nếu sớm biết Tô Như Hội là cữu cữu Tần Ninh, hắn đã chẳng phong hầu cho Tần Mạt nữa, nói đi cũng phải nói lại, một nhà hai hầu tước quả thực khá nhức mắt.
Tần Ninh vươn vai: “Chàng xê ra, ta phải dậy rồi, mặt trời lên tới tận đỉnh đầu mà còn nằm trên giường, còn ra thể thống gì.”
Đấy là nàng không có cha mẹ chồng, chứ đổi lại là nữ nhân khác, giờ này đã phải tới phòng mẹ chồng hầu hạ, nào có được nhàn rỗi như thế này.
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ tránh người, giữ vai nàng lại: “Nàng đừng xuống vội, ta lấy giày cho nàng.”
Đôi giày hôm qua nàng xỏ để tham gia yến hội, tuy tinh tế hoa lệ, nhưng đeo lên chân lại không thoải mái, hiện giờ Tần Ninh đeo đôi giày đi trong nhà, là loại thêu hoa bình thường.
Tần Ninh rụt chân về, nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ một chút lại chìa chân ra, làm nũng: “Ta không cúi lưng được, chàng đeo giúp ta.”
Tiền Nguyên Hằng không hề có chút bất mãn, trực tiếp ngồi xổm xuống, cầm đôi giày tú lệ đeo vào cho nàng, nhìn đôi tất trắng muốt trên chân nàng hơi hướng tới trước.
Tần Ninh cúi đầu nhìn.
Nàng chầm chậm dịch xuống giường, hỏi: “Chàng sai người làm bữa sáng rồi?”
“Làm rồi, lát nữa là có, chắc tiểu trù phòng đang chuẩn bị.” Tiền Nguyên Hằng dìu nàng, thay áo ngoài, búi một búi tóc nhẹ nhàng đơn giản, hai người sóng vai đi tới nhà ăn ở bên ngoài.
Không lâu sau, có người đưa thức ăn tới, cơm nước buổi sáng đơn giản, Tần Ninh ăn một chút,, sau đó giục Tiền Nguyên Hằng tới ngự thư phòng xử lí công vụ.
Tiền Nguyên Hằng còn muốn ngọt ngào ân ái với nàng thêm cơ, tiếc là Tần Ninh không vui, nàng còn có chuyện khác phải làm.
Người nhà Tần Mông hiện tại càng ngày càng quá đáng, ngay cả chuyện lớn như vào cung bọn họ cũng dám làm, nghĩ người nhà họ Tần đều là quả hồng mềm hết sao.
Nàng cũng sinh ra vài phần bất mãn với Tần Mạt và Lý thị, Tần Mông là tỷ tỷ ruột của bọn họ, vậy mà nàng sống ra sao hai người lại không hề quan tâm để ý.
“Triệu ma ma, ngươi chọn một cung nữ xuất thân trong dân gian tới nhà Trần Quốc phu nhân truyền chỉ, con gái Lưu thị kháng chỉ bất tuân, áp giải vào Đại Lý tự chờ thẩm vấn, ngoài ra, giúp Trần Quốc phu nhân dọn ra riêng, dẫn cả hai đứa nhỏ theo nữa.”
Nếu là Triệu ma ma, bà tất sẽ có biện pháp cao tay đối phó với phu nhân thế gia, nhưng đối với nữ tử trong dân gian, người ta căn bản không nghe hiểu bà nói, cho nên chỉ đành so đấu vũ lực.
Triệu ma ma kinh ngạc nhìn nàng, khuyên giải: “Xin nương nương suy xét, tuy Trần Quốc phu nhân là muội muội của người, người một lòng đối tốt với phu nhân, nhưng nô tỳ thấy, phu nhân chưa chắc đã thấy như vậy, người hà tất…”
Một lòng muốn làm chuyện tốt, người ta không cảm kích thì thôi, chỉ sợ lại vì thế mà quay sang oán trách người.
Suy cho cùng dọn ra riêng cũng không phải chuyện nhỏ, nhất là nữ nhân đã có chồng, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
Tần Ninh không nói gì, phiền muộn đỡ trán, “Ma ma, sao ta lại có một muội muội như vậy chứ, quản không được, mà mặc kệ thì lại không nỡ.”
