Đọc truyện Full

Chương 33: Lại càng thích anh hơn một chút

Kiều Dư An lên lầu, trong phòng không nhìn thấy người, phòng tắm truyền ra tiếng nước, xem ra là đang tắm rửa, cô bèn ngồi trên giường chờ, trong lòng nghĩ nếu là Giang Mộ Trì ra muộn một chút thì không chừng cô lại đổi ý nữa.

Qua vài phút, Giang Mộ Trì đi ra khỏi phòng tắm, không mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, khi thấy Kiều Dư An thì dừng lại một chút, sau đó tới phòng để quần áo tìm quần áo như bình thường.

Kiều Dư An đi theo sau Giang Mộ Trì, “Giang Mộ Trì, anh đừng giận nữa, em nói với anh là được chứ gì, anh mặc quần áo trước đi, mặc xong rồi em nói với anh.” Một người đàn ông to xác như vậy mà còn giận dỗi với một cô gái nhỏ như cô, da mặt dày thật.

Giang Mộ Trì trong phòng để quần áo chọn tới chọn lui, rề rà không chịu thay đồ, Kiều Dư An nhìn mà khó chịu, “Anh nhanh lên nào, anh mà chậm thêm chút nữa là em không nói với anh đâu đấy.”

“Em đi ra ngoài.” Giang Mộ Trì cầm trên tay một chiếc sơ mi trắng.

“Không thể nào, không thể nào, đây là thẹn thùng sao?” Kiều Dư An lại càng tới gần thêm, còn không muốn sống mà lấy tay chọt vào một múi cơ bụng của Giang Mộ Trì, đúng là múi nào ra múi nấy, lại cực kỳ rắn chắc, cứng giống như đá vậy. Có một lần cô lỡ đập cằm vào, khó chịu muốn chết, vì sao cơ bụng của đàn ông có thể rèn luyện trở nên cứng cáp như vậy nhỉ? Cô sờ bụng mình thì luôn mềm mại.

Giang Mộ Trì bắt lấy cái tay làm loạn của cô, giọng nói nhẫn nhịn khàn khàn, “Em mà sờ xuống chút nữa thì anh không ngại tắm một lần nữa đâu.”

“A à, được rồi, không sờ là được, anh mau thay quần áo đi, em đi ra ngoài chờ.” Kiều Dư An sao mà không hiểu ý của Giang Mộ Trù được, chửi thầm rõ ràng người này nói là đang tức giận, thế mà vẫn có thể nói những lời bậy bạ, đàn ông đều có thể thay đổi chớp nhoáng vậy sao?

Kiều Dư An ở bên ngoài nhàm chán đợi một hồi, Giang Mộ Trì mặc sơ mi trắng quần tây đi ra, đang cài cúc áo ở trên cùng. Anh luôn là như vậy, ngay cả cúc áo ở trên cùng cũng phải cài lại đàng hoàng, thảo nào bị người ta nói cấm dục, nhìn như vậy cũng thấy giống mà.

“Nói đi.” Giang Mộ Trì ngồi vào sofa như một ông cụ chờ nghe Kiều Dư An thẳng thắn để được khoan hồng.

“Là chuyện kia, nhưng em nói với anh trước nhé, em bảo đảm, mối tình đầu của em là anh, anh cũng phải nghĩ là như vậy.” Kiều Dư An cúi đầu, cô sợ lát nữa Giang Mộ Trì lại càng tức giận hơn.

“Ừ.” Giang Mộ Trì gật đầu, im lặng không nói, chờ câu nói tiếp theo của Kiều Dư An.

“Là như thế này, lúc em học đại học……” Kiều Dư An đếm trên đầu ngón tay kể từng chi tiết về câu chuyện mà từ trước tới giờ cô không muốn kể. Nói đến cùng thì vẫn là do cô ngu ngốc, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ ngốc giống như cô của hồi đó, ngã trên tay của một thằng đàn ông cặn bã.

Lúc này Giang Mộ Trì chỉ yên lặng nghe, tới lúc sau thì có hơi ngồi không yên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, giống như là tức giận. Kiều Dư An sợ hãi cực kỳ, cô chỉ sợ là Giang Mộ Trì càng tức giận hơn nên mới không nói, giờ nhìn xem, sau khi thẳng thắn thành khẩn rồi mà còn tức giận, này sao mà được.