Triệu ma ma nói: “Trần Quốc phu nhân làm người không tệ, chỉ là không hiểu chuyện, người ngẫm xem những phu nhân quan lại khác người thân trong nhà kéo chân, xa không nói, ngay như người nhà Tĩnh An hầu thôi, cũng nào có bớt lo hơn Trần Quốc phu nhân.”
Bà suy nghĩ, đắn đo nói: “Nương nương, mẹ con Lưu thị chắc chắn không thể giữ lại, tội danh kháng chỉ bất tuân đủ để chúng không còn đường thoát, bệ hạ lại ban cho phu nhân một căn trạch tử, chi bằng để phu nhân cùng phu quân và hai đứa nhỏ chuyển tới đó ở, cha mẹ chồng họ thì ở bên ngoài, không được bước chân vào phủ Trần Quốc phu nhân.”
Chuyện này cũng tất có cách thực hiện, lấy tiền đồ của phu quân Trần Quốc phu nhân ra nói, hai lão phu thê kia tuy ức hiếp chèn ép Trần Quốc phu nhân, nhưng chắc chắn sẽ không mặc kệ tiền đồ của con trai không quan tâm.
Tần Ninh đưa ra quyết định cuối cùng, cứ làm như vậy.
Hiếu thuận hay không, để xem kẻ nào dám nói.
“Nếu vậy, ma ma tự mình tới đó, đem hai mẹ con Lưu thị…áp nhập am đường, không cần tới Đại Lý tự lãng phí diện tích, sau đó thu xếp ổn thỏa cho Trần Quốc phu nhân, nếu không đủ thời gian, tối nay không trở về cũng được.”
Triệu ma ma cúi người hành lễ: “Nô tỳ tuân chỉ, nương nương người vạn sự chú ý, nô tỳ sẽ cố gắng về sớm.”
Tần Ninh gật đầu: “Đi đi.”
Tay Tần Ninh vô thức xoa bụng, tâm tư thoạt nhìn lơ đãng trôi xa.
Trong lòng nàng rất bất đắc dĩ, Tần Mông là người tốt, lương thiện dịu hiền, xả thân cứu nàng cũng không chút do dự, nhưng tính cách này của muội ấy, thực sự là nói mãi không thông, chỉ đành dùng biện pháp mạnh.
Triệu ma ma đi chuyến này rất có hiệu quả, vừa tới nhà Tần Mông, đám người nhà chồng nàng vì nghe đứa cháu gái họ Lưu tố cáo mà quở trách Tần Mông không bảo vệ được em họ, không xứng làm em dâu, cũng chẳng xứng làm con dâu nhà họ, phu quân Tần Mông muốn đi lên ngăn cha mẹ cùng cô cô, nhưng mẹ hắn thực sự quá hung dữ, hắn không dám mở miệng.
Triệu ma ma đứng ngoài cửa nghe được mấy câu, lão phu nhân kia mắng người thực sự khó nghe vô cùng, chẳng trách Tần Mông không dám phản kháng, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ như nàng, sao đấu lại được với mấy người đàn bà chợ búa này.
Triệu ma ma đẩy cửu tiến vào, cao giọng hô: “Ý chỉ của hoàng hậu tới, Trần Quốc phu nhân tiếp chỉ.”
Tần Mông đang cúi đầu nghe giáo huấn, bất chợt nghe thấy câu này, ngẩng lên thì trông thấy Triệu ma ma hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ.
“Triệu ma ma, thần phụ tiếp chỉ.” Nàng chỉnh đốn áo váy, sau đó quỳ xuống đất, “Nương nương có gì căn dặn?”
“Truyền ý chỉ của hoàng hậu nương nương, mẹ con Lưu thị bất tuân thánh chỉ, về lý nên xử tử, nhưng niệm tình là họ hàng của Trần Quốc phu nhân, tha cho tội chết, đưa vào am đường.” Triệu ma ma mặt không cảm xúc nói, “Dẫn người đi, kẻ nào có gan dám cầu tình, coi như cùng tội mà xử.”
Cha mẹ chồng Tần Mông vốn còn muốn nói gì, trong nháy mắt lại nuốt trở về, trơ mắt nhìn hai mẹ con Lưu thị giãy dụa trong tay cấm vệ quân Triệu ma ma đem tới.
Triệu ma ma cười nhẹ, tiếp tục: “Truyền ý chỉ của hoàng hậu nương nương, Trần Quốc phu nhân thân là cáo mệnh, bệ hạ đã đích thân ban cho một tòa trạch viện, cho phép phu nhân đem theo phu quân cùng con cái vào ở.”
Mắt hai lão phu thê chợt lóe sáng.
Triệu ma ma lại nói: “Hoàng hậu nương nương nói, tòa trạch viện này là ban cho Trần Quốc phu nhân, ai cũng đừng mong vào ở được, đừng nói cha mẹ chồng hay cô cô, cho dù là mẹ ruột của Thừa Ân hầu cũng không được phép.”
Sắc mặt bà nghiêm nghị: “Ý của bệ hạ là, người bên cạnh có cha mẹ chung quy sẽ dễ do dự khi làm việc, không hợp để làm quan, mong hai vị suy nghĩ cho con trai mình, thái tử điện hạ mười lăm tuổi thi đỗ trạng nguyên, mà hắn vẫn còn là một tú tài, đây là vì sao?”
Phu quân Tần Mông hơi ngẩn người.
Nam nhân này quá thật thà, trước giờ ai nói gì liền tin nấy, nghe xong lời này, liên hệ một chút sẽ hiểu được.
Thái tử điện hạ thi đỗ trạng nguyên, bên cạnh chỉ có mẹ mà không có cha, mẫu thân cậu còn là người thông minh hiểu chuyện, tất nhiên sẽ khiến triều đình yên tâm, nào có giống nhà hắn, cha mẹ miệng nam mô bụng bồ dao găm, lại chưa từng đọc qua sách vở, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết mỗi gào thét.
Hắn kéo Tần Mông dậy, “Mông Mông chúng ta đi thôi, cha mẹ, hai người ở lại đi, bằng không nếu tới nhà con dâu ở sẽ bị người ngoài chọc ngoáy, con sẽ thường xuyên về nhà thăm hai người, Lạc Lạc, Nguyệt Nguyệt, lại đây.”
Hắn lại nhìn sang Triệu ma ma, “Ma ma đợi chút, ta đi thu dọn đồ đạc, lát nữa rồi chúng ta đi, các con theo mẹ, ai gọi cũng không được đi, nghe chưa?”
Triệu ma ma rất hài lòng, bà kéo tay Tần Mông cười nói: “Trần Quốc phu nhân, hiện giờ người là nhất phẩm cáo mệnh, sao lại để người khác chỉ thẳng mặt mà mắng mỏ vậy, người chính là mặt mũi của triều đình, sau này nếu có người bắt nạt người, mặc kệ là ai, người cứ việc đánh trả, vì bảo vệ mặt mũi triều đình, không được để những kẻ nào đó giương oai tác quái.”
Tần Mông có chút hổ thẹn: “Ta lại khiến nương nương lo lắng rồi, quả thực không nên.”
Triệu ma ma cười đáp: “Có gì mà không nên, người là muội muội ruột thịt của nương nương, là hoàng thân quốc thích chân chính, nữ nhân trong khắp thiên hạ, ngoại trừ hoàng hậu nương nương ra, có ai sánh được với người, người nên lấy khí thế của Quốc phu nhân ra, để những kẻ khác nhìn xem, cái gì là phong phạm quý nữ.”
Phong phạm quý nữ gì đó, Tần Mông thật sự không có, nhưng hai vợ chồng già kia đâu có hiểu gì, Triệu ma ma rất vui vẻ yên tâm to gan nói dối.
Tiểu cung nữ xuất thân tầng lớp thấp được bà dẫn theo cười nhạo một tiếng, che miệng nói: “Ma ma, phong phạm quý nữ, có một số kẻ nhìn không ra đâu, bọn họ chưa từng tiếp xúc với xã hội thượng lưu, chỉ sợ trông thấy thiên kim tiểu thư cũng nghĩ người ta làm bộ làm tịch ấy chứ.”
Lời này chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Nói cho tới khi sắc mặt của đôi vợ chồng nọ hết đỏ lại trắng mới thôi.
Phu quân Tần Mông ôm một đống lớn đồ đạc đi ra, Triệu ma ma nói: “Các ngươi cầm giúp đi, để vào chiếc xe bên ngoài, mời Trần Quốc phu nhân, trạch tử bệ hạ ban cho người cách phủ Thừa Ân hầu rất gần, nếu có ai đối xử không tốt với người, người đi vài bước là về tới nhà mẹ.”