“Anh còn giận sao?” Kiều Dư An cẩn thận dò hỏi, cô đã kể hết mọi chuyện ngu ngốc của cô rồi, không tức giận nữa mới phải chứ.

Giang Mộ Trì ngước mắt trừng mắt với cô, “Em nói thử xem? Sao trước kia em lại ngốc như vậy hả?” Anh dí trán cô, nước đổ lá khoai mà, tên đàn ông như vậy mà cô còn gặp phải.

“Em cũng cảm thấy em rất ngốc, cho nên em mới không dám kể ra.” Kiều Dư An tự xưng là thông minh, lại vấp ngã một cú đau đớn trên bước đầu tiên của con đường tình, đầu không xuôi thì đuôi sẽ lọt được sao?

Giang Mộ Trì cong môi, nhìn thấy dáng vẻ oan ức như sắp khóc tới nơi của cô, bèn duỗi tay ôm cô vào trong ngực, “Được rồi, đừng khó chịu, anh không tức giận.”

Kiều Dư An dựa vào trong lòng ngực anh, hít sâu một hơi, trong mũi đều là mùi hương của Giang Mộ Trì, mát lạnh dễ ngửi, khiến cô an tâm. Có người an ủi, cô lại càng cảm thấy ấm ức hơn, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, khóc thút tha thút thít: “Huhuhu, sao gã lại xấu xa như vậy chứ? Em có làm cái gì đâu, sao lại muốn bắt nạt em, em có làm chuyện gì xấu đâu, thật là không thể chịu đựng được mà.”

Từ nhỏ cô đã được anh trai bảo vệ, cứ nghĩ rằng mình không làm chuyện gì xấu thì người khác cũng sẽ đối xử với mình y như vậy. Nhưng Vương Vĩ Đức lại dạy cho cô bài học đầu đời, nói với cô rằng cho dù cô không làm gì cả thì người khác cũng có thể làm tổn thương mình. Còn những người đã từng lấy cô ra làm trò cười nữa, rõ ràng không liên quan gì tới họ, nhưng họ lại lấy sự khó xử của người khác để làm chuyện cười cho mình, điều đó dạy Kiều Dư An rằng càng bước ra thế giới rộng lớn thì càng không thể tìm thấy thiện ý như trước kia cô từng tiếp xúc.

“Phải, Quyển Quyển của chúng ta không sai, là những người kia sai, đừng khóc.” Nước mắt của Kiều Dư An thấm qua áo sơ mi làm ướt ngực Giang Mộ Trì, dường như làm bỏng rát ngực anh, khiến cả việc hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.

“Vậy mà họ còn chê cười em, họ nghĩ rằng em muốn gặp một tên đàn ông cặn bã, ai mà nghĩ gã ngụy trang tốt thế cơ chứ.” Vương Vĩ Đức theo đuổi cô hơn nửa năm, tặng đồ cô cũng chưa nhận lần nào, cô vẫn luôn từ chối mà cũng không hết hy vọng, thái độ lần sau lại tốt hơn lần trước, ai mà nghĩ người như vậy lại là đồ cặn bã chứ?

“Ai bảo trước kia anh hai em không điều tra một chút.”

“Huhuhu, chẳng lẽ yêu đương thì còn phải điều tra mười tám đời tổ tiên nhà người ta sao?” Đâu có phải kết hôn, đây chỉ là yêu đương thôi mà.

“Ừ ừ, nhưng hình như em cũng đâu nhận được bài học, em cũng quá mức lỗ mãng khi kết hôn với anh đấy.” Mới gặp nhau hai ngày đã đưa ra yêu cầu muốn kết hôn, đêm đăng kí kết hôn thì động phòng hoa chúc, không để lại cho mình bất kì đường lui nào, người như vậy khiến người ta vừa bực lại vừa thương.