Tần Mông thấp giọng nói: “Ma ma trở về, thay ta cảm ơn tỷ tỷ đã lo nghĩ chu toàn.”
Cha mẹ chồng nàng vẫn còn muốn nói gì đó, Tần Mông đã quay mặt đi không nhìn bọn họ, nam nhân kia nói: “Cha mẹ, không phải con không hiếu thuận với hai người, chỉ là…tiền đồ quan trọng hơn, cha mẹ nhẫn tâm nhìn nhà chúng ta vẫn tiếp tục nghèo khổ như vậy sao?”
Hai người câm nín, hắn đeo tay nải dắt theo hai đứa nhỏ lên xe, quyết tuyệt rời đi, bỏ lại sau lưng cát bụi cuồn cuộn.
Triệu ma ma ra trận toàn thắng, giống như thắng chọi gà, ngẩng đầu kiêu ngạo hồi cung.
“Mong là như vậy, sau này ta cũng chẳng còn tinh lực lo mấy chuyện này nữa.” Tần Ninh thở dài, bụng nàng mỗi ngày một lớn, tinh thần cũng càng ngày càng kém đi, nào có thời gian đi đi lo những chuyện này nữa, là phúc hay họa, phải trông cậy vào bản thân Tần Mông thôi.
Triệu ma ma cắt bấc đèn, đỡ nàng đi về phía giường, “Cuộc sống là của mỗi người, dù có là muội muội ruột thì cũng là người, nào có chuyện người này lại đi dựa dẫm vào người kia.”
Hoàng hậu nương nương cũng chẳng phải mẹ của Trần Quốc phu nhân, huống hồ mẹ ruột của nàng ta cũng chẳng lo lắng nhiều tới vậy, dựa vào đâu mà hoàng hậu nương nương phải vất vả nhọc lòng.
Tần Ninh nói: “Phải, cũng chỉ có thể như vậy thôi, sau này sẽ không quản nữa, bên ngự thư phòng nói bệ hạ còn có việc phải giải quyết, bổn cung ngủ trước, nhớ thắp đèn, đừng để bệ hạ về lại mò mẫn tối tăm.”
“Nô tỳ biết rồi, nương nương yên tâm.” Triệu ma ma buông màn, nhẹ chân đi ra ngoài cung điện.
Trong ngự thư phòng, Tiền Nguyên Hằng quả thực rất bận.
Quan địa phương tới báo, tại Sơn Tây xuất hiện một nhóm quân, lấy danh nghĩa con ruột hoàng đế tạo phản.
Theo lời bọn chúng lan truyền, Tiền Nguyên Hằng đã bị mẫu tử Tiền Chính Hiên giết chết, người nắm hoàng vị hiện tại chỉ là một tên bù nhìn có tướng mạo giống hệt hoàng đế, thực chất Tiền Chính Hiên cũng chẳng phải con trai Tiền Nguyên Hằng, mà là con của tên bù nhìn kia, chủ tử của bọn chúng mới là huyết mạch hoàng gia chân chính.
Hiện giờ bọn chúng tụ tập tại giáp giới phía Bắc Sơn Tây, thế lực hùng hậu, còn tấn công mấy thôn làng, huyện lệnh địa phương bó tay không có biện pháp, chỉ có thể tập trung người dân trong thành, nhốt phản tặc ngoài thành, ngay trong đêm phái người ra roi thúc ngựa vào triều báo tin.
Đám người này hiện số lượng vẫn còn ít, cũng không có vũ khí, nhưng có thể nhìn ra tham vọng rất lớn, biên giới phía Bắc dân cư thưa thớt, tập trung tất cả trai tráng lại cũng không đánh lại được bọn chúng, chỉ có thể trốn tránh cầu cứu viện.
Lương Văn Cảnh trong lòng không nói nên lời, hôm nay vừa mới bị điều tới lại bộ, chuyện bao vây tiêu trừ tại Bắc cảnh lần này, chắc chắn Tiền Nguyên Hằng sẽ không giao cho người khác.
Bởi vì Tiền Nguyên Hằng nói: “Lương Văn Cảnh, ngươi nói chuộc cháu ngoại về, đã phái người đi đón nó chưa?”
Lương Văn Cảnh không biết nói gì, hắn quả thực chưa đi, vậy người kia… huyết mạch hoàng gia, nói không chừng chính là Tiền Dung.