“Mười tám đời tổ tiên nhà anh ba mẹ em biết hết rồi,” Kiều Dư An vùi đầu trong ngực anh không chịu đứng dậy, “Ba mẹ đã đồng ý cho em xem mặt rồi, chắc chắn anh sẽ không kém, đôi mắt của ba mẹ em lợi hại lắm.”

“Vậy thì vì sao nhiều năm thế rồi mà em không chịu yêu đương mà lại muốn kết hôn với anh?”

“Bởi vì anh đẹp trai, giọng nói cũng hay nữa.” Kiều Dư An không cẩm thận nói ra lời trong lòng.

Giang Mộ Trì: “……” Ít nhiều nhờ có gương mặt trời cho này, nếu không cũng không câu được cô nàng u mê nhan sắc này đâu.

“Được rồi, đừng khóc, khóc nữa là mắt sưng lên đấy.” Giang Mộ Trì bất đắc dĩ sờ đầu cô, cô nói trước kia cô ngốc, nhưng bây giờ cũng ngốc vậy, nhưng ngốc cũng không có cách nào, chỉ có thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn để tránh việc bị người khác bắt nạt thôi.

“Vậy anh không giận nữa phải không?” Kiều Dư An cọ cọ trong ngực anh, nước mắt đều dính hết vào áo anh, Giang Mộ Trì thở dài, xem ra lại phải đổi một chiếc áo khác rồi.

“Không giận nữa, em muốn hả giận như thế nào, anh giúp em.”

“Thật sao ạ? Em muốn gã không xuất hiện trong công ty của anh hai em nữa, nhưng em không muốn nói cho anh hai, sợ anh ấy lại mắng em ngốc.” Kiều Dư An khóc đôi mắt ướt nhẹp, giống như bị kịt kín bởi một tầng nước vậy.

Giang Mộ Trì: “Em không ngốc à?”

“Không ngốc, đó là em ngây thơ, ngây thơ hiểu không, luôn có rất nhiều người xấu muốn bắt nạt những cô tiên nhỏ như em.”

“Ừm, biết rồi, vậy anh sẽ dạy dỗ người xấu bắt nạt cô tiên nhỏ.” Giang Mộ Trì vuốt mái tóc bị cô làm rối.

Kiều Dư An duỗi tay vòng lấy cổ Giang Mộ Trì, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm anh, “Vậy anh sẽ không mang thù phải không, em không gạt anh đâu, anh là mối tình đầu của em thật, kia không tính là mối tình đầu.”

“Ừ ừ, mối tình đầu của Quyển Quyển là anh, anh biết.” Giang Mộ Trì ngồi thẳng chạm trán mình vào trán cô.

“Vậy là tốt rồi, em không khóc, đau mắt.” Kiều Dư An xuống khỏi ngưòi anh, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Giang Mộ Trì cũng đi thay bộ quần áo khác, hiếm khi thấy cô khóc khó chịu như vậy, xem ra tên Vương Vĩ Đức kia là kẻ có tội thật, anh còn không nỡ để cô khóc như vậy. Ngày hôm qua gã còn dám đuổi theo cô ấy, chẳng lẽ là muốn hợp lại?

Chờ tới khi Kiều Dư An ra khỏi phòng vệ sinh, không thấy dáng vẻ khó chịu như lúc nãy nữa, thấy Giang Mộ Trì thì chạy qua ôm lấy eo anh, “Giang Mộ Trì, em phát hiện hình như em lại càng thích anh hơn một chút.” Vừa nói còn vừa dùng ngón tay cái so với ngón tay trỏ để biểu hiện một ít là bao nhiêu.

“Quỷ hẹp hòi, mới chỉ có một chút như vậy.” Giang Mộ Trì véo chóp mũi của cô, cô cười tươi vẫn là đẹp hơn, khiến anh cảm thấy thoải mái.

“Vậy anh ôm em một cái, vậy thì nhiều hơn một chút nữa.” Kiều Dư An chớp mắt chờ mong nhìn anh.