“Nếu không thì sao, ngoại trừ nó, còn ai có thể khiến đám người kia tin tưởng mấy lời bịa đặt đó.” Tiền Nguyên Hằng nói, “Ngươi là cữu cữu nó, trẫm tin ngươi làm việc công tư phân minh, ngươi tới Bắc cảnh, trẫm sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Lương Văn Cảnh mặt đưa đám nói: “Thần tuân chỉ.”
Nếu kẻ đó là Tiền Dung thật, hắn phải hỏi đứa cháu ngoại này một câu, khó khăn lắm mới được sống yên ổn, vì sao còn muốn lăn lộn.
Ngươi mới mười mấy tuổi đầu, lại cứ nhất quyết phải đem cả đời ra lăn lộn sạch sẽ, đến khi không còn chút hi vọng nào nữa ngươi mới cam tâm sao.
Lương Ngọc đã từ bỏ, Tiền Dung vẫn còn chống cự, ngươi chống cự cái gì? Bệ hạ ngay cả thái tử cũng đã lập, hoàng hậu nương nương cũng sắp sinh thêm một đứa, ở đây còn có chuyện của một đứa con khác họ như ngươi sao.
Vì sao vẫn không nghĩ thông suốt.
Hạ thượng thư sắp đi nhậm chức, đối với chuyện này rất quan tâm, bèn nói với Lương Văn Cảnh: “Tĩnh An hầu, ta mới đi Sơn Tây không lâu, có chuyện gì thì liên lạc với ta, ta giúp ngài nghĩ cách.”
Lương Văn Cảnh trẫm mặc một lát: “Lão Hạ, ta cũng chỉ lừa ngươi tới Sơn Tây một lần thôi, cần thiết phải ghi thù tới tận giờ không?”
Hạ thượng thư ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngài nói gì thế, ta nào có ghi thù, ta thật lòng muốn nghĩ cách giúp Tĩnh An hầu mà, nếu Tĩnh An hầu đã không cần, vậy thì thôi.”
Lương Văn Cảnh cạn lời.
Kì thực bọn họ cũng chẳng coi đây là chuyện gì lớn, trước kia đánh giặc, quân binh hùng dũng cỡ nào cũng đã trông thấy, mấy tên tiểu mao tặc đằng này, hơi dùng chút sức là có thể nghiền nát.
Tiền Nguyên Hằng: “Được rồi, các ngươi đừng lảm nhảm nữa, nghe trẫm nói đây, Lương Văn Cảnh đi Sơn Tây bắt người về quy án, không được để sót bất kì kẻ nào, Hạ ái khanh đi Lỗ Trung, ở Lỗ Trung có rất nhiều việc mà ngươi muốn làm, vì trẫm phân ưu nhiều một chút cũng là ngươi có lòng.”
Hạ thượng thư đáp: “Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định không phụ sự bồi dưỡng của bệ hạ, nhất định sẽ xử lí tốt những chuyện ở Lỗ Trung, thậm chí còn tốt hơn Tô đại nhân năm xưa.”
Lương Văn Cảnh hơi chột dạ, Tiền Nguyên Hằng nói không được lấy chuyện công giải quyết tình riêng, hắn lại thấy bản thân hắn chưa chắc đã kiên trì được, đứa nhỏ này đã từng bị hắn từ bỏ một lần, nếu lần này nó khóc lóc cầu xin hắn…
Lương Văn Cảnh đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn chưa chắc đã đủ nhẫn tâm, tiễn huyết mạch của chính mình xuống suối vàng.
Huống hồ…còn có Lương Ngọc, nếu Tiền Dung chết, Lương Ngọc yêu con như mạng, chưa biết nàng sẽ làm ra chuyện gì, trước đây Lương Văn Cảnh còn có thể dùng tính mạng của Tiền Dung để an ủi Lương Ngọc, nhưng giờ mạng cũng chẳng còn nữa.
Lương Văn Cảnh tâm sự nặng nề, nhưng chuyện này không thể không làm, vì nó mà Lương Ngọc mới sống sót, hắn muốn chuộc lại Tiền Dung cho nên mới kêu người buông lỏng canh giữ, vì vậy mới cho nó cơ hội tạo phản.
Chuyện xảy ra có liên quan tới hắn, hắn không thể mặc kệ không lo.