Giang Mộ Trì bị cô nhìn chịu không nổi, duỗi tay bế cô lên, Kiều Dư An vô cùng thức thời dùng chân kẹp eo anh, ôm lấy cổ anh, “Giang Mộ Trì, em phát hiện việc anh thích rèn luyện vẫn là rất tốt, như vậy thì anh có thể bế em lên một cách dễ dàng.” Làm sao bây giờ, càng nói càng cảm thấy thích Giang Mộ Trì hơn nữa, sao lại có một người đàn ông tốt như Giang Mộ Trì vậy chứ!

“Được chưa? Đi xuống ăn cơm.” Giang Mộ Trì vỗ lưng cô.

“Không đủ, anh ôm em đi xuống đi, ôm em đi xuống ăn cơm.” Kiều Dư An lắc đầu ôm lấy cổ anh, sống chết cũng không muốn xuống khỏi ngưòi anh.

“Em không chê mình nhưng không sợ anh mệt à?” Giang Mộ Trì bất đắc dĩ mà lại cười yêu thương.

“Em nhẹ lắm đấy nhé, mới chỉ hơn có 80 cân [1] thôi, nhanh lên nào, chúng ta đi xuống ăn cơm, đợi lát nữa cơm nguội đấy, em đói bụng lắm rồi.”

[1] Theo đơn vị tính bên Trung thì 1 cân=0,5 kg bên mình.

“Không phải lúc nãy đã ăn bánh mì rồi sao?” Giang Mộ Trì bế người đi, mở cửa phòng ngủ ra.

“Khóc nên tiêu hóa mất rồi, bây giờ em rất rất vô cùng cực kỳ đói bụng.” Kiều Dư An càng ôm chặt thêm, còn cọ cọ cổ anh như một chú mèo con nữa.

Giang Mộ Trì hơi mỉm cười, sau khi cô khóc thì hết sức dính người, còn thích làm nũng, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại vô cùng hưởng thụ.

Giang Mộ Trì ôm người đi xuống, mỗi một bước đi đều vững vàng, chị Triệu thấy họ xuống lầu, bưng bữa sáng lên rồi để lại không gian cho hai vợ chồng, nhìn dáng vẻ thân mật như vậy của hai vợ chồng mới tốt chứ, vợ chồng son hòa thuận với nhau thì chị mới làm việc ổn định được.

“Ăn cơm, muốn anh đút em sao?” Giang Mộ Trì đặt cô ngồi vào ghế.

“Không cần, em tự mình ăn được.” Kiều Dư An cầm lấy đũa, sau khi nói ra hết thì trong lòng thư thái hơn rất nhiều, không còn khó chịu nhiều nữa.

“Ăn nhiều một chút, hôm nay muốn đi làm không?” Giang Mộ Trì múc cho cô chén cháo.

“Không muốn đi, em muốn ngủ, ngày hôm qua uống nhiều quá, giờ đau đầu.” Kiều Dư An thoải mái nhận lấy sự chăm sóc của Giang Mộ Trì, trong lòng càng thêm ngọt ngào, Giang Mộ Trì thật tốt.

“Ừm, thì ra em cũng biết là uống quá nhiều, nếu không đi làm, vậy chép phạt Đạo đức kinh hai lần đi, nhắc em một chút về gia quy.” Du di cho cô nữa là cô trèo lên đầu ngồi, vì một tên đàn ông cặn bã như thế mà uống rượu, phải quản lý chặt hơn.

Kiều Dư An: “……”

Uổng công khen, quả nhiên là đừng có khen người khác, khen quá té hen.

“Em có thể không……”

Chép phạt không.

“Không thể.” Giang Mộ Trì lời ít mà ý nhiều, cho cô qua ải này thì sau này khó quản lý được.

“Được rồi.”

Kiều Dư An ủ rũ cụp đuôi.

Ăn sáng xong Giang Mộ Trì đi tới công ty  không tới Giang thị mà vòng qua Kiều thị, cố ý ở văn phòng chờ Vương Vĩ Đức.

Khi Vương Vĩ Đức đi vào còn tỏ vẻ nghi hoặc, không biết người đàn ông xa lạ này tìm gã làm gì.

Giang Mộ Trì cũng rất thẳng thắn, không giấu giếm, nói thẳng ý đồ tới đây, “Tôi là chồng của Kiều Dư An.”

~~~~hết chương 33~~~~

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